Chương 162: Chợt nảy suy nghĩ

Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 162: Chợt nảy suy nghĩ

Đăng Thiên Đại Hội tổ chức ngay tại trong hoàng cung nên vấn đề an ninh cũng được thắt chặt.

Không chỉ có tuyển thủ, những người tới để quan sát kỳ đại hội cũng không được phép rời khỏi hoàng cung trong suốt thời gian diễn ra.

Đại hội diễn ra thì ngoại bất xuất nội bất nhập nên toàn bộ những người muốn được quan chiến đều đã tiến vào trong cung từ hôm trước và được an bài nghỉ ngơi ngay gần đó.

Một đêm thoải mái nghỉ ngơi thì Phạm Thiên không vội vàng ra khỏi cửa mà bày ra đủ loại món ăn trên bàn và bắt đầu ăn.

Phạm Thiên vừa thưởng thức món ăn vừa cười thầm:

- Không thể sử dụng trang bị nhưng ta không phải là không có cách ăn gian. Dù sao quy định cũng không cấm được ăn trước trận đấu.

Đồ ăn cấp 4 hiệu quả không tầm thường, Phạm Thiên nhấp một ngụm rượu vang màu đỏ và cảm nhận được tinh thần mình trở nên cực kỳ minh mẫn. Dù không bằng Đề Thần Đan nhưng thời quan hiệu quả lại rất dài.

Ăn uống no say xong thì cũng đã là tám giờ sáng, Phạm Thiên đi tới khu vực cử hành thi đấu thì thấy mọi người cũng đã tới đông đủ và sau một lát liền có một lão thái giám tay cầm phất trần bước tới khẽ mở miệng:

- Hoàng chủ tới…

Lão thái giám chỉ khẽ nói một tiếng nhưng âm thanh lại vang khắp toàn trường giống như thiên lôi giáng bên tai mọi người vậy.

Phạm Thiên âm thầm quan sát một cái thì phát hiện ra lão thái giám này vậy mà lại là Võ Vương cường giả.

Tất cả liền yên lặng khi nhìn thấy một nam nhân trung niên mặt như quan ngọc râu tóc gọn gàng mặc hoàng bào uy thế lẫm nhiên ngồi trên một chiếc phi chu hình kiệu bay tới.

- Có vài bước cũng phải ngồi xe? Quả nhiên là hoàng chủ nha…

Mọi người thầm nghĩ trong lòng nhưng không ai dám nói ra miệng.

Lạc Kinh Hồng
Đẳng cấp: 59

Cửu tinh Võ Vương cường giả!

Để ngồi lên ngai vị hoàng chủ thì cho dù chưa đột phá Võ Hoàng nhưng cũng tuyệt đối không kém nhiều, nếu không khó mà phục chúng.

Hơn nữa Lạc Kinh Hồng hiện vẫn còn rất trẻ tuổi tương lai tuyệt đối là có thể đột phá Thần Hải Cảnh, lúc đó ngôi vị hoàng chủ sẽ không ai có thể lay chuyển được.

Lạc Kinh Hồng vừa xuất hiện thì tất cả mọi người liền hô lên:

- Hoàng chủ vạn tuế!!!

Cùng là vạn tuế, nhưng câu vạn tuế này lại có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt so với tiền thế của Phạm Thiên.

Tại trái đất, câu nói này chỉ mang ý nghĩa chúc vị vua của mình tuổi thọ lâu dài, sống lâu thêm được một chút mà thôi.

Nhưng tại Thiên Thế đại lục, vạn tuế hai chữ này chỉ thuộc về một số người mà thôi.

Đăng Thiên Cảnh cường giả!!!

Đột phá Võ Tông, vũ hóa đăng thiên, tuổi thọ liền kéo dài lên tới vạn năm trở nên siêu phàm thoát tục.

Câu này được vang lên ý nghĩa chúc tụng hoàng chủ sớm ngày đột phá Võ Tông.

Mọi người cùng nhau hô lên chúc tụng hoàng chủ nhưng không có một ai quỳ xuống mà chỉ chắp tay cúi đầu. Thiên Thế đại lục võ phong cực thịnh, võ giả ý chí kiên định, cho dù là bậc đế vương cũng không thể ép võ giả quỳ xuống bái lạy mình nên nơi này không có lễ nghi đó.

Lạc Kinh Hồng đưa tay lên nói:

- Miễn lễ!

Sau đó mới quay qua nhìn về phía lão thái giám, người sau liền hiểu ý và bắt đầu cất giọng nói:

- Các vị, Đăng Thiên Đại Hội đã luôn là nơi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người vì đây chính là nơi mà các thiếu niên thiên tài của Lạc Thiên hoàng triều bộc lộ tài năng. Lão nô không dám nhiều lời nhưng thân chịu mệnh lệnh của hoàng chủ nên đành phải tuân theo…

Mỗi một sự kiện nào đó đều cần tới một lão già tới kể lể lịch sử và nói lời động viên, ngay cả Đăng Thiên Đại Hội cũng vậy. Nhưng không vì vậy mà mọi người không lắng nghe.

Lão thái giám vẫn tiếp tục:

- …Tiềm Long là khí số của quốc gia, để cổ vũ tinh thần cho các vị thiên kiêu trên bảng năm nay hoàng chủ đã quyết định sẽ gia tăng phần thưởng cho người đoạt giải nhất…

Nghe tới phần thưởng ai nấy đều trở nên hứng thú và chăm chú nghe.

Chỉ nghe lão thái giám nói:

- Người đứng đầu giải đấu lần này, ngoại trừ những phần thường theo thông lệ sẽ còn được phong vương.

Toàn trước lập tức nổ tung.

Phong vương!?!

Điều này ý nghĩa là gì?

Phải biết Lạc Thiên hoàng triều Võ Vương cường giả vô số nhưng không phải ai cũng được phong vương.

Thiên Thế đại lục theo chế độ quốc gia chứ không phải tông môn. Như đã nói đất đai trong thiên hạ thì đều là của vua, trừ khi được sự đồng ý của quốc chủ nếu không thì không ai được phép tự tiện chiếm đất lập tông hay dựng cờ kiến quốc.

Được phong vương lại khác, Chỉ cần được vương vị thì người đó sẽ có được đất phong. Khi đó muốn thành lập vương quốc hay kiến tạo môn phái cũng hoàn toàn tự do không lo bị Lạc Thiên hoàng triều xem là phần tử phản động.

- Phong vương nha… chỉ cần được phong vương thì chẳng phải ta sẽ lập tức trở thành vua một nước sao?

Một đám thiếu niên bắt đầu mơ mộng. Nhưng lúc này những người lớn tuổi hơn tự nhiên là rất tỉnh táo đem những tên thiếu niên này tát tỉnh.

Một thanh niên nói:

- Tỉnh lại đi, không nói tới những người chúng ta còn chưa được ghi tên vào Tiềm Long Bảng, mà cho dù là có thì ai có thể vượt qua được thập đại thiên kiêu?

Một người khác cũng nói thêm vào:

- Các ngươi không nhìn xem hoàng chủ mở điều kiện mê người như vậy là vì ai? Chẳng lẽ các ngươi quên mất người đang ngồi trên vị trí Tiềm Long Bảng đệ nhất hay sao?

Đám thiếu niên này liền nhớ tới cái tên đứng đầu Tiềm Long Bảng.

Lạc Thiên Dương!!!

Đúng vậy, người đứng đầu Tiềm Long Bảng cũng chính là người có khả năng cao nhất đoạt giải nhất chính là tam hoàng tử Lạc Thiên Dương. Điều này không phải nói rõ rằng phần thưởng này là để dành riêng cho hắn sao?

- Xem ra hoàng chủ đã quyết định chọn đại hoàng tử rồi…

- Suỵt… đừng nói nhiều kẻo rước họa vào thân.

Đại hoàng tử Lạc Thiên Thần hơn 10 năm trước chính là Tiềm Long Bảng đệ nhất. Nay Lạc Thiên Thần tuổi đã quá 30 nên mới bị loại khỏi bảng chứ trước kia địa vị hắn không ai có thể lay chuyển được.

Lạc Kinh Hồng gia tăng thêm phần thưởng cho lần đại hội này chủ yếu là vì để cho Lạc Thiên Dương tới nhận phong vương.

Một khi đã được phong vương thì có nghĩa là Lạc Thiên Dương sẽ phải chấp nhận số phận trở thành quốc chủ của một vương quốc rời khỏi hoàng thành. Khi đó đối thủ mạnh nhất của Lạc Thiên Thần đã không còn thì hắn sẽ có thể yên ổn ngồi lên ngôi vị hoàng chủ sau khi Lạc Kinh Hồng thoái vị.

Tại trong Phong Dương Cung, Lạc Thiên Dương ngồi im lặng trên ghế nghe tâm phúc của mình nói lại tin này.

- Rắc!!

Chén trà trong tay Lạc Thiên Dương lập tức bị bóp nát thành phấn vụn, nước trà bị một ngọn lửa màu xanh lam thiêu sạch không còn chút nào.
……

Vòng thi chính thức của Đăng Thiên Đại Hội có tổng cộng 150 người tham gia. 100 người vừa vượt qua vòng sơ khảo đã có mặt ở nơi này và còn 50 người còn lại đều là những người có tên trên Tiềm Long Bảng nên được miễn thi vòng sơ khảo và cả vòng đầu của ngày thi đấu chính thức cũng được miễn.

100 người vượt qua vòng sơ khảo trước hết sẽ chiến đấu với nhau để lựa chọn ra 50 người sẽ cùng thi đấu với 50 vị Tiềm Long Bảng thiên kiêu.

Ngày hôm sau 100 người này sẽ lại tiếp tục đấu loại để chọn ra 50 cái tên mới được ghi lên Tiềm Long Bảng.

Tới ngày thứ ba mới là cao trào của đại hội, bài vị chiến! Trận chiến sẽ quyết định thứ tự trên Tiềm Long Bảng.

Bây giờ trận chiến đã được đưa ra tới trước mắt khán giả thì đương nhiên sẽ không cùng lúc tổ chức nhiều trận đấu mà chỉ có từng người một lên đấu.

Lúc này liền có một bóng người xuất hiện trên một võ đài bằng đá, người này chính là người trung niên đã từng khen ngợi thiên phú của Phạm Thiên ở vòng sơ khảo.

- Chư vị, sau khi các tuyển thủ tiến hành bốc thăm thì thứ tự lượt đấu cũng đã được sắp xếp xong, mời mọi người nhìn lên trên.

Giữa không trung bỗng xuất hiện hình ảnh ghi rõ danh sách và thứ tự đấu của ngày hôm nay.

- Vòng đấu này không giới hạn thời gian, nghiêm cấm sử dụng bất cứ loại trang bị nào ngoại trừ binh khí. Nếu đã chuẩn bị xong thì mời những người có tên bước lên đài.

Hình ảnh trên đài bắt đầu biến đổi, danh sách thi đấu liền thu nhỏ lại một chút sau đó hai cái tên và chân dung khuôn mặt của cả hai liền hiện lên trên không trung.

Phạm Thiên thầm khen một tiếng:

- Vận dụng trận pháp để phát hình ảnh linh hoạt như vậy thì hẳn phải là một vị Trận Vương.

Nhưng sau đó hắn lại thầm than:

- Chỉ tiếc người ở Thiên Thế đại lục quá không biết hưởng thụ, rõ ràng là có thể phát triển không kém gì tiền thế mà lại không biết lợi dụng trận pháp ứng dụng vào cuộc sống.

Cho tới nay Phạm Thiên chỉ thấy mấy trận pháp đơn giản như tạo lửa, lọc nước… cao cấp nhất chính là trận pháp diễn sinh hình ảnh này rồi. Rõ ràng tiềm lực cao như vậy nhưng xã hội vẫn chẳng khác gì thời phong kiến là bao.

Phạm Thiên thầm nghĩ nếu như mình thông qua trận đạo đem những công nghệ của tiền thế đều chế tạo ra thì sao nhỉ?
-------☆☆☆☆-------