Chương 5: Tu sĩ

Hắc Ám Trở Lại

Chương 5: Tu sĩ

Chương 5: Tu sĩ

Đảo mắt nửa tháng đã trôi qua, đối với ngưng khí kinh Trường Nam đã khắc sâu từng chữ vào trong não hải.

Nguyên lai ngưng khí kinh có viết đây chính là bước đầu tiên của con đường trở thành tiên nhân, còn được gọi là cách tu hành, người tu hành theo ngưng khí kinh này được gọi là tu sĩ.

Để có thể tiếp nhận được ngưng khí kinh tu sĩ phải nghịch chuyển được hô hấp, cảm ứng và thổ nạp những linh khí có xung quanh để tẩm bổ cho cơ thể.

Mà đối với việc thổ nạp, thuận theo trở thành hộ vệ giả sau, Trường Nam đã dễ dàng mở ra được mười đường linh mạch.

Mười đường linh mạch này tương đương với mười tầng ngưng khí, tu sĩ thổ nạp về sau để tẩm bổ linh khí cho những đường linh mạch này.

Mà nửa tháng này đội xe cũng đi tới điểm cuối của sa mạc, mặc dù chặng đường nửa tháng đối với tu sĩ mà nói là không dài nhưng đối với cái khí hậu khắc nghiệt như thế này gian khổ cũng không phải là không có.

Thế nhưng từ sau khi mở ra đường linh mạch, tu hành ngưng khí kinh Trường Nam tựu cơ thể khỏe mạnh hơn, hắn cũng không cần ăn cơm, một ngày chỉ cần được cấp cho một nhánh linh diệp thảo là đã đủ.

Trong suốt chặng đường này những thiếu niên thiếu nữ bị bắt đi tại ốc đảo tử vong cũng có một số.

Mà những thiếu niên thiếu nữ này sau khi tử vong vẫn là được đưa tới bên trong thùng xe của trung niên tu sĩ bên trong.

Bọn chúng cũng có hoảng loạn, có sợ hãi, tựu cũng có những người bảo trì được thanh tỉnh, thần sắc muôn vàn muôn vẻ.

Trường Nam thì càng khó coi hơn, hắn ngày nào cũng phải bày ra cái bộ dáng cứng đờ mất đi thần trí, hoạt động của hắn không còn được tự do như trước nữa.

Ban ngày là khoảng thời gian mà đội xe di chuyển, còn ban đêm là lúc đám vệ binh tu hành.

Mà chỉ có lúc tu hành mới là khoảng thời gian mà Chu Tiến thả lỏng nhất vì hắn biết tên vệ binh đội trưởng kia lúc này cũng đang trong quá trình tập trung thổ nạp không còn để ý đến ngoại nhân xung quanh.

Trường Nam cũng cảm nhận được tốc độ tu hành của mình là rất cao, hắn phát hiện ra vấn đề này từ ba ngày trước.

Nguyên lai trong tất cả đội vệ binh tu hành chỉ có hắn là khác biệt, mỗi khi hắn thổ nạp chiếc vòng hình con thuyền trên cổ hắn đều tạo ra một điểm vòng xoáy khiến cho linh khí bát phương tựu về phía hắn nhanh hơn.

Nếu như cứ bảo trì tốc độ hấp thu linh khí như thế này, Trường Nam cảm thấy ngày mà linh mạch thứ nhất của hắn đại thành đã không còn xa.

Lại một ngày nữa trôi qua nhanh chóng, theo những tia linh khí cuối cùng đi vào linh mạch của Trường Nam sau, hắn mở mắt ra, kết thúc một ngày tu hành nữa.

Ngày hôm nay rốt cục đội xe cũng đi hết sa mạc, tên vệ binh đội trưởng lúc này mới đi tới thùng xe của trung niên tu sĩ hướng hắn ôm quyền.

Sau đó hắn hướng mọi người tiếp tục đi về hướng bắc. Không lâu sau, hiện lên trước mắt đám người Trường Nam là một khu vực thành trì cực kì rộng lớn.

Trường Nam con mắt trợn to, hắn không nghĩ giữa loạn thế này lại xuất hiện một nơi rộng lớn như thế, thành trì này để mà đem làng Việt Hải của hắn ra mà so thì không khác gì là một hạt cát trên sa mạc.

Tựu ngay khi đội xe tới gần thành trì, có hai người mặc áo bào màu xanh đậm đi tới chặn lại.

Tên vệ binh đội trưởng xuống ngựa xuất ra một cái ngọc giản, hai thanh niên áo bào xám kia xem xong sắc mặt trầm ngâm một lúc, tên vệ binh đội trưởng thấy thế cũng hiểu ý xuất ra một cái túi da.
Đến lúc này hai thanh niên mới nở nụ cười mở cổng cho đội xe đi vào, khi chiếc xe ngựa thứ nhất đi qua không có vấn đề gì, nhưng đến xe ngựa thứ hai thì bên trong bất chợt truyền ra những tiếng la hét kêu cứu.

Tên vệ binh đội trưởng nhíu mày, hai thanh niên áo bào xanh thần sắc có chút cổ quái, thế nhưng rất nhanh bọn chúng bày ra cái bộ dáng như chưa nghe thấy gì mà phớt lờ bước chân của đội xe.
Hai thanh niên này biết bên trong có cái gì, bọn chúng đều hiểu đây là một đám người bắt cóc, thế nhưng sống ở trong loạn thế này việc gì nên làm thì làm, còn không nên làm thì tốt nhất đừng có dây dưa.

Theo bước chân đội xe đi vào thành trì, Trường Nam thuận theo con mắt nhìn những thứ ở phía trước mặt.

Đây là một cái náo nhiệt phường thị, dòng người đông đúc, hàng quán tấp nập không khác gì một cái lễ hội.

Phía xa kia, phía trung tâm của thành trì là một ngọn núi, bên trên đỉnh núi là những ngôi nhà cao tầng liên miên, giống như là một cái vương phủ.

Đội xe hướng thẳng tới đỉnh núi mà đi, ngay khi đi tới trên đỉnh núi hiện lên trước mặt đám người Trường Nam là một cái đại môn.

Lúc này trung niên tu sĩ trong thùng xe ngựa kia bất ngờ bước xuống, thần sắc hắn không còn uểoải tái nhợt như trận chiến nửa tháng trước đó nữa, hắn đi tới trước đại môn thần sắc không giận tự uy phát ra thanh âm khàn khàn.

"Vương Tiểu Cường, lăn ra đây gặp lão phu."

Giọng nói trung niên tu sĩ không lớn nhưng như có một lực lượng vô hình nào đó khiến nó khuếch tán ra bát phương.

Một khắc sau bên trong truyền ra tiếng gầm giận giữ.

"To gan, dám làm loạn ở cổng Vương gia, muốn chết sao."

Đại môn mở ra bên trong đi ra một đoàn binh lính chừng mấy chục người bao vây đội xe cùng trung niên tu sĩ ở giữa.

Sau đó bên trong bước ra một cái trung niên mặt dài, trên mặt có ria mép, hai tay chắp sau lưng mắt hướng lên bầu trời không thèm nhìn lấy đội xe một cái.

Hắn bước ra bộ dáng giống như là không quan tâm đến đám người này vì hắn coi như bọn chúng sắp rồi đều sẽ thành người chết.

Trung niên mặt dài này chính là Vương chủ Vương Tiểu Cường, hắn hất cằm chỉ nói ra ba chữ nhàn nhạt.

"Giết bọn chúng!"

Nhất thời đám binh lính này xông tới tựa muốn giết chết đội vệ binh. Nhưng bọn chúng không lường trước được đám vệ binh này không thấy khó mà lui, bọn chúng trên môi nở ra nụ cười quỷ dị hung tàn rút kiếm ra tựu lấy đoàn binh lính mà chém giết.

Trường Nam cũng ở trong đó, trước mặt hắn là hai tên binh lính đang dơ kiếm hướng hắn chém tới.

Trường Nam cũng không yếu thế, hắn trong hoàn cảnh tay không còn có thể chém ác ma, vả lại hiện nay hắn cũng đã tu hành ngưng khí kinh, chiến lực so với ngày đó đã nhiều hơn không ít.

Hắn bước di chuyển kì dị, tốc độ ra kiếm so với hai binh lính kia thậm chí còn nhanh hơn.

Hắn trực tiếp bóp lấy cổ của tên binh lính đầu tiên, lực tay của hắn lúc này làm cho đối thủ vô pháp phản kháng.

Rất nhanh Trường Nam thuận theo đường kiếm đâm thẳng vào lá lách của đối phương rồi ném hắn qua một bên.

Từ lúc tiếp cận tới lúc diệt sát tên binh lính này Trường Nam chỉ mất có hai hơi thở.

Đối với ác ma Trường Nam dùng phương pháp cắt cổ để diệt sát, còn đối với con người lá lách luôn là điểm yếu chí mạng, điều này là do Trường Nam đã từng chứng kiến rất nhiều thi thể mà đưa ra kết luận.

Ngay khi hắn ném tên binh lính kia sang một bên thì tên này dãy dụa một cái rồi lập tức khí tuyệt bỏ mình, sau đó hắn xoay người hung hăng giao thủ với gã binh lính còn lại.

Tiếng kim loại va chạm với nhau tạo ra những tiếng "leng keng" chói tai, nhưng rõ ràng tốc độ của Trường Nam cao hơn rất nhiều, chỉ với vài hơi thở sau đó đường kiếm của Trường Nam đâm trực tiếp vào lá lách của đối phương, tên này cũng ngay lập tức liền tử vong.

Mà ở phía Vương Tiểu Cường lúc này ngay khi hắn định ra lệnh cho binh lính trong phủ tràn ra tiếp thì chợt có một bàn tay âm lãnh bóp lấy cổ của hắn.

Giọng nói khàn đục truyền ra.

"Ngươi đón tiếp lão phu cũng cuồng nhiệt nhỉ?"

Con ngươi Vương Tiểu Cường lúc này mới đảo xuống nhìn người đang bóp cổ hắn, nhất thời hắn co rụt đồng tử lại, sắc mặt đại biến.

Hắn bộ dáng khó coi, vừa khó thở vừa nói.

"Đại… đại nhân, ngài tha mạng!"



Tiếng chém giết kết thúc, đội vệ binh không chết ai cả, thế nhưng đám binh lính của Vương gia không còn một bóng người sống.

Vương Tiểu Cường bên kia thì sắc mặt càng khó coi, hắn lúc này đang quỳ ở đó không ngừng nói.

"Đại nhân, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn, nguyên lai là ngài, tiểu nhân không nghĩ là tiên nhân như ngài lại bỏ chút thời gian tới thăm kẻ hèn mọn như là tiểu nhân đây."

"Đại nhân ngài đức cao vô lượng, có thể tha cho tiểu nhân một con đường sống hay không?"

Trung niên tu sĩ liếc nhìn Vương Tiểu Cường một cái, bỏ ngoài tai những lời nói vừa rồi sau hắn giọng nói truyền tới Vương Tiểu Cường.

"Chuẩn bị cho lão phu một căn phòng, ta muốn bế quan một thời gian ở đây."

Vương Tiểu Cường cũng là gọi dạ bảo vâng, hắn lập tức lệnh cho người của mình sắp xếp căn phòng đẹp nhất cho trung niên tu sĩ, sau đó là đám vệ binh của hắn, mỗi người đều được bố trí một phòng riêng.