Chương 16: Tây uyên tông

Hắc Ám Trở Lại

Chương 16: Tây uyên tông

Chương 16: Tây uyên tông

Nhờ điều tức ở trong sơn động của Trường Nam, Dương Thiên Long vết thương tựu hồi phục với một tốc độ trông thấy, mà hắn khi nhìn về Trường Nam đang trầm ngâm vào ngọc giản thì đắc ý không thôi:

"Haha, thần thông thì ta có rất nhiều, nhưng để cảm ngộ được trảm đao chỉ thì Tây uyên tông chưa thấy có người làm được, tên Trường Nam này bất quá chỉ là cái tán tu, hắn không cảm ngộ được pháp này thì cũng không có lý do gì để trách ta được, mà đến lúc đó ta xem như cũng không làm trái với quy định tông môn, Dương gia gia ta quả thực quá lợi hại đi."

"Vừa có thể giữ mạng nhỏ, lại có thể mượn đao giết người, thôi, có trách thì chỉ trách vì sao ta lại quá ưu tú như vậy, đi tới đâu cũng có thể hóa nguy thành an."

Dương Thiên Long nghĩ thầm trong lòng, hắn ở Tây uyên tông mặc dù chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng lại khá có tiếng tăm, Dương Thiên Long quan hệ rất tốt, tựu tới cả đệ tử nội môn hắn cũng từng quen biết qua, đó là lý do vì sao hắn lại có nhiều công pháp thần thông cùng pháp bảo tới như vậy.

Chỉ là tên này bản tính ham vui, không chuyên tâm vào việc tu luyện cho nên cảnh giới lúc này mới chỉ kẹt ở ngưng khí tầng ba, đây cũng không phải do tư chất của hắn không cao, hắn mới bái nhập Tây uyên tông chưa đầy một năm, thế nhưng đã tạo cho mình được chỗ đứng nhất định ở trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, cũng rất được lòng những đệ tử xung quanh.

Trường Nam phía bên này đang quan sát từng kinh văn có khắc ở trên ngọc giản, cái được gọi là trảm đao chỉ có nghĩa là hóa chỉ thành đao, chỉ là sau đó những văn tự này trình bày rất dài dòng khó hiểu khiến cho Trường Nam không khỏi nhíu mày.

Thế nhưng Trường Nam hắn cũng không ngại khó, hắn đối với tri thức khát khao, đặc biệt khi thấy chiến lực của những tu sĩ Khôi âm tông làm cho Trường Nam có chút hâm mộ.

Chiến lực của những tu sĩ tông môn mạnh hơn tán tu rất nhiều, bởi vì bọn họ còn có công pháp truyền thừa, pháp bảo phụ trợ, đó cũng chính là lý do mà Trường Nam cần những thứ này, bởi vì hắn hiện đang muốn xác minh một sự việc tựu rất quan trọng.

Thấm thoát cũng đã ba ngày trôi qua, quá trình giao thoa giữa ngày và đêm, cái nóng và âm hàn làm cho sơn động của Trường Nam xuất hiện những giọt sương rơi tí tách.

Phía cửa sơn động lúc này, tiểu kỳ được Dương Thiên Long cắm xuống trước đó trận pháp đã có chút ảm đạm.

Ba tán tu truy đuổi Dương Thiên Long lúc truớc đang trong điều tức mở mắt ra, bọn chúng đã ngồi đây đợi suốt ba ngày trời, lúc này trong mắt tên nào tên nấy đều sát cơ lộ ra mãnh liệt, hôm nay bọn chúng quyết phải lấy được cái mạng của đối phương.

Lúc này một trong ba tên bỗng lên tiếng:

"Không tiếc hết thảy bắt buộc phải giết chết hắn, chúng ta không còn đường lui, nếu để hắn chạy thoát thì có cho mười cái mạng chúng ta cũng không gánh được sự phẫn nộ của Tây uyên tông."

Hai tên còn lại cũng hoàn toàn hiểu điều này, lúc này bọn chúng đã cầm sẵn những pháp bảo của riêng mình ở trong tay, chỉ chờ trận pháp hết tác dụng lập tức giết vào trong.

Cũng không lâu sau, tiểu kỳ bỗng rung mạnh một cái, sau đó trận pháp từ từ ảm đảm rồi biến mất để lộ ra một cái sơn động, không nhìn rõ bên trong.

Khoảnh khắc trận pháp hết hiệu lực, ba tên tán tu đều đồng loạt gầm lên xông thẳng vào bên trong.

Ngay khi tiến nhập vào sơn động bọn chúng đều kinh ngạc, linh khí ở đây quá dày đặc, đặc biệt là số lượng linh diệp thảo dường như được mọc ở khắp nơi.

Phía trước là Dương Thiên Long, hắn vẫn đang đả tọa tu hành, nhận ra khí tức của ba tán tu lúc, hắn mở mắt ra, con ngươi lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Ba tên tán tu này thấy thần sắc Dương Thiên Long như vậy, cùng với khí tức bên trong sơn động này đồng tử tên nào cũng lộ ra vẻ tham lam, tên tán tu đi đầu liếm liếm môi nói với Dương Thiên Long:

"Biết rõ kết cục như vậy rồi ngươi còn cố chấp làm cái gì, sớm giao ra pháp bảo thì có phải ngươi được chết một cách nhẹ nhàng rồi không."

Thế nhưng ba tên tán tu này không có hiểu, Dương Thiên Long thực chất thần sắc tỏ ra kinh hoàng không vì hắn sợ ba tên này, thứ làm hắn thực sự sợ hãi chính là thân ảnh đang đứng sau lưng bọn chúng.

Hắn chính là Trường Nam, lúc này kiếm trong tay Trường Nam vung ra, vô thanh vô tức đâm trúng vào lá lách của một tên tán tu, tên này đang trong trạng thái vui sướng bỗng thần sắc biến động, hắn trợn mắt nhìn xuống bên dưới, không biết từ lúc nào đã có một thanh kiếm đâm thủng lá lách của mình, máu tươi chảy ra ồ ạt, tu sĩ này không nhịn được hét thảm một tiếng sau đó ngã lăn ra đất.

Tiếng hét của tên tu sĩ kia khiến hai tên còn lại không nhịn được mà quay phắt người lại, nhưng Trường Nam cũng không đình trệ, hắn nhún người vọt lên thật nhanh lao về phía một tên tán tu khác, vẫn là vung ra một kiếm đâm tới.

Tên tu sĩ này cũng phản ứng thật nhanh, hắn biết đối phương có khả năng ám sát rất mạnh cho nên bấm niệm pháp quyết điều khiển linh khí tề tựu xung quanh mi tâm, cổ và phần ngực để bảo vệ.

Thế nhưng hắn không thể ngờ được tên này tấn công lại không theo lẽ thường, hắn không tấn công vào cổ, không đâm tới mi tâm, cũng không chém vào phần ngực, mà là lá lách!

Một kiếm đâm ra, máu tươi tên tu sĩ này bắn tung tóe, một chút còn văng lên mặt của Trường Nam, tu sĩ này cũng trực tiếp khí tuyệt bỏ mình.

Với kinh lịch nhiều năm chứng kiến xác chết của Trường Nam hắn hoàn toàn hiểu về phản xạ của con người, đối với con người trong chiến đấu, bọn họ luôn chú trọng bảo vệ những phần được cho là yếu hại nhất, đó là trái tim, là động mạch cổ hay là mi tâm.

Thế nhưng ít người có thể nghĩ tới, thực ra cơ thể con người còn có một bộ phận cũng yếu hại không kém, tựu chính là lá lách!

Có thể đối phương khi bị đâm vào lá lách sẽ không chết ngay nhưng sẽ gây ra một chuỗi những phản ứng như đôi mắt dần mờ đi, choáng váng sau đó là ngất xỉu rồi tắt thở.

Chuyện nói ra thì dài dòng nhưng thực tế từ khi Trường Nam động sát cơ cho đến khi diệt sát hai tán tu cũng chỉ mất có hai nhịp, lúc này tên tán tu còn lại run rẩy, thế nhưng hắn biết mình đã không còn đường lui nên cắn răng bấm niệm pháp quyết bắn ra những quang cầu về phía Trường Nam.

Quang cầu bay tới tạo ra tiếng nổ mạnh, nhưng Trường Nam đâu yếu đến thế, ngay khoảnh khắc quang cầu bay tới linh khí đã bao bọc lấy cả người Trường Nam khiến hắn không phải chịu bất cứ thương tổn nào.

Tán tu kia thấy thế gầm lên:

"Chết tiệt!"

Sau đó hắn vọt tới hướng Trường Nam trên tay còn cầm một cái lưỡi liềm hung hăng bổ tới.

Trường Nam cũng không yếu thế, hắn trường kiếm trong tay cũng mạnh mẽ vung ra va chạm với lưỡi liềm kia.

Chỉ thấy linh khí bốn phương chấn động, Trường Nam và tên tán tu kia đều bị bức lùi ra, Trường Nam thần sắc vẫn như thường thế nhưng tên tán tu khóe miệng liên tục tràn ra máu tươi.

Hắn bất quá tu vi mới chỉ là ngưng khí tầng ba, Trường Nam đã là tầng bốn, lúc này Trường Nam không chần chờ bấm niệm pháp quyết, lập tức đại lượng linh khí xung quanh vặn vẹo hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp tới tán tu.

Tán tu tầm thần chấn động, hắn không thể tin nổi đối phương mới chỉ ngưng khí tầng bốn mà đã có thể vận dụng khí huyết hóa ảnh, mắt thấy nguy cơ ập đến, tán tu điên cuồng lùi về phía sau.

Thế nhưng Trường Nam không để cho hắn cơ hội này, hắn bàn tay linh khí càng nhiều hơn kéo dài ra chụp lấy tán tu bóp mạnh một cái khiến tên này hình thần câu diệt.

Cảnh tượng này làm Dương Thiên Long ngồi phía xa trợn mắt há hốc mồm, hắn không tin vào cảnh tượng trước mắt, người trước mặt này làm cho hắn đi hết từ bất ngờ này cho tới bất ngờ khác, đặc biệt đối phương tu vi làm cho Dương Thiên Long có phần nhìn không thấu.

Sau khi diệt sát ba tán tu, Trường Nam vẫn vẻ mặt như thường, hắn xuyên suốt quá trình không nói lấy một câu, đối với Trường Nam nghiền ép đối thủ, không cho đối phương có cơ hội trở tay đó mới chính là phong cách chiến đấu của hắn.

Lúc này hắn mới truyền đến câu nói đầu tiên trong ngày:

"Ngươi có thể đi được rồi!"

Dương Thiên Long đang trong kinh ngạc bỗng giật mình hoàn hồn trở lại, hắn đứng dậy ôm quyền với Trường Nam:

"Cảm ơn đạo hữu ra tay tương trợ, ơn này ta sẽ không bao giờ quên."

Trường Nam không nói gì mà chỉ phất phất tay ý bảo Dương Thiên Long nhanh chóng rời đi, Dương Thiên Long cũng không dài dòng xoay người tựu muốn rời khỏi thế nhưng trước khi đi hắn còn quay lại nói một câu:

"Đạo hữu, nếu ngươi có hứng thú thì hãy bái nhập vào Tây uyên tông, với tu vi của ngươi không sớm thì muộn cũng có thể trở thành đệ tử nội môn."

"Nếu như có nhu cầu ngươi cứ tới một trong những thành trì của Tây uyên tông."

Nói xong hắn liền xoay người rời đi khỏi sơn động, Dương Thiên Long thực sự là rúng động với chiến lực của Trường Nam cho nên mới có màn mời chào này, hắn thấy đối phương mới chỉ là một cái thiếu niên, nếu như để hắn có cơ hội phát triển thì không biết sẽ sản sinh ra quái vật dạng gì, điều này là tốt cho Tây uyên tông, nhất là trong tình hình tông môn đang gặp khó khăn này.