Hắc Ám Lão Gia Gia

Chương 75:

Chương 75:


Lê Tùng Vân trong lòng phát lạnh, hắn vội vàng nói:

"không cần, ta vẫn đủ".

Cmn, hắn đường đường một cái lão gia gia, có mặt mũi mở miệng lấy linh thạch của khí vận chi nữ của mình sao?

"Vân gia gia, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể trúc cơ, cố lên".

Lê Tùng Vân nghe vậy liền cười khổ một cái.

Một cái Trắc thọ phù liền biến hắn trở thành người cần phải cố gắng, còn được Đông Phương Diễm Nhi cổ vũ, thật sự là một lời khó nói hết.

Chờ đến buổi tối, lúc này Lê Tùng Vân cho Đông Phương Diễm Nhi một cái tin tức:

"Diễm Nhi, Vân gia gia cần ra ngoài tu luyện một thời gian, ngươi ở trong tông môn tiếp tục tự mình tu luyện, không được lười biếng".

"Vân gia gia yên tâm, ta đương nhiên sẽ không lười biếng".

Lê Tùng Vân bàn giao xong liền nhân lúc trời tối bí mật rời khỏi tông môn.

Bản thân muốn đi làm việc không đứng đắn, trong lòng tự nhiên chột dạ, bởi vậy Lê Tùng Vân rất cẩn thận.

Hơn nữa gần đây hắn cảm giác có việc gì đó quái lạ đang xảy ra xung quanh hắn, bởi vậy mỗi lần ra ngoài làm việc đều không muốn bị lộ ra tung tích của mình.

Cưỡi lên phi chu, Lê Tùng Vân rất nhanh liền rời xa Lam Vân Tông ngàn dặm, đi tới một ngôi nhà nhỏ trên núi mà trước đây hắn tạo ra.

Một cái pháp thuật đánh ra, cả căn nhà trở nên sạch sẽ sáng bóng, Lê Tùng Vân lại điều tra xung quanh một vòng, xác định không có người hay dã thú ở xung quanh lúc này mới đem Vương Tuyết Uyên thả ra.

Vương Tuyết Uyên ở trong túi trữ thi đã có một thời gian, nàng đem rất nhiều âm khí ở bên trong hấp thu khiến cho âm khí trở nên mỏng manh hơn không ít.

Lúc này thả nàng ra vừa vặn để cho túi trữ thi có thời gian phục hồi lại lượng âm khí nhất định, có lợi cho việc phát triển của nàng sau này khi bị để vào trong túi.

Vương Tuyết Uyên vừa xuất hiện liền dùng đôi mắt to tròn ngây ngốc nhìn Lê Tùng Vân giống như đang chờ Lê Tùng Vân ra lệnh cho nàng đồng dạng.

Lê Tùng Vân cũng không cần nàng làm cái gì, bởi vậy ra lệnh cho nàng đi tới cái bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Bản thân hắn thì ngồi xếp bằng lên trên giường bắt đầu tu luyện công pháp luyện thể mà Đông Phương Diễm Nhi đưa tới.

Môn công pháp luyện thể này tên là Cương cân thiết cốt đoán thể quyết, chuyên dùng linh lực để rèn luyện gân cốt, từ đó đạt được cương cân thiết cốt, cũng tăng lên lực lượng của bản thân.

Tuy nó tăng lên lực lượng không mạnh mẽ như những phương pháp khổ luyện khác, nhưng thắng ở an toàn, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên cung cấp liền có thể đem nó luyện đến đại thành.

Đồng thời công pháp này luyện thể tăng lên nhục thân không gây ra biến dạng cơ thể, không luyện thành một bộ cơ bắp mãnh nhân.

Như Đông Phương Diễm Nhi, nếu như nói cho nàng tu luyện công pháp này sẽ biến nàng thành cơ bắp mãnh nữ, như vậy nàng cho dù chết cũng sẽ không tu luyện.
Nàng rất yêu vẻ bề ngoài của mình đây.

Nói đúng hơn là tất cả nữ nhân đều yêu thích vẻ bề ngoài của mình.

Công pháp Lê Tùng Vân sớm đã học xong, cũng đem những điểm cần lưu ý nhớ kĩ, hắn khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu vận công.

Cương cân thiết cốt đoán thể quyết có hai phần, một phần là cương cân, một phần là thiết cốt.

2 phần này có thể đổi qua đổi lại tu luyện tùy theo ý thích, không hề có hạn chế phải luyện xong một phần mới được luyện thần tiếp theo.

Lê Tùng Vân trước tiên liền bắt đầu ở phần cương cân, hắn đem linh lực của mình tập trung vào trong thân thể, dựa theo lộ tuyến vận công đặc thù khiến cho linh lực bắt đầu lao nhanh, sau đó đột nhiên đánh nện vào trên gân của mình, giống như một thanh búa rèn thép gõ lên thanh thép từng đợt từng đợt một để rèn luyện nó.

Mỗi lần như vậy hắn đều có thể cảm nhận được có không ít linh lực trải qua va đập liền bị đánh vào trong gân từ đó tẩm bổ gân của mình, khiến cho nó càng có tính co dãn cũng càng bền chặt.

Cảm giác được linh lực đang không ngừng tiêu hao, Lê Tùng Vân lúc này đã rõ ràng vì sao công pháp này tu luyện lại tốn kém tài nguyên như vậy.

Nếu như không có linh thạch hoặc đan dược bổ sung, như vậy mỗi lần hao hết linh lực lại cần phải ngồi hấp thu thiên địa linh khí để khôi phục thì không biết cần phải mất bao lâu thời gian mới có thể đem công pháp này luyện thành.

Nhưng chỉ cần có đủ đan dược cùng linh thạch để nhanh chóng hấp thu hồi phục linh lực, như vậy có thể liên tục rèn luyện gân cốt, thời gian tu luyện sẽ rút ngắn cực lớn.

Lê Tùng Vân một bên rèn luyện gân cốt một bên hấp thu thiên địa linh khí hồi phục tự thân, trong tay lại nắm một viên hạ phẩm linh thạch hấp thu để tăng tốc hồi phục.

Cứ như vậy hắn có thể liên tục rèn luyện, cho dù nhập không đủ xuất có lúc cần phải dừng lại ngồi khôi phục nhưng cũng có thể kéo dài thời gian tu luyện thật lâu.

Đến lúc trời gần sáng, Lê Tùng Vân bấm chuẩn thời gian liền bắt đầu đi tới trước mặt Vương Tuyết Uyên.

Muốn có thể ở trong vòng thời gian 14 năm đạt tới Luyện khí kì cửu trọng đỉnh phong, như vậy một trong những chỗ dựa của hắn chính là nàng.

Thiên phú bản thân Lê Tùng Vân quá kém, hắn chỉ có thể kiêm tu một ít thủ đoạn khác để tăng lên chính mình.

Nếu như chỉ dựa vào bản thân hắn tự mình tu luyện không phụ trợ bất kì thứ gì, chỉ sợ đến lúc thọ hết chết già hắn cũng không đạt được tới Luyện khí kì cửu trọng đỉnh phong.

Lê Tùng Vân đưa tay nâng lên cằm của Vương Tuyết Uyên, nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng mang theo vẻ hơi trắng bệch bệnh trạng khiến cho nàng thoạt nhìn như một đóa hoa e ấp khiến cho hắn thú tính đại phát, muốn thô lỗ tàn phá đóa hoa này một phen.

Ngón cái của hắn nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi của nàng, khuôn mặt của Vương Tuyết Uyên theo bản năng đỏ lên, trên má lần nữa xuất hiện áng mây hồng.

Ngón trò của hắn càng thêm càn rỡ, đột nhiên xâm nhập vào bên trong.

Một cỗ cảm giác ẩm ướt mềm mại xuất hiện, Lê Tùng Vân chợt cảm giác đầu lưỡi của Vương Tuyết Uyên giống như hơi động một cái đảo qua ngón tay của mình, nhẹ nhàng kích thích khiến tà hỏa trong lòng của hắn càng phát ra thịnh vượng.

Hắn nhớ tới gương mặt kiêu căng ngạo mạn của Vương Tuyết Uyên trước đây, nếu như nàng biết có một ngày nàng bị hắn làm ra động tác khinh bạc như vậy lại còn có phản ứng nghênh hợp trêu chọc hắn như vậy, không biết lúc đó trong lòng nàng sẽ có cảm tưởng gì?

Bép~

Một cái tát yêu nhẹ nhàng vuốt qua gò má Vương Tuyết Uyên, Vương Tuyết Uyên sắc mặt hơi biến đổi, con mắt hơi lấy lại tiêu cự.

Một cỗ cảm xúc khuất nhục thoáng xuất hiện ở trên khuôn mặt nàng nhưng rất nhanh liền bị kiều diễm mê li thay thế.

Lê Tùng Vân hừ lạnh một tiếng, hắn quả thật chế ra một cái thi khôi cực kì gợi đòn a.

Chính là loại cầm côn gõ nhiều lần vào cùng một chỗ loại đòn kia, đánh cho đến khi nào chảy ra thì thôi.

Lê Tùng Vân không áp chế nổi tà hòa trong lòng nữa, hắn nhanh chóng bế lên Vương Tuyết Uyên, sau đó bắt đầu quá trình song tu thải bổ của mình.

Đem đại lượng âm khí hấp thu vào trong cơ thể, Lê Tùng Vân bấm đúng thời gian trời sáng lập tức kết thúc hiền giả thời gian, bắt đầu tu luyện Tử hà thần công hấp thu một tia thái dương chi hỏa.

Nhờ có thái dương chi hỏa xoa dịu, hắn không hề bị âm sát chi khí của thi khôi Vương Tuyết Uyên làm cho đau đớn như trước mà việc vận công chuyển hóa, thải âm bổ dương càng trở nên dễ dàng.