Chương 4: Ngưng khí kinh

Hắc Ám Trở Lại

Chương 4: Ngưng khí kinh

Chương 4: Ngưng khí kinh

Hắc ám lúc này cũng tan dần, theo dư quang trên bầu trời vẩy xuống, từng tia nắng chiếu thẳng tới khu phế tích thành trì.

Lúc này, cái băng lãnh, những khí tức âm u cũng dần dần tiêu tán để lộ ra những thân ảnh vệ binh có chút tái nhợt.

Mà những xác ác ma cũng theo ánh nắng trên bầu trời mà dần dần tiêu tán, bụi về với bụi đất về với đất.

Trường Nam ngồi bệt xuống, hơi thở có chút dồn dập, trải qua tràng hạo kiếp đêm qua làm cho hắn thân thể có chút mệt mỏi.

Với cơ thể này Trường Nam vô pháp bỏ trốn, hắn cười thảm nhắm mắt lại tựu đợi lấy những vệ binh kia một lần nữa đem chính mình xích lại.

Cũng không lâu sau, một vệ binh tìm thấy được hắn đem chân tay Trường Nam trói lại sau kéo hắn tới điểm tập trung.

Đội xe này trước đó có tới hơn hai chục vệ binh với áo giáp và vũ khí trang bị rất đầy đủ, thế nhưng sau trận chém giết hôm qua nhân số đã giảm xuống phân nửa.

Mà lại những thiếu niên tù binh kia theo cái liếc mắt của Trường Nam, hắn nhận thấy tựu còn khoảng có năm người, tính thêm cả hắn.

Trường Nam không nhìn thấy Trung Kiên trong đám người, tên này khả năng cao là đã bị đám ác quỷ xâu xé, hắn không tin tên này có thể chạy trốn.

Theo lấy Trường Nam ngồi xuống, những thiếu niên xung quanh cũng là hướng hắn nhìn lại.

Để sống sót qua tràng cảnh hôm qua đã cho thấy những thiếu niên này cũng đều có những kinh nghiệm cũng như giữ được sự tỉnh táo nhất định.

Tâm cơ của những người này Trường Nam vô pháp đánh giá, mà hắn cũng không có quan tâm nhiều đến vấn đề này cho lắm.

Ánh mắt của hắn cũng không có đặt ở trên bất kì một thân ảnh nào trong bốn thiếu niên kia, hắn đang đánh giá đội vệ binh.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt của bọn chúng, trước đó những tên này đều là đội mũ giáp che kín đi khuôn mặt.

Thế nhưng điều cổ quái là trên gương mặt những người này đều cứng đờ, mặc dù trên thân có thương thế, một số người vết thương tựu rất nặng nhưng bọn chúng lông mày cũng không nhíu lấy một cái.

Duy chỉ có một người, Trường Nam dựa trên biểu cảm có thể thấy được một tia thần trí, hắn cũng nhận biết người này, đây chính là cái người trong câu chuyện nói rắng đã gặp thần tiên ở làng Việt Hải.

Nghỉ ngơi nửa ngày sau, đội xe bắt đầu sắp xếp lại một lượt tư trang sau đó tiếp tục xuất phát.

Mà những đầu ngựa sau hôm qua đã không còn sống lấy một con nên đội xe bất đắc dĩ phải đi bộ.

Duy chỉ có thùng xe của chiếc xe ngựa thần bí kia không chút mảy may sụp đổ đang được bốn tên vệ binh khiêng lấy.

Đám người Trường Nam lại càng thảm hơn, cái nóng, cái đói truyền đến khiến ai nấy đều môi khô miệng nứt.

Cộng thêm việc di chuyển chân trần dưới mặt cát sa mạc khiến cho đôi bàn chân của bọn chúng như đang đi trong biển lửa.

Lại một đêm nữa phủ xuống, quá trình di chuyển này một trong số năm tù binh đã không chịu nổi mà khí tuyệt bỏ mình.

Xác của hắn như thường lệ vẫn được đem vào bên trong thùng xe sau đó lại là những tiếng cắn nuốt truyền ra làm cho Trường Nam tê dại cả da đầu.

Trước đó những xác chết của tù binh và vệ binh không bị ác ma xâu xé cũng được chuyển tới thùng xe bên trong, và thứ được vứt ra sau đó lại là những bộ xương trắng, điều này làm Trường Nam liên tưởng đến nhiều điều, hắn không biết người bên trong này rốt cục là thần tiên hay là ác ma nữa.

Tựu như hắn so với ác ma còn đủ hung tàn hơn!
Mà lúc này theo bóng tối phủ xuống, từng tiếng sói tru, tiếng ca âm ỉ nỉ non lại vang lên, Trường Nam thần sắc một lần nữa đại biến, đêm nay lại phải chiến đấu nữa sao.

Thế nhưng ngay khi những âm thanh quái dị truyền đến ngày một gần thì đột nhiên bỗng im bặt lại, tựa như bọn chúng nhận ra tồn tại này, chính là đám người hôm qua đã trấn áp bọn chúng.

Thế rồi những âm thanh này tản đi, bọn chúng không muốn trêu trọc vào đám người này nữa mà là hướng tới những khu vực khác mà săn bắt.
Mấy ngày sau, theo bước chân của đội xe này rốt cục bọn chúng cũng đi ra khỏi sa mạc.

Mà những ngày này làm cho đám Trường Nam càng gầy đi vài vòng, hai hóp mắt của hắn lõm sâu, bờ môi tái nhợt không còn một chút huyếtsắc.
Mấy ngày qua bọn chúng đâu có được ăn uống gì, chỉ được cho uống một chút nước để bảo trì trạng thái.

Bây giờ đội xe đã ở vào biên giới của sa mạc, phía trước chính là một ốc đảo, nơi đây bên ngoài phủ đầy cây xanh khiến cho Trường Nam không nhận biết được bên trong có cái gì.

Theo lấy đội xe đi về phía trước xuyên qua một mảnh rừng nhỏ tiến vào bên trong ốc đảo.
Ốc đảo này diện tích không lớn, chỉ bằng một nửa làng Việt Hải thế nhưng lại phồn thịnh hơn không ít.

Ốc đảo này có người sống, từng căn nhà được dựng san sát nhau bằng đất sét, nương nhờ có giống loài cây Bằng Hoa này mà tạo nên được những bóng râm khiến cho xung quanh cái nóng được giảm bớt không ít.

Lúc này, theo lấy bước chân đội xe tiến vào nhất thời có từng cặp mắt hiển lộ ra tràn ngập sát cơ hướng về đây.

Sau đó hơn mười đầu trung niên vọt ra tay cầm những cây phóng lao nhọn hướng đám người Trường Nam đâm tới.

Tên vệ binh cầm đầu lúc này hừ lạnh một tiếng, hắn rút kiếm trong tay ra tựu muốn diệt sát hơn chục đầu trung niên này.

Thế nhưng bên trong thùng xe lúc này một âm thanh băng lãnh truyền ra.

"Để bọn chúng sống."

Theo sau câu nói này, tên vệ binh kia như có ý hiểu ra, hắn thu kiếm lại vọt lên cùng với những người còn lại liên thủ trấn áp hơn chục đầu trung niên kia.

Những trung niên này hiển nhiên không phải đối thủ của đoàn vệ binh này, bọn chúng rất nhanh bị trấn áp xuống, tên nào tên nấy đều vẫn bảo trì ra cái bộ dáng dữ tợn.

Hiển nhiên, những người còn tồn tại trong loạn thế này hình thành một bộ lạc trên ốc đảo mà không hề bị ác quỷ ăn mòn cũng đều có bản lĩnh riêng.

Thế nhưng đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, điều này là không ý nghĩa, Trường Nam cũng từng như vậy.

Sau khi trấn áp xuống hơn mười tên trung niên này tên vệ binh đội trưởng thần sắc cung kính đi tới thùng xe lầm bẩm gì đó.

Sau đó hắn âm trầm đi tới cầm trên tay một túi da màu nâu, lấy ra những viên thuốc rất nhỏ nhét vào miệng mấy tên trung niên kia.

Tiếp đó ánh mắt hắn quét qua đám người Trường Nam vẻ mặt có chút tiếc nuối.

"Dự là muốn đem đám người các ngươi hiến tế cho "Ngài" ấy thế nhưng ngoài dự liệu là chiến đấu tử thương lại khá nhiều, cho nên các ngươi bất đắc dĩ trở thành vệ binh đi."

"Trở thành hộ vệ giả cũng không phải là điều xấu, dù mất đi ý thức nhưng các ngươi lại có thể tu hành."

Nói rồi tên vệ binh đội trưởng này lấy ra năm viên thuốc nhét vào miệng của đám người Trường Nam, bọn chúng ai nấy đều dãy dụa, hiển nhiên sau lời nói của tên vệ binh kia bọn chúng hiểu mình phải đối mặt với điều gì.

Mất đi thần trí đối với con người mà nói cũng không khác cái chết là bao, sau khi nuốt viên thuốc này bọn chúng rất nhanh rồi sẽ trở thành những cái xác không hồn, sẽ trở thành cỗ máy chiến đấu không biết đau đớn như những tồn tại trước mặt.

Nhưng sự dãy dụa là vô ích, đám người Trường Nam và mười trung niên đều bị ép buộc nuốt viên thuốc kia, bọn chúng đều là kêu lên những tiếng hét thê lương thảm thiết.

Trường Nam lúc này cảm nhận được cơn đau từ trước đến nay chưa từng có, nó truyền đến huyết mạch rồi lại truyền đến đầu óc làm cho hắn thống khổ cực kỳ.

Tiếp đó, thần trí hắn dường như mơ hồ, kí ức hắn như quay ngược lại, dần dần cho đến khi hắn được sinh ra sau đó dòng kí ức này tựa như muốn vỡ ra đem Trường Nam hết thảy đều quên đi.

Rồi ba hồn bảy phách của hắn cũng bị một cỗ lực lượng vô hình đánh tan ra khỏi cơ thể, tựu như chỉ một khắc nữa thôi Trường Nam sẽ trở thành một cái xác không hồn.

Thế nhưng lúc này bất ngờ đã xảy ra, cái vòng hình chiếc thuyền tang thương trên cổ Trường Nam lúc này bỗng lóe lên một cái, cái lóe này rất nhanh tựu không ai phát hiện ra liền đem những kí ức của Trường Nam quay về.

Mà ngay cả là ba hồn bảy phách của hắn đang bị bức ra khỏi cơ thể cũng bị kéo trở lại.

Trường Nam phun ra một ngụm máu tươi, hắn thần sắc cổ quái nhìn vào cổ mình, chiếc vòng có hình một con thuyền tang thương đang lơ lửng trên cổ của hắn, chiếc thuyền này hắn nhận ra chính là con thuyền mà hắn đã từng lau hàng ngày, là kỉ vật mà gia tộc hắn để lại.

"Nó quả nhiên bất phàm!"

Trường Nam lẩm bẩm thế nhưng sau đó hắn nhận ra điểm không đúng liền thay đổi sắc mặt.

Lúc này những tên thiếu niên và trung niên kia đều thoát ra khỏi thống khổ, thế nhưng sắc mặt ai nấy đều cứng đờ, tất cả đều như mất đi thần trí làm cho Trường Nam hít vào một ngụm khí lạnh.
Trường Nam cũng là nhanh trí, hắn dựa theo bộ dáng của đám người này mà cũng bày ra vẻ mặt cứng đờ kia.

Hắn biết nếu như bản thân để lộ rằng việc mình không bị xóa đi thần trí thì đối mặt với hắn là cái gì.

Những tên kia quyết sẽ không để hắn sống sót!

Lúc này tên vệ binh đội trưởng kia tiến lên hướng lấy chục đầu trung niên kia ra lệnh.

"Trở về trong bản của các ngươi bắt lấy hết trẻ con, thiếu niên đem về đây, bảo đảm cho bọn chúng còn sống, nếu chống cự mãnh liệt quá trực tiếp chém chết."

Theo lời nói của tên vệ binh đội trưởng những trung niên này đứng nên thần sắc vẫn cứng ngắc mà đi về thôn bản của mình trong ốc đảo.

Nửa ngày sau hơn hai mươi thiếu niên bị bắt về đây, cùng với đó là một đầu xe ngựa, những tên này trói bọn chúng lại ném vào bên trong giống như Trường Nam đã từng trải qua.

Sau đó tên vệ binh đội trưởng kia mang theo những áo giáp màu bạc ném cho đám người Trường Nam nói.

"Mặc lấy cái này."

Những tên này cũng là nhao nhao theo lời chỉ huy mà mặc áo giáp vào tựa như tên vệ binh kia nói gì bọn chúng cũng đều phải nghe, dù hắn có bảo bọn chúng tự sát thì bọn chúng cũng đều làm theo không một chút chần chờ.

Sau đó tên vệ binh này lại đưa cho mỗi người một cuốn sách rồi nói.

"Tu hành dựa trên cuốn sách này các ngươi chính thức sẽ trở thành hộ vệ giả."

Trường Nam sau khi nhận lấy cuốn sách kia con mắt đảo quanh rồi nhìn vào dòng chữ trên trang bìa.

"Ngưng khí kinh."