Chương 13: Thất thủ - Khôi âm tông tới

Hắc Ám Trở Lại

Chương 13: Thất thủ - Khôi âm tông tới

Chương 13: Thất thủ - Khôi âm tông tới

Khoảnh khắc vệ binh đội trưởng ngã xuống cũng chính là lúc mà khôi lỗi vệ binh kia vung kiếm chém tới gần cổ của Trường Nam.

Thế nhưng trong một sát na này khôi lỗi vệ binh đột nhiên dừng hẳn mọi động tác lại, cả người cứng đơ như một cái xác không hồn.

Trường Nam ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, hắn trông luôn trong thế thượng phong như vậy nhưng thực ra cũng là nỏ mạnh hết đà, trước đó đã phải chiến đấu một trận dai dẳng, sau thì dùng sức của một ngưng khí tầng hai để diệt sát ngưng khí tầng bảy.

Mà hắn cũng đã đoán đúng về khôi lỗi vệ binh, tên vệ binh đội trưởng này như là bộ não của tất cả bọn chúng, có thể điều khiển bọn chúng làm toàn bộ những gì có thể, một khi tên này chết tất cả cũng đều sẽ chết theo.

Có thể vệ binh đội trưởng cũng chính là một khôi lỗi theo cách nhìn khác, một công tắc điều khiển do trung niên tu sĩ tạo ra, hay nói cách khác ý thức, hành động của vệ binh đội trưởng chính là một tia thần trí của trung niên tu sĩ được hắn cấy vào.

Đúng vào lúc này khôi lỗi vệ binh đang bất động kia bỗng thân thể chấn động mạnh, khuôn mặt hắn vặn vẹo, tròng mắt đảo liên tục cực kì quỷ dị.

Cho tới mười hơi thở sau khôi lỗi này mới ổn định trở lại, đột nhiên hắn mở miệng giọng nói có chút khàn khàn:

"Thì ra là có một con cá lọt lưới! Mà thôi mà thôi, chỉ cần còn sống ở dưới bầu trời này thì ta vẫn có cách tìm ra ngươi. Sớm thôi!"

Nói xong khôi lỗi này bỗng tan ra hóa thành một làn khói đen thân thể tiêu tán.

Trường Nam con ngươi co rụt lại, giọng nói này đúng là của trung niên tu sĩ An Đại Hải, hắn xuất hiện chứng minh suy đoán của Trường Nam là hoàn toàn chính xác.

Đây chính là khả năng Trường Nam không muốn xảy ra nhất, thân phận của hắn rốt cục bại lộ, hắn đã từng được chứng kiến chiến lực mà An Đại Hải bày ra.

Đối với An Đại Hải, việc giết Trường Nam là điều dễ dàng như dẫm lên một con kiến.

Thế nhưng Trường Nam cũng không có suy nghĩ nhiều như thế, mục tiêu của hắn là bản đồ trên người của vệ binh đội trưởng.

Không chần chờ Trường Nam lấy đi trên người của vệ binh đội trưởng một cái túi da màu nâu, bên trong chính xác là có một tấm bản đồ, cùng với đó là một ít linh thạch và vài gốc linh diệp thảo.

Phía sau lúc này tiếng ầm ầm vang lên, ác ma công thành điên cuồng, rốt cục sau một khoảng thời gian ngắn cổng thành chấn động rồi sụp đổ kéo theo đại lượng bụi đất bay toán loạn.

Ác ma vọt vào bên trong khí thế như thủy triều, mỗi nơi chúng đi qua đều hủy diệt đi hết thảy kiến trúc, vật chất của thành trấn.

Người dân hoảng loạn dẫm đạp lên nhau mà chạy trốn, thế nhưng dưới sự càn quét tàn nhẫn của ác ma dân chúng chết nhiều vô số kể.

Có gia đình ôm nhau chờ chết, có đứa con cắn răng bỏ mặc cha mẹ trên xe lăn mà chạy trốn để rồi không cam tâm ngoảnh đầu lại nhìn ác ma cắn xé huyết nhục của họ, còn có những đứa trẻ lạc mất đi người thân.

Bên trong thành trấn lúc này, tiếng khóc, tiếng kêu la, tiếng gào rú, tiếng lửa cháy xen lẫn vào với nhau tạo nên một khung cảnh diệt thế cực kì thảm thiết.

Trường Nam lúc này vừa chạy trốn vừa chém giết ác ma, hắn thực sự đã rất kiệt sức, hiện tại hắn đã có bản đồ trong tay thế nhưng hắn cùng với những người dân ở đây đều rơi vào tình cảnh bế tắc, thành trấn như một cái lồng chim khiến cho không một ai chạy thoát ra được.

Trường Nam chỉ còn biết gắng gượng chờ đợi, chờ cho tới khi trời sáng hắn mới có cơ hội mà chạy thoát khỏi đây.

Trên đỉnh đồi lúc này trong đại điện của Vương gia, đây là nơi mà ác ma chưa càn quét tới, bên trong đang vô cùng khẩn trương.

Vương Tiểu Cường đang thu dọn hành lí muốn chạy trốn, nhưng hắn cũng không quên xách theo những túi vàng túi bạc, bộ dáng trông rất chật vật.

Tại nơi cao nhất của Vương gia lúc này đang đứng một thân ảnh, hắn chính là Nam Hoàng Vân, sau khi rút lui hắn một mạch chạy tới đây, đưa mắt nhìn xuống bên dưới Nam Hoàng Vân không khỏi hít lạnh một hơi.

"Có thể sẽ không thể trụ được tới hết đêm nay!"

Nam Hoàng Vân lẩm bẩm, hắn tuyệt vọng suy nghĩ không biết những ngày qua bản thân đã làm cái điều vô nghĩa gì.

Hắn lai lịch không mấy tốt đẹp, cộng thêm việc tư chất không cao nên bất đắc dĩ phải nhận nhiệm vụ thủ thành này.

Ban đầu thì còn dễ dàng nhưng cuối cùng sự việc đã xảy ra vượt quá tầm kiểm soát của hắn khiến cho Nam Hoàng Vân không khỏi lắc đầu thở dài.

Mà lúc này ác ma đang tràn tới ngày một gần, nếu như Vương gia thất thủ thì cũng chính là lúc thành trấn này bị hủy diệt hoàn toàn.

Nam Hoàng Vân đang muốn lấy ngọc giản truyền âm ra thông báo nhiệm vụ thất bại thì đột nhiên lúc này ngọc giản trong túi trữ vật của hắn bỗng rung mạnh.

Nam Hoàng Vân trợn mắt nhanh chóng lấy trong túi trữ vật ra một ngọc giản, hắn ban đầu là bất ngờ còn sau đó trên mặt lộ ra nét vui mừng không tả được.

Nội dung trong ngọc giản truyền âm chính là tín hiệu thông báo Khôi âm tông đã tới!

Lúc này ngay khi toàn bộ ác ma đang điên cuồng chém giết, Trường Nam đang ẩn núp cắn răng cầm vết thương trên tay thì đột nhiên một luồng ánh sáng bỗng lóe lên.

Ánh sáng này bao phủ một vùng trời trên không trung, sau đó từ bên trong luồng ánh sáng đi ra rất nhiều chiến thuyền màu đen, bên trên những chiến thuyền này là đại lượng tu sĩ trên mặt ai nấy đều dạt dào chiến ý.

Mà ở trên chiếc chiến thuyền khổng lồ đi dẫn đầu là một lão già tiên phong đạo cốt, tay chắp đằng sau lưng, khí thế tỏa ra bức người.

Lão nhìn xuống phía dưới với con mắt khinh thường, sau đó là tràn ngập sát cơ.

Đợi cho tới khi toàn bộ chiến thuyền xuất hiện lão già mới nhàn nhạt lên tiếng:

"Đám súc sinh dám hủy diệt đi lãnh thổ của Khôi âm tông ta, giết không chừa lấy một tên, một đầu ác ma đổi lấy một viên linh thạch!"

Theo lấy lời nói của lão già toàn bộ tu sĩ bên trên đều hò hét điên cuồng sau đó lao xuống phía dưới hướng ác ma mà chém giết.

Nam Hoàng Vân không biết từ lúc nào cũng kích động chạy tới thông báo những thông tin cần thiết cho lão già rồi không nhịn được mà hòa vào đám đông diệt sát ác ma.

Những ngày qua hắn đã phải nhẫn nhịn nhiều lắm, đám ác ma hết lần này tới lần khác làm hắn phải chật vật, bây giờ là thời cơ để hắn phát tiết tất cả những nỗi oán hận.

Trường Nam trong một căn nhà đổ nát nhìn ra khung cảnh phía ngoài, hắn thở phào nhẹ nhõm, Trường Nam cũng rất kinh ngạc với nội tình của Khôi âm tông.

Bọn chúng cũng thực sự là mạnh mẽ, thậm chí có người chiến lực bày ra tựu còn mạnh hơn cả tu sĩ ngưng khí.

Mà đâu phải những tu sĩ ngưng khí kia đều tầm thường, bọn chúng đều là người của một tông môn lớn, so với Trường Nam còn mạnh hơn nhiều lắm, dù là tu sĩ ngưng khí nhưng bọn chúng đều có thuật pháp cho riêng mình để sử dụng, đâu như Trường Nam chỉ biết luyện khí chứ không hề biết đến luyện pháp.

Trận chém giết kéo dài, dù ác ma có nhiều đến đâu cũng không cản được bước chân của những tu sĩ tới từ Khôi âm tông.

Những thuật pháp va chạm tạo nên những tiếng nổ chấn động, tiếng kim loại ma sát, tiếng cắn nuốt đan xen với nhau làm cho chiến trường nơi đây giống như một bức tranh màu máu.

Mà thành trấn này được xem như là nhỏ nhất của Khôi âm tông, tông môn này đang có lợi thế trong việc tranh chấp thành trấn Hà Sơn với Huyết ma tông nên lần này bọn chúng tới đây không phải để gìn giữ gì cả, mà là hoàn toàn diệt sát ác ma, giết một lần cho ra uy danh, dù thành trì này có đổ vỡ cũng không vấn đề gì cả.

Trận chiến lúc này cũng đã đến hồi cao trào nhất, cả hai bên đều có thương vong, tuy nhiên ác ma tử thương càng thảm trọng hơn, bọn chúng lúc này cũng bắt đầu sinh ra một tia dao động.

Cùng lúc đó trên bậc thang dài kéo lên tới Vương phủ có một thân ảnh bao trùm toàn thân là áo bào đen đang nhẹ nhàng bước đi.

Người này chính là hắc y nhân đã phá vỡ trận pháp lúc trước, hắn cũng chính là tên muốn diệt sát Trường Nam chỉ bằng một ánh mắt.

Tên hắc y nhân này đi vào tới Vương phủ, nơi hắn đi qua không một người nào còn sống, cho tới khi hắn đi tới trước của một đại điện thì không thể không dừng lại.

Trước người hắn là tên Vương chủ Vương Tiểu Cường, hắn cả người đeo đầy lấy vàng bạc không ngừng ôm lấy chân của hắc y nhân:

"Đại nhân chỉ cần người tha cho tiểu nhân một mạng tiểu nhân nguyện làm trâu làm…"

Nhưng chưa để Vương Tiểu Cường nói hết câu đã có một cánh tay mục nát thò ra đâm xuyên qua lồng ngực của hắn:

"Cút!"

Vương Tiểu Cường con mắt trợn to, hắn ngã vào trong biển máu trực tiếp khí tuyệt bỏ mình.

Hắc y nhân bước qua xác của Vương Tiểu Cường đi vào bên trong đại điện, hắn dùng tay nhấn xuống sàn nhà một cái làm cho đại điện chấn động.

Lúc này hắn nhắm mắt lại bấm quyết, bỗng nhiên trên sàn nhà rung mạnh rồi bay ra một mảnh thịt vẫn còn đang co ra rút vào.

Hắc y nhân cười lạnh bắt lấy miếng thịt này vào tay sau đó cười lớn:

"Mảnh trái tim thứ nhất! Nhiệm vụ hoàn thành."