Chương 10: Ngưng khí tầng hai

Hắc Ám Trở Lại

Chương 10: Ngưng khí tầng hai

Chương 10: Ngưng khí tầng hai

Ánh sáng vấn đỉnh, bóng tối như một luồng hắc khí khổng lồ dần rút lui về phía chân trời, không một ai biết được rằng nguồn hắc ám này chúng cùng với dã quỷ rút lui về đâu.

Lúc này chiến trường chỉ còn lại tiếng hít thở, ai nấy thần sắc đều như vừa mới từ cõi chết trở về.

Hiển nhiên đây là trận đánh gian khổ nhất trong suốt những tháng ngày vừa qua.

Trường Nam ngồi trong chiến trường, đầu óc hắn rối bời, hắn thương thế không tính là nghiêm trọng nhưng cũng cần phải cấp tốc hồi phục, bởi sau đêm nay còn có rất nhiều rất nhiều trận chiến nữa.

Mà trọng điểm để Trường Nam quan tâm đến lúc này lại không phải là thương thế, hắn đang suy tư về hắc y nhân đứng trên đỉnh đồi lúc trước, hắn ẩn ẩn cảm thấy khí tức của người này rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn so với An Đại Hải.

Thế nhưng điều hắn cảm thấy khó hiểu là tại sao đối phương chỉ đứng đó quan sát chứ không xuất thủ, nếu như người này ra tay dám chắc mười phần thành trì sẽ bị công phá lập tức.

Trường Nam mang theo nghi hoặc trong đáy lòng nhắm mắt lại điều tức hơi thở, hắn không muốn phí phạm một giây một phút nào cho việc tu hành, hắn biết mình càng phải củng cố tu vi hơn nữa nếu như muốn giữ lại cái mạng nhỏ.

Trường Nam cũng không phải là không nghĩ tới việc chạy trốn, nhất là khi tên vệ binh đội trưởng kia hiện tại đang trọng thương, hắn thương thế là khó có thể hồi phục nay mai.

Nhưng vấn đề là vệ binh đội trưởng vẫn có thể điều khiển được những khôi lỗi vệ binh, điều này Trường Nam đã nhận ra từ khoảnh khắc hai khôi lỗi tự bạo để giúp cho Nam Hoàng Vân có thêm thời gian khai mở pháp trận.

Mà còn có một vấn đề nữa đó là Trường Nam không thông thuộc địa hình bên ngoài, hắn khi còn ở trong tường thành có nghe được một số việc.

Đó là người muốn di chuyển trên hoang dã cần phải có bản đồ, nếu như không có bản đồ chỉ dẫn rất có thể sẽ đi nhầm vào những nơi được gọi là cấm địa.

Mà khu vực cấm địa nghe đồn cực kì quỷ dị, tựa hồ như dã thú có thể đi lại ở đó, thực vật hoa màu xung quanh cũng bị ô nhiễm nặng làm cho độc khí xuất hiện nhiều.

Người bình thường nếu như không may đi lạc vào cấm địa tỉ lệ tử vong là rất cao.

Trường Nam hắn biết, trên người tên vệ binh đội trưởng có bản đồ, hắn đang chờ đợi, chờ đợi một thời cơ đối phương sơ hở trực tiếp diệt sát cướp lấy bản đồ sau đó rời khỏi nơi đây.

Chỉ là đối phương hiện tại tu vi ngưng khí tầng bảy, chiến lực bày ra khiến Trường Nam không thể xem thường được, mặc dù hiện tại hắn trọng thương nhưng Trường Nam vẫn một mực còn chưa có xuất thủ.

Hắn đang kiêng kị số khôi lỗi bên cạnh người này, hắn biết việc mình làm lúc này là tu hành và chờ đợi.

Chờ cho tới khi ác ma ăn mòn hết khôi lỗi cũng là lúc vệ binh đội trưởng phải chết!

Sau trận chiến đêm qua, khôi lỗi đã tử vong phân nửa, mà đám binh lính cũng vậy, lúc này quân số từ ba trăm người đã giảm xuống chỉ còn một trăm.

Giờ phút này, Nam Hoàng Vân trong chua xót đứng dậy giao phó một phen sau đó cùng với hai người khác rời đi, đi về hướng thành trì.

Chiến trường một mảnh hoang tàn, cây cối đổ rạp, khói bụi tứ tán, mùi máu tanh nồng nặc.

Theo lấy hai vầng mặt trời càng ngày càng lên cao, số thi thể ác ma lúc này cũng bắt đầu tiêu tán để lộ ra xác chết của những binh lính đã tử trận.

Những quân lính còn sống như một thói quen dựng lên lều trại, sau đó đào lấy một cái hố thật to kế bên rồi kéo lê từng thi thể một ném xuống đó.

Mọi người trên mặt ai nấy đều trầm mặc, bọn chúng đều tưởng tượng ra một lúc nào đó chính bản thân mình cũng sẽ như vậy.

Mà số khôi lỗi thì lại không có việc gì làm, bọn chúng ngồi bất động tại chỗ tu hành.

Trường Nam cũng là như vậy, hắn thổ nạp về sau linh khí theo lực hút của vòng cổ cuồn cuộn chui vào bên trong cơ thể.

Tốc độ hấp thu linh khí của Trường Nam tựu còn nhanh hơn gấp đôi tu sĩ khác, chính vì thế hắn ẩn ẩn có thể cảm nhận được đường linh mạch thứ hai của bản thân cũng sắp sửa đại thành.

Thực tế cũng chính là như vậy, những tu sĩ và khôi lỗi ở đây ngoài Trường Nam ra đều hấp thu linh khí rất chậm.

Bởi vì nơi này ngoài linh khí ra còn có rất nhiều chướng khí, cho nên khi bọn chúng thổ nạp cư nhiên là cũng phải có chọn lọc.

Nửa ngày sau, Nam Hoàng Vân rốt cục cũng trở lại, hắn trên mặt trầm mặc lại càng nhiều, theo sau hắn là một đội binh lính chừng năm trăm người.

Doanh trại trong yên tĩnh, trầm mặc nhất thời cũng xôn xao hẳn lên, tiếp binh hôm nay lại tới.
Trường Nam vừa tu hành vừa nghe ngóng bốn phía, một khắc sau hắn rốt cục nắm bắt được một số sự tình.

Nam Hoàng Vân sau khi tới thành trì tiếp tục xin sự trợ giúp của An Đại Hải thế nhưng người này đã không còn tại.

Hắn chua xót cắn răng triệu tập hết tất cả số binh lính còn lại của thành trì đem đi chiến trường.

Nam Hoàng Vân hoàn toàn hiểu, hắn làm như vậy bên trong thành trì chắc chắn sẽ xảy ra loạn lạc bởi vì không có binh lính tọa trấn.

Thế nhưng Nam Hoàng Vân không quản được tới những việc này, đây là việc hắn bắt buộc phải làm, nếu như thành trì bị công phá thì hết thảy những vấn đề khác phát sinh đều là vô nghĩa.

Theo lấy quân lính thứ ba ổn định trật tự về sau, quân doanh một lần nữa rơi vào căng thẳng.

Trường Nam càng là không hiểu, Nam Hoàng Vân rốt cục dựa vào động lực nào mà vẫn kiên quyết cố thủ trường thành như thế.

Phải biết, với những cuộc tấn công của ác ma như thế này, việc thành trì thất thủ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Chớp mắt một ngày nữa lại nhanh chóng trôi qua, trời chiều tà chiếu xuống quân doanh làm khung cảnh nơi đây càng trở lên tang thương.

Quân lính chua xót, bọn chúng biết mình lại sắp sửa phải đối mặt với tử chiến, những người mới đến thì hồi hộp lo lắng, những người vẫn còn may mắn sống sót sau đêm qua thì cười thảm.

Các vật tư được thu dọn về sau, Nam Hoàng Vân lại phân phát cho mỗi người một phần lương thực.

Lúc này toàn bộ quân lính đều đứng hết dậy, nghiêm chỉnh không một tiếng ồn ào, có chăng chỉ còn lại hơi thở bất đồng giữa người với người.

Nam Hoàng Vân nhắm mắt chờ đợi, mỗi giây phút trôi qua sự căng thẳng của tất cả mọi người đều tăng lên.

Thế nhưng điều khiến ai nấy kinh ngạc là ác ma vẫn còn chưa xuất hiện, một giờ rồi lại một giờ trôi qua, âm thanh xung quanh vẫn là im bặt.

Quân doanh lúc này tiếng nghị luận xôn xao, đây là điều mà suốt những ngày tháng chiến đấu qua chưa có xảy ra.

Ác ma đêm nay lại không tấn công, điều này làm cho ai nấy đều phấn khích, điều này làm bọn chúng quay trở về những ngày tháng yên bình ngày xưa.

Không ít những suy đoán được đưa ra, rất có thể ác ma đã không còn hứng thú với nơi đây nữa, cũng có thể bọn chúng đã chuyển hướng đi nơi khác…

Mà Nam Hoàng Vân thì trầm mặc, một lúc lâu sau hắn mở mắt ra quát lớn.

"Câm hết miệng lại!"

"Mặc dù giờ phút này ác ma còn chưa có xuất hiện, nhưng chúng ta cũng không được mất cảnh giác, nếu như bọn chúng bất ngờ xuất hiện chúng ta cũng phải phản ứng ngay lập tức, không thể để rơi vào thế bị động."

Trường Nam cũng là đồng tình, cư nhiên là như thế, mặt khác hắn luôn có niềm tin rằng ác ma sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế, bọn chúng những ngày qua đều điên cuồng tấn công nơi đây, dù có tử thương thảm trọng cũng không hề sợ hãi, bọn chúng tấn công là có nguyên do!

Một đêm này trôi qua một cách yên bình, không có chiến sự, không có máu tanh, quân lính bên trong doanh ai nấy đều nhẹ nhàng thở ra, bọn chúng lại một lần nữa được tiếp thêm hi vọng.
Trường Nam vẫn bảo trì trạng thái thổ nạp, hắn đã cảm nhận được một tia đột phá.

Nam Hoàng Vân thì không một chút nơi lỏng, hắn bố trí người đi canh gác xung quanh khu rừng, hễ phát hiện ra ác ma liền lập tức ám hiệu để quân lính kịp thời chuẩn bị.

Thấm thoát lại ba ngày nữa trôi qua, ác ma những ngày này vẫn là không có xuất hiện, quân doanh lại vui vẻ lên không ít.

Trong quân doanh lúc này chướng khí đã tiêu tan đi nhiều, không còn những tiếng thở dài, những sự trầm mặc như trước đó nữa.

Mà vào ngày hôm nay, Trường Nam rốt cục đã đột phá, thân thể hắn dễ chịu hơn bao giờ hết, hắn còn cảm nhận được khí lực của mình tựu còn dồi dào hơn, đại lượng tạp chất một lần nữa được đào thải ra bên ngoài.

"Ta ngưng khí tầng hai!"