Chương 11: Bình yên trước giông bão

Hắc Ám Trở Lại

Chương 11: Bình yên trước giông bão

Chương 11: Bình yên trước giông bão

Nháy mắt đã hai ngày kể từ sau khi Trường Nam đột phá, những ngày này ác ma cũng không có tấn công nữa, quân doanh hôm nay tiếng nói, tiếng cười xen lẫn vang vọng.

Hơn phân nửa số lượng quân lính lúc này đang bận rộn thu dọn hành lý trở về trong trường thành.

Hiển nhiên đó là mệnh lệnh được đưa ra của Nam Hoàng Vân, hắn những ngày qua không ngừng đấu tranh, hắn ban đầu thì tin tưởng vào phán đoán của mình thế nhưng từng ngày từng ngày trôi qua đã làm cho lòng tin ấy dần bị thay thế bằng tiếng thở dài.

Hắn cũng không thể nào để cho hơn năm trăm số binh lính ở đây một cách vô nghĩa như vậy được, mà trong tường thành lúc này tội dân, cướp bóc càng ngày càng lạm phát.

Vì thế cho nên hôm nay Nam Hoàng Vân đã đưa ra pháp lệnh điều động hơn phân nửa số binh lính trong quân doanh trở lại để trị an trật tự.

Trường Nam lúc này đang ngồi trong quân doanh yên lặng tu hành, mặc dù mới đột phá thế nhưng cũng không làm cho Trường Nam nơi lỏng bất kì một phút một giây nào.

Những ngày này căn cơ của Trường Nam đã hoàn toàn ổn định, theo hắn thấy bản thân ngưng khí tầng hai về sau đã có thể bắt đầu tương thông với linh khí xung quanh.

Những linh khí theo ý nghĩ của Trường Nam có thể biến ra được bất kể hình dạng nào mà hắn mong muốn.

Chỉ là tu vi bản thân Trường Nam mới chỉ đạt tới ngưng khí tầng hai cho nên lượng linh khí hắn có thể điều khiển chưa nhiều cho lắm.

Trong ngưng khí kinh có ghi chép, chỉ người đạt tới ngưng khí đại viên mãn về sau mới có thể sử dụng đại lượng linh khí, còn có thể tận dụng nó huyễn hóa ra khôi ảnh hay còn được gọi với cái tên là khí huyết hóa ảnh.

Hoàng hôn buông xuống bên dưới mảnh rừng rậm này, ánh nắng ảm đạm xuyên qua từng tán cây chiếu thẳng xuống mặt đất, từng tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim hót làm khung cảnh nơi đây trở nên tĩnh mịch.

Sinh hoạt trong quân doanh vẫn như cũ, lúc này toàn bộ binh lính cùng một số tu sĩ nhận lấy khẩu phần lương thực của bản thân sau đó về lại vị trí của mình rồi nhẹ nhàng thưởng thức.

Không còn cái bộ dáng vội vàng như trước nữa, từng nhóm ba người, năm người gộp lại cùng một chỗ trò chuyện về cuộc đời, nhân sinh.

Trường Nam cũng cảm khái một hồi, đã một tuần kể từ khi ra chiến trường, hắn cũng đã dần quen với các sinh hoạt trong đây, chỉ là danh phận của bản thân hiện tại đang là khôi lỗi nên hắn luôn một mình.

Đây cũng là điều mà Trường Nam mong muốn, hắn sở thích chỉ muốn cô độc, không muốn có nhiều người ở cạnh bên, đó cũng chính là lí do hình thành nên phong cách độc chiến của hắn.

Sau khi thời gian ăn uống kết thúc, các binh lính, tu sĩ sẽ tập trung lại để kiểm tra quân số một lượt, sau đó là khoảng thời gian đọc các loại sách báo, hoặc là nghe một số binh lính lớn tuổi kể về chuyện xưa.

Cho đến một khoảng thời gian sau, đám binh lính ai nấy đều trở về vị trí của mình để nghỉ ngơi, do số lượng nhiều cho nên bọn chúng phải ngủ ngoài trời, chỉ có những người như Nam Hoàng Vân mới được phép ở trong doanh trại.

Mà trong doanh trại lúc này đang có tám người bao gồm cả Nam Hoàng Vân, bọn chúng cũng chuẩn bị kết thúc buổi họp hôm nay rồi ai nấy đều trở về trong doanh của mình.

Lúc này trong doanh chỉ còn lại sự im lặng, có chăng chỉ là những tiếng ngáy, tiếng thở của đám người.

Mà phía xung quanh lúc này cũng có một đội binh lính cầm trên tay đèn đuốc cháy rực không ngừng đi qua đi lại tuần tra.

Phía xa hơn nữa là các tu sĩ đang phân tán mọi nơi trong khu rừng này để canh gác phòng trường hợp có ác ma xuất hiện.

Lúc này, trong một đài canh gác cách quân doanh chừng một cây số về hướng Nam đang có một tu sĩ lười nhác hai tay chống cằm nhìn về phía xa xa.

Hắn cũng là một đệ tử ngoại môn khác của Khôi âm tông, tu vi cũng là ngưng khí tầng ba giống Nam Hoàng Vân, thế nhưng tu sĩ này không có đầu óc về chiến lược như Nam Hoàng Vân nên hắn không được phong làm doanh trưởng.

Tên tu sĩ này cũng đã túc trực ở đây hơn năm ngày rồi, mới hồi chiều hắn nghe được ngọc giản truyền âm nói hắn ngày mai có thể trở về quân doanh để tiếp nhận nhiệm vụ khác.

Điều này làm tên tu sĩ này vui mừng khôn siết, hắn đã quá chán ngấy cái cảnh túc trực ngày đêm như thế này rồi, mặt khác lại chỉ có một mình cho nên tên tu sĩ này không khỏi sinh ra cảm giác chán trường.

Nhưng đúng vào lúc này bỗng trước mắt hắn có một ánh sáng màu đen lóe lên, tên tu sĩ đáy lòng nhảy bộp một cái, hắn dụi dụi mắt nhìn lại thì lại không có thêm được phát hiện gì nữa.

"Có phải mình buồn ngủ quá rồi sinh ra ảo giác không?"

Tên tu sĩ thở phào một hơi, thế nhưng trong lòng vẫn canh cánh khó chịu, thế là hắn lấy trong túi ra một cái ống nhòm nhìn về xa hơn.

Tên tu sĩ chỉnh tầm nhìn trên ống nhòm xa hơn nữa cho đến mức độ xa nhất hắn cả người bắt đầu phát lạnh.

Chỉ thấy theo tầm nhìn của tu sĩ hắn phát hiện phía xa đang đứng lấy một thân ảnh cả người là áo bào màu đen bao trùm.

Chỉ là như thế còn chưa làm cho tên tu sĩ này khiếp sợ, phía sau lưng người áo bào đen kia là dày đặc ác ma, con số không thể xác định, thêm vào đó là hàng chục tôn cự nhân to lớn cùng với hàng trăm dã thú có cánh bay lượn phía trên không trung.

Tên tu sĩ đôi chân run rẩy, hắn ngã phịch xuống sàn đôi mắt vô thần lấy tù và ra thổi một hơi dài.
Tiếng tù và kêu vang khắp núi rừng, một tiếng, hai tiếng rồi lại ba tiếng, dường như tiếng tù và này kêu lên không hề có điểm dừng.

Lúc này trong doanh trại Nam Hoàng Vân đang trong tu hành bỗng mở mắt ra, hắn chấn động toàn thân lao thật nhanh ra bên ngoài.

Phía ngoài trận doanh lúc này quân lính đã hoàn toàn tỉnh giấc, tiếng ồn ào xen lẫn sự khẩn trương làm cho quân doanh lúc này trở lên hỗn loạn.

Nam Hoàng Vân nhìn về phía tiếng tù và truyền ra, đó là phía Nam cũng là phía có thể đi thẳng tới cổng thành gần nhất.

Nam Hoàng Vân con ngươi co rụt, hắn dùng hết khí lực quát lớn.

"Tất cả có ba mươi giây để chuẩn bị, địch tập kích rồi, nhắc lại mỗi người chỉ có ba mươi giây!"

Nói rồi hắn thần sắc nghiêm trọng hướng lấy nơi phát ra tín hiệu mà lao tới, số lượng binh lính lúc này cũng nhanh chóng chuẩn bị xong tư trang chạy theo phía sau.

Trường Nam cũng lẫn trong đám người, hắn cũng nghiêm trọng hơn không ít, lần tập kích này cho Trường Nam có một cảm giác cực kì bất an.

Chỉ là lúc này khi tiếng tù và còn đang vang vọng truyền đi thì bỗng nhiên im bặt lại, nhận thấy có chuyện chẳng lành Nam Hoàng Vân tiếp tục dẫn lấy đội binh tăng tốc tiến lên.

Không lâu sau, cả đoàn đội hơn năm trăm người đã tới đài quan sát phát ra tín hiệu, chỉ là cả đài quan sát và tên tu sĩ trước mắt đều bị một tảng đá khổng lồ đè lên, cơ thể tu sĩ kia bẹp dí, máu tươi bắn ra bốn xung quanh.

Nam Hoàng Vân nhặt lên ống nhòm ở dưới đất nhìn về phía xa, thế nhưng cảnh tượng phía trước làm hắn không thể tin vào mắt mình, hắn cố tình bỏ ống nhòm xuống sau đó lại đưa lên nhìn lại một lần, hắn sợ là mình đang bị ảo giác.

Tất cả đội binh lính đều nhìn thấy Nam Hoàng Vân thất thần một lúc, sắc mặt trắng bệch, hắn sau đó mới run rẩy nói ra.

"Rút lui! Ngay lập tức, rút về trường thành càng nhanh càng tốt, chúng ta sẽ tử thủ ở đó!"

Nói rồi trong sự khó hiểu của đám quân lính Nam Hoàng Vân dẫn lấy bọn chúng rút lui về phía thành trấn.

Nhưng mà lúc này, ở phía xa đám ác ma không muốn để đám binh lính đi một cách dễ dàng, hơn chục đầu cự nhân khổng lồ không ngừng nhặt hòn đá lớn phía dưới lên tay sau đó ném thật mạnh về phía đội quân.

Những hòn đá theo lực ném của những tên cự nhân ầm ầm vọt tới đoàn binh lính ở khoảng cách xa kia.

Nam Hoàng Vân nhìn thấy cảnh tượng này con ngươi cũng là co rút lại.

"Chết tiệt!"

Hắn gần như là tuyệt vọng dùng sức lực của mình tránh đi những hòn đá đang rơi xuống.

Nhưng có nhiều người không được như vậy, có người đã bị hòn đá lớn rơi trúng đầu làm đầu lâu vỡ toạc ra, có người thì bị hòn đá xuyên qua lồng ngực chết không nhắm mắt.

Chỉ một đợt tấn công thôi quân lính đã tử thương thảm trọng, có người không nhịn được mà chửi một câu.

"Chết tiệt! Thế này thì còn làm sao đánh?"

Trường Nam lúc này cũng là chật vật, hắn vận dụng cực hạn tu vi của bản thân mới tránh né được đợt mưa đá bừa rồi, ngoảnh đầu lại nhìn tràng cảnh xung quanh khiến hắn không nhịn được phải hít một hơi.

Thực sự quá khủng khiếp, tử thương thảm trọng, có người mới vừa ban chiều còn vui đùa nói cười, có những lão nhân vừa lúc trước còn đang đắc ý kể những câu chuyện xưa cho hậu bối thì giờ đây những người này người thì cụt chân, người thì cụt tay, có người thì chết không còn nhận ra nổi thân thể.

Trường Nam lúc này đã hiểu rồi, hắn quá hiểu vì sao hơn năm ngày qua đám ác ma không tấn công, không phải là bọn chúng không hứng thú gì cả, cũng chẳng phải bọn chúng muốn chuyển mục tiêu sang nơi khác, đơn giản chỉ là bọn chúng muốn dùng khoảng thời gian này tập trung nguồn lực lượng khủng bố để chiến một trận quyết định.

Những ngày vừa qua bất quá chỉ là một tia bình yên nhỏ nhoi trước khi cơn bão lớn ập đến.