Chương 279: Tự rước lấy nhục
Trận pháp bắt đầu thành hình thì không gian xung quanh liền vặn vẹo như bị áp súc vào bên trong trận pháp.
Khác với ngũ giai trận pháp do Tống Nam vẽ ra trên một tấm da yêu thú chỉ có hình mà không có ý thì một bộ trận pháp này do Phạm Thiên sử dụng hồn khí bày ra nên cho dù chỉ là minh họa nhưng vẫn mang đầy đủ đặc tính của nó.
Trận pháp được dựng lên thì mọi người xung quanh phải biến sắc, lúc này tại đại sảnh có không ít Võ Linh cường giả dù chưa khai mở thần thức cũng cảm nhận được áp lực kinh khủng từ bên trong trận pháp này truyền tới. Nó khiến cho họ có một cảm giác nếu như mình bị cuốn vào trong trận pháp này tuyệt đối sẽ không được toàn mạng.
Võ Linh cũng đã có thể cảm nhận được uy hiếp của trận pháp do Phạm Thiên bày ra chứ đừng nói gì tới Hứa Bình. Nhưng thay vì sợ hãi thì trên mặt hắn lại tràn đầy vẻ kinh ngạc nhưng sau đó thì liền biến thành vẻ cuồng nhiệt.
-Đây là… Truyền Tống Trận Văn!?
Hứa Bình từng may mắn đạt được một bộ cổ tịch bên trong có ghi lại một số tin tức về Truyền Tống Trận nên hắn mới có thể nhận ra được trận pháp mà Phạm Thiên đang vẽ.
Nhưng Truyền Tống Trận là một bộ thất giai trận pháp, muốn bày được trận này thì người đó bắt buộc phải là thất giai trận pháp tông sư!
Phạm Thiên theo cảnh giới hiện giờ chỉ là ngũ giai Trận Vương, dù không qua khắt khe cũng chỉ có thể coi là lục giai Trận Hoàng nhưng còn cách thất giai Trận Tông xa lắm.
Hắn muốn bày ra cho dù chỉ là một phần nhỏ của Truyền Tống Trận thì cũng phải cố hết sức. Độ khó của nó vượt xa ngũ giai trận pháp thông thường.
Nếu không phải tạo nghệ trận đạo của Phạm Thiên đã sớm đột phá lục giai thì hắn còn không thể làm nổi.
Bộ thất giai Truyền Tống Trận này thực tế có ghi lại bên trong thư tịch mà hắn lấy được sau khi giải được tầng thứ 6 của Thiên Cơ Hạp. Nó thuộc về loại trận pháp đơn giản nhất trong thất giai trận pháp, nếu chưa thể nghiên cứu nó thành công thì hắn còn chưa đủ khả năng giải khai tầng phong ấn thứ 7 của Thiên Cơ Hạp.
Phạm Thiên cực kỳ may mắn khi được Phạm Thường Hi ban cho một bảo vật như Thiên Cơ Hạp. Phải biết tài liệu về thất giai trận pháp trở lên hoàn toàn không được lưu truyền tại tứ đại hoàng triều. Chỉ có các thế lực lớn tại Tinh Quang Đế Quốc mới có lưu trữ loại tài liệu quý giá này.
Đó cũng là vì sao mà Hứa Bình lại tỏ ra cuồng nhiệt như vậy, nếu có thể được tiếp cận với loại tài liệu cao cấp và nghiên cứu nó thì trận đạo của hắn chắc chắn có thể tiến bộ vô cùng nhanh.
Các loại tài liệu này bị quản chế chặt chẽ khiến cho tứ đại hoàng triều gần như không có bất kỳ một thất giai chức nghiệp giả nào xuất hiện.
Những năm nay có không ít người có thể đột phá Võ Tông nhưng Đan Tông, Khí Tông và Trận Tông những cái danh từ này hoàn toàn không có xuất hiện qua.
Đơn giản là vì họ hoàn toàn không có tài liệu để nghiên cứu nên nửa bước khó đi.
Chức nghiệp giả đạt tới lục giai chỉ có thể lựa chọn đi tới Tinh Quang Đế Quốc xin gia nhập một thế lực lớn sau đó cố gắng làm ra cống hiến mới có được cơ hội tiếp cận kiến thức cao thâm hơn.
Phạm Thiên đem một bộ phận của Truyền Tống Trận bày ra thì liền nhìn về phía Tống Nam nói:
-Mời!
Một tiếng mời này vô cùng chói tai giống như là đang khiêu khích Tống Nam rằng "ngươi có giỏi thì tới giải thử xem?"
Phạm Thiên nhìn Tống Nam thoáng biến sắc thì trong lòng thầm suy đoán, hẳn là hắn sở hữu một loại kim thủ chỉ nào đó nhưng theo những gì hắn hiểu thì loại bàn tay vàng thường xuất hiện chính là luôn mang theo một loại phát niệu tính đó là sẽ chỉ khai mở theo từng giai đoạn.
Cũng có nghĩa là Tống Nam phải đạt tới một loại điều kiện nhất định mới có thể khai mở kim thủ chỉ và thường sẽ có giới hạn rất lớn để tránh gặp bug.
Quả nhiên Phạm Thiên đoán không sai biệt lắm, Tống Nam biến sắc là do hắn vừa mới thử dùng bảo tháp chi quang để phá giải Truyền Tống Trận nhưng ngay khi mới thử thì hắn đã cảm thấy tinh thần lực của mình như bị rút sạch khiến hắn vội vàng dừng lại.
Hiển nhiên loại thủ pháp này của tòa bảo tháp là cần tiêu hao chính tinh thần lực của Tống Nam. Hiện giờ hắn ngay cả Võ Linh còn chưa đột phá toàn thân không có một tia hồn lực mà tinh thần lực cũng hết sức nhỏ yếu nên muốn vận dụng bảo tháp chi quang phá giải trận pháp quả thực là người si nói mộng.
Nếu vừa rồi Tống Nam không dừng lại kịp lúc thì tinh thần của hắn đã tan vỡ rồi. Lúc đó nhẹ thì hắn có thể biến thành một kẻ ngớ ngẩn nặng thì thậm chí có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tống Nam bây giờ vẫn còn cảm thấy đầu mình đau nhức như bị ngàn vạn cây kim đâm vào hai mắt tối sầm lại. Hắn cố gắng cắn nát đầu lưỡi để cho bản thân mình không ngất đi mà nhìn Phạm Thiên tức giận nói:
-Loại trận pháp này vô cùng cao cấp, ta không tin ngươi có thể phá giải nổi!
Phạm Thiên khẽ cười, lúc mà ngươi phải dùng chính lời của đối thủ để thoát thân thì ngươi đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong rồi.
Hắn thản nhiên đưa tay ra vận khí và bắt đầu phá giải trận pháp trước ánh mắt kinh ngạc của những người khác.
Phạm Thiên sao có thể làm chuyện lấy đá đập chân mình được, hắn đương nhiên là chưa thể hiểu rõ được toàn bộ Truyền Tống Trận nhưng hắn có thể chia ra thành từng bộ phận để luyện tập.
Bộ phận do Phạm Thiên bày ra vừa vặn là phần mà hắn đã nghiên cứu thấu triệt nên muốn phá giải thì liền giống như hành vân lưu thủy.
Đạo trận pháp trước mặt ngay sau đó liền sụp đổ khiến cho không gian xung quanh trở lại như bình thường.
Lúc này hắn nhìn về phía Tống Nam nói:
-Thế nào? Ngươi không còn nghi ngờ gì chứ? Bây giờ có cần ta dựng lại bộ Truyền Tống Trận đó một lần nữa cho ngươi thử không, ngay cả quá trình phá giải ta cũng đã cho ngươi xem qua rồi…
Phạm Thiên vừa nói vừa cười thầm. Quả thực là hắn vừa mới biểu diễn qua một lần nhưng nó chỉ giống như là ngươi thu được kết quả của một đề bài toán học từ máy tính mà không hề biết được những công thức cần sử dụng.
Trận pháp không phải là vật chết, nó sẽ không ngừng biến đổi, cho dù là một thay đổi nhỏ nhưng trong một bộ thất giai trận pháp vô cùng phức tạp thì nó cũng có thể tạo ra biến đổi rất lớn. Nhất là khi trận pháp này khống chế một thứ thần bí như không gian chi lực.
Tống Nam tạo nghệ trận pháp cũng chỉ bình thường, lúc trước hắn hoàn toàn là dựa vào bảo tháp chi quang mới có thể phá giải ngũ giai trận pháp và đánh bại Tống Thạch.
Nhưng nếu bảo tháp chi quang mất linh thì Tống Nam liền hiện nguyên hình là một tên tam giai Trận Pháp Sư mà thôi.
Tống Nam có chút không cam lòng nói:
-Nếu cho ta đủ thời gian, ta tuyệt đối có thể phá giải được trận pháp này!
Tống Nam nghĩ rằng mình không thể một lượt quét hình bộ trận pháp Phạm Thiên đưa ra thì có thể chia ra làm nhiều lần. Chỉ cần có thời gian khôi phục tinh thần lực thì không quá ba ngày hắn sẽ có thể phá được nó.
Phạm Thiên thấy Tống Nam không phục thì khóe miệng cong lên khinh thường cười. Loại nhân vật chính này không bao giờ phục kẻ khác, chúng cho rằng bản thân mình "chỉ là thiếu chút thời gian" mà thôi.
Cảnh giới không bằng người thì mở miệng nói mình tuổi còn trẻ, bản thân mới tu luyện được xxx tháng còn đối phương thì đã tu luyện vài năm.
Nếu tự biết mình tu luyện chưa đủ thì sao không biết cúi đầu ngậm miệng lại. Thực sự cho rằng không ai có thể giết chết ngươi sao?
Giống như bây giờ Phạm Thiên hoàn toàn có thể dùng một ngón tay bóp chết Tống Nam, không phải ai cũng rảnh rỗi lấy đức để phục chúng đâu.
-Thời gian ngươi cần là bao lâu? Hồ tiểu thư đây đã nói rõ là phải phá giải được trong vòng hai khắc. Chính ngươi cũng đã đồng ý rồi chẳng lẽ muốn mình được làm ngoại lệ sao?
Phạm Thiên nhìn Hồ Hi Văn một cái khiến cho nàng giật mình cúi thấp đầu xuống.
Những quy định lúc đầu do nàng đưa ra chính là để nhằm vào Phạm Thiên và tạo lợi thế cho Tống Nam. Nàng biết hắn là đệ tử Trận Vương nên hẳn là nắm giữ không ít thư tịch ghi lại trận pháp cao cấp nên mới yêu cầu người ta đề phải tự mình phá giải được nó.
Tống Nam đuối lý không còn cách nào khác chỉ có thể cắn răng nói ra vài chữ:
-Ta thua rồi!
Nói xong liền quay đầu bỏ đi, khi đi ngang qua đại sảnh Tống Nam cảm giác giống như toàn bộ người ở đây đều đang nhìn mình với vẻ chế giễu nên vẻ mặt càng thêm âm trầm.
Phạm Thiên thấy vậy thì cười nhạt, đây chính là Tống Nam tự rước lấy nhục mà thôi.
-------☆☆☆☆-------