Chương 273: Hồ Hi Văn
Mọi người đang công tác cùng với khách nhân tới tuyên bố nhiệm vụ nhìn thấy thiếu nữ này thì liền nhanh chóng quay đầu đi giả bộ bận rộn. Bọn họ cũng không muốn để cho mình bị tiểu yêu nữ này để ý tới.
Quả thực thiếu nữ này cũng là một cái mỹ nhân bại hoại vậy mà lại có tràng cảnh này thì vô cùng kỳ lạ.
Hồ Hi Văn đi qua đại sảnh thì lập tức thông qua cầu thang và tiến lên tầng trên. Nàng một đường đi tới tầng cao nhất mà không bị một ai cản lại hết.
Hồ Hi Văn đẩy ra cánh cửa một gian phòng và tiến vào trong ngó nghiêng nhưng khi không thấy ai ở bên trong thì trên đầu giống như hiện lên vài dấu hỏi.
Nàng lập tức chạy trở xuống tầng thứ tư và tìm được một trung niên phụ nhân và hỏi:
-Mai di, sư phụ ta đâu rồi, tại sao ta không thấy hắn bên trong phòng?
Vị Mai di này liền đáp:
-Hội trưởng hiện đang tiến hành khảo thí Trận Pháp Sư cho một vị công tử.
Nghe Mai di nói thế Hồ Hi Văn liền tò mò, không biết kẻ tới khảo thí là ai mà sư phụ của nàng lại phải tự thân xuất mã như vậy.
Hồ Hi Văn vẫy tay chào Mai di rồi chạy xuống phòng khảo thí, nhưng khi nàng định tiến vào thì liền bị Bàng Thống đứng bên ngoài ngăn lại.
-Hồ tiểu thư, ngài không thể vào được!
Hồ Hi Văn phụng phịu híp mắt nhìn Bàng Thống nói:
-Bàng chấp sự, bản tiểu thư ở trong tòa nhà này có nơi nào mà không thể vào cơ chứ?
Bàng Thống bị tiểu yêu nữ nổi danh Hoàng Tinh Thành này nhìn chằm chằm thì sau lưng thầm toát mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng lau trán giải thích:
-Hồ tiểu thư hiểu lầm rồi, không phải là ta không muốn mà là ngươi không thể vào được. Chính hội trưởng đã ra lệnh là bất kể ai cũng không cho phép tiến vào.
Hồ Hi Văn nhìn chằm chằm Bàng Thống khiến hắn cảm thấy mình như là một tên hoàng hoa khuê nữ bị một lão hán nhìn chằm chằm vào nên toàn thân không thoải mái.
Hồ Hi Văn liền hỏi:
-Sư phụ ta đang ở bên trong là để khảo thí cho tên nào đó phải không?
Bàng Thống vội vàng đáp:
-Đúng vậy, sư phụ của vị công tử này là một Trận Vương nên hội trưởng mới tự mình tới kiểm tra hắn.
Hồ Hi Văn lại hỏi:
-Khảo thí bắt đầu từ lúc nào?
Bàng Thống đáp:
-Hai người họ đã bắt đầu khảo thí từ sáng sớm rồi.
Hồ Hi Văn nhíu mày thầm nói:
-Từ sáng sớm? Như vậy đã hơn nửa ngày rồi mà còn chưa xong sao?
Nàng hiểu rất rõ quy trình khảo thí Trận Pháp Sư. Đầu tiên là sẽ phải kiểm tra cảnh giới võ đạo sau đó sẽ khảo thí một chút kiến thức trận đạo. Hai bài thi này sẽ không mất quá nhiều thời gian mà tới bài thi thứ ba là yêu cầu người kiểm tra phải tiến hành bày ra một trận pháp bất kỳ bằng với đẳng cấp định khảo thí.
Bài thi thứ ba cần khá nhiều thời gian nhưng dù thế nào cũng không cần tới nửa ngày như vậy chứ?
Dù sao cũng không phải thực sự tiến hành bày một trận pháp thực sự mà chỉ cần bày ra một cái mô hình đơn giản sau đó chứng minh là nó hoạt động bình thường là được rồi.
Hồ Hi Văn hơi nghi hoặc nhìn về phía cánh cửa phòng khảo thí một lát mà hai mắt lóe lên tinh quang sau đó liền rời đi.
Bàng Thống thở phào một tiếng, hắn còn lo vị tiểu tổ tông này sẽ cố gắng xông vào bên trong. Nếu không phải tình thế bắt buộc hắn không muốn ra tay ngăn cản nàng vì nếu vậy sẽ đắc tội vị tiểu tổ tông này như vậy nhưng ngày tháng sau này của hắn sẽ không được yên ổn nữa.
Hồ Hi Văn rời đi khoảng một tiếng thì Phạm Thiên mới cùng Hứa Bình đi ra từ bên trong gian phòng khảo thí. Nhìn hai người vừa đi vừa trò chuyện trông hết sức hòa hợp.
-Lần này gặp được Phạm đại sư quả thật là vô cùng may mắn, mong là sau này sẽ có cơ hội tiếp tục cùng đại sư thỉnh giáo trận đạo.
Phạm Thiên liền đáp:
-Không dám, tại hạ tuổi còn trẻ nên kinh nghiệm còn thua kém Hứa đại sư nhiều, là ngài hôm nay đã giúp ta mở mang tầm mắt.
Phạm Thiên cùng Hứa Bình khách khí với nhau vài câu rồi hắn liền lên đường rời đi. Sau đó khi đi ra tới cửa hắn móc ra một miếng kim sắc ngũ giai Trận Pháp Sư huy chương.
Phạm Thiên khảo thí ngũ giai Trận Pháp Sư vô cùng thuận lợi, chỉ mất nửa buổi sáng là hắn đã vượt qua được khảo thí rồi.
Lúc đó để tránh cho Phạm Thiên phải chờ Hứa Bình còn lấy ra miếng ngũ giai Trận Pháp Sư huy chương mình đang đeo xóa đi ấn ký của bản thân và trao cho hắn.
Đây là một loại huy chương đặc biệt của Trận Pháp Sư công hội, ấn ký mà Phạm Thường Hi lưu lại trên bức thư tiến cử cũng là dùng miếng huy chương này ghi lên. Phạm Thiên chỉ cần đặt vào ấn ký của bản thân mình là có thể sử dụng được bình thường.
Khảo thí diễn ra không lâu lắm nhưng sau đó Hứa Bình lại thịnh tình mời Phạm Thiên cùng nhau luận bàn trận đạo mà không chút nào tị hiềm hắn còn quá trẻ.
Dù sao chức nghiệp giả bọn họ coi trong là chân tài thực học, quả thực tuổi tác lớn sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn nhưng họ lại càng coi trọng thiên phú hơn.
Trận Pháp Sư tuổi tác càng trẻ có nghĩa là thiên phú càng cao và thường sẽ có rất nhiều sáng kiến mà đám lão già cổ hủ bọn họ nghĩ không ra. Trận pháp sư không giống Luyện Đan Sư phải dựa vào đan phương luyện chế đan dược mà trận pháp của họ có hiệu quả ra sao là tùy vào khả năng phối hợp trận văn.
Vì vậy nên Trận Pháp Sư đều rất cấp tiếp và ham học hỏi, phương pháp kết hợp trận văn không chỉ có ngàn vạn, một mình bọn họ không thể nào tìm hiểu hết được nên mỗi ngươi thường tự nghiên cứu theo một phương hướng sau đó sẽ cùng trao đổi thành quả nghiên cứu của mình với người khác để cùng tiến bộ.
Phạm Thiên tạo nghệ trận pháp đã đạt tới lục giai Trận Hoàng nên trận đạo vô cùng cao thâm. Cộng thêm hắn có rất nhiều sáng ý khiến cho Hứa Bình vừa nghe đã hai mắt phát sáng. Ngược lại Hứa Bình cũng có rất nhiều ý kiến hết sức thú vị khiến Phạm Thiên cũng được lợi không ít.
Hứa Bình là Trận Vương duy nhất của Hoàng Tinh Thành nên khó khăn lắm hắn mời tìm được một người có tạo nghệ trận pháp cao như Phạm Thiên nên vô cùng hào hứng. Hai người cùng nhau đàm trận đạo từ sáng cho tới tận chiều tối mới không hết thòm thèm mà dừng lại.
Phạm Thiên rời khỏi Trận Pháp Sư công hội thì liền đem miếng ngũ giai Trận Pháp Sư huy chương cất đi, thứ này chỉ cần đem ra lúc hắn thuyết phục người chứ không cần lúc nào cũng đeo bên người để hấp dẫn ánh mắt.
Trò chuyện với Hứa Bình từ sáng thì Phạm Thiên cũng chưa hề dùng bữa trưa. Mặc dù đạt tới cấp độ này hắn có thể nhịn ăn cả tháng nhưng ăn uống hưởng thụ đã là thói quen mỗi ngày của Phạm Thiên nên nếu không ăn thì sẽ có chút buồn bực.
Phạm Thiên thử đi dạo xung quanh Hoàng Tinh Thành để tìm kiếm đồ ăn. Dù không thể nào bằng được đồ ăn do hệ thống chế tạo nhưng những loại đặc sản ở những vùng bên ngoài vẫn có khả năng hấp dẫn hắn tới ăn thử.
Hơn nữa Phạm Thiên có thể tùy ý cho thêm Gia Vị Ngon vào để gia tăng vị đạo cho đồ ăn nên không nhất thiết phải ăn đồ do mình tự làm.
Phạm Thiên đang đi dạo quanh Hoàng Tinh Thành thì bỗng nhiên cảm thấy giống như có kẻ nào đó đang theo dõi mình.
Không phải kẻ này có kỹ thuật quá nát mà đơn giản là vì từ khi đột phá tới Võ Vương thì thần thức đã được sinh ra.
Vì có được thần thức nên kẻ nào muốn theo dõi Võ Vương cường giả sẽ vô cùng khó khăn và gần như là không có khả năng.
Phạm Thiên thả ra thần thức quan sát thì liền thấy được phía trên một nóc nhà có một thiếu nữ tóc nâu đang chăm chú quan sát mình. Hắn không nhận ra nàng nhưng nhìn đối phương không giống như là có ác ý gì nên Phạm Thiên cũng để mặc cho nàng theo dõi mình.
Phạm Thiên tiếp tục tiến về phía trước và thiếu nữ này cũng lập tức đuổi theo. Trên tay nàng một miếng trận bàn đang không ngừng phát ra quang mang nhàn nhạt triệt tiêu đi động tĩnh do nàng gây ra. Nếu như hắn không sở hữu thần thức thì có lẽ cũng khó lòng phát hiện ra được thiếu nữ này.
Phạm Thiên tiến vào bên trong một gian tửu lâu khá xa hoa thì thiếu nữ kia đã xuất hiện ở đầu con đường. Nàng do dự một chút rồi liền đi theo vào bên trong.
-------☆☆☆☆-------