Chương 68: Đẳng cấp mới (3)

The Gamer Or Hacker

Chương 68: Đẳng cấp mới (3)

Chương 68: Đẳng cấp mới (3)

- Tại sao ta lại phải tới đây với ngươi nhể - Ukita cằn nhằn – Ngươi suy nghĩ nghiêm túc chưa đấy!?

- Chắc chứ sao không! – Tsuji hào hứng – Ragnarok đã tan rã, mục tiêu của ta giờ là đánh bại tên Kenichi đó. Các người ở cạnh kẻ đã đánh bại nhất quyền gần tới vậy mà không thử thách đấu hắn à `~~~~

- Bọn này là đồng đội, đầu tổ quạ! – Kisara giải thích.Takeda thì vẫn trầm ngâm không nói lời nào cả.


Cộc! Cộc! Cộc!

- Mọi người đều ở đây à – Yukino tươi cười ra mở cửa – Lần trước chưa giới thiệu, tôi là Kazehana Yukino, nếu mọi người thích thì gọi tôi là 2B cũng được. (từ giờ sẽ gọi 2B là Yukino nhé mọi người, gọi bằng 2B suốt nghe nó hơi…. Cảm ơn bạn Kana Tempest vì cái tên nha!!)

- Ưm, cho em hỏi là Kenichi đang ở đâu vậy ạ? – Tsuji xấu hổ - "Chị ấy xinh thật. Đoá hoa tuyết lãnh diễm nở rộ trong làn gió. Cả cái tên cũng hay nữa. "

- À, nếu cậu tìm Kenichi thì cậu ấy đang ở sau vườn luyện tập "một chút"! – Yukino vẫn cười.

- Để ta dẫn các cậu tới đó – trưởng lão bước ra – theo ta nào!

- Trời ơi, ông ta to quá!! Ông là ai thế ông già!? – Tsuji hét lên – Cái cảm giác đè nén này là thế nào!!!?

- Ta hả? – trưởng lão vuốt râu mỉm cười – Ta là chủ của võ đường này và là ông nội của Miu. Thế nào, mấy cậu có định đi không…


……

- Ông đùa à! – Ukita hét lên

- Đợi một chút đã, Kenichi ở trong này bao lâu rồi! – Kisara cũng sốc toàn tập.

- Ừm, không chắc, chắc là khoảng 6, 7 ngày gì đó!

- "Cậu ta đã luyện tập cái kiểu gì vậy" – Takeda thì chết lặng.

Ngay cả người hào hứng nhất – Tsuji cũng nuốt một ngụm nước bọt: "Thế này mà chỉ là một chút thôi á!"

Trước mặt bọn họ là một căn hầm tối tăm, cho dù tất cả cùng căng mắt ra nhìn nhưng vẫn là một màu đen chết chóc, không khí lạnh lẽo từ bên dưới hầm tỏa ra như đây là cánh cửa vào địa ngục vậy.

- Thằng bé sẽ bị máy móc tấn công từ mọi hướng. Để nâng độ khó thì cứ tới giờ ăn, Yukino thường sẽ giả giọng của một ai đó ngẫu nhiên rồi bất ngờ tấn công. Thi thoảng thì ta cùng với mấy người khác cũng sẽ tham gia nữa – trưởng lão vẫn tươi cười – Nói thực là thằng nhóc đó thích nghi nhanh lắm. Người bình thường đã sớm ngỏm củ tỏi rồi!

- Không biết ông nghĩ thế nào nhưng cái này là quá sức với một con người rồi! – Ukita chất vấn.

- Chủ nhân của tôi thì không thể, à không, Ngài ấy không được phép là người bình thường!! – Không biết Yukino đã xuất hiện từ đằng sau họ từ bao giờ.

- Chết tiệt, em xuống cứu anh đây!

Ngay lúc Kisra định lao xuống thì một bàn tay đã giữ cô lại.

- Cô sẽ chết thật đấy! – Yukino nhìn thẳng vào Kisara – Chủ nhân đang phải học cách khống chế một lượng sát ý khổng lồ vượt quá tầm kiểm soát của bản thân mình. Bất kì ai tiến vào thì ngài ấy đều coi là kẻ địch và sẽ giết không ngần ngại! Với tầm cỡ cô mà lao vào thì chỉ có nước tan xương nát thịt!!

- AHAHAHAH ĐIỀU ĐÓ KHÔNG THÚ VỊ SAO!? – Tsuji hào hứng cởi phăng áo ra – Đến đây Kenichi, đấu với ta một trận nào!!!

- Tên điên kia – Yukino bực mình. Tên này có vấn đề về trí tuệ không vậy? Đã cảnh báo rồi mà cứ lao đầu vào là sao??

- Haha, không sao đâu Yukino – Trưởng lão vuốt râu rồi mỉm cười đầy thâm ý - Bước đầu tiên để đạt được đẳng cấp tiếp theo là lòng dũng cảm sẵn sàng tiến vào vùng không xác định mà!!

…………….

Ở trong hầm tối, những tiếng bước chân vang vọng thế nhưng nó rất nhanh bị che lấp bởi những tiếng máy móc. Tiếng máy móc di chuyển, tiếng kim loại ma sát kêu leng keng, những tiếng kim loại va chạm với da thịt, tiếng hét khi bị chấn thương đồng tấu cùng nhau như tạo thành một bản giao hưởng tuyệt vời của địa ngục trần gian.

- Có kẻ đang xuống, một, hai, không…. Nhiều hơn – hắn lẩm nhẩm – Xem ra tới giờ rồi!!!

Trong bóng tối, thực sự để phân biệt nam và nữ còn khó chứ chưa nói tới nhìn rõ. Với haki quan sát kết hợp với vòng khống chế lưu thủy thì hắn cũng chỉ có thể cảm nhận là có người đang tới mà thôi.

Haki quan sát giống như một cái ra – đa cho phép hắn biết có bao nhiêu người đang tới, tới từ hướng nào. Vòng khống chế lưu thủy cho phép hắn né tránh và đáp trả những đòn tấn công. Kết hợp với haki vũ trang để giảm sát thương nhận vào và tăng sát thương trên đòn đánh, hắn đang thực sự cố gắng thích nghi với hoàn cảnh không thể dùng mắt để nhìn.

Ngày đầu tiên, hắn ăn hành toàn tập. Ở trong bóng tối, tất cả những gì hắn có thể làm là nhắm mắt và cố gắng nghe tiếng chân và kim loại. Thế nhưng chúng vẫn quá nhanh. Những quả cầu sắt liên tục đập thẳng vào người. Ban đầu chỉ là những quả to bằng nắm đấm người lớn nhưng kích thước của chúng cứ tăng dần dần.. Đến nỗi bây giờ hắn cũng không nhớ là chúng to bao nhiêu nữa.

Ngay khi hắn cảm giác đã mệt tới cái mức gần như chết đi thì có những tiếng bước chân vang lên. Ban đầu hắn tưởng là Yukino hay Miu tới đưa đồ ăn nhưng không đó là mấy vị sư phụ bắt đầu bài huấn luyện.
Những cú đá, đấm như trời giáng cứ liên tục tới như mưa. Hắn cứ tưởng mình phải chết tại cái nơi quái quỷ này.

Đã rất nhiều lần hắn định cầu xin nhưng mấy ông ấy gần như không để cơ hội cho hắn mở miệng. Những cơn đau lan ra khắp cơ thể khiến hắn không thể cử động nổi, cái bụng cứ sôi ùng ục lên vì đói.

Thế nhưng, đúng lúc mà hắn sắp ngất, có cái gì đó đã mạnh mẽ kéo hắn lại….

"Chiến! Chiến! Chiến đấu đi!!"

"Ngươi chấp nhận sao! Chấp nhận chết tại một nơi như thế này sao!!!"

"Đứng dậy đi nào! Ngươi phải sống! Sống!!!"

"Mày vẫn chưa thực hiện giấc mơ của mình mà!!! Đứng dậy đi!! Chiến đấu đi!

"Đúng rồi! Phải như thế chứ! Chiến đấu và hủy diệt tất cả đi!!!"

Bản thân loài Orge đã hiếu chiến, hắn còn nhận được kỹ năng của Sett, kẻ được gọi là ông trùm của đấu trường ngầm Noxus, kẻ đã nắm trong tay mọi quyền hành bằng nắm đấm thép của mình là đủ để hiểu hắn, một khi đã điên lên là còn điên cuồng hơn cả tên Berserker.

Tuy nhiên, ở hắn lại sở hữu sự bình tĩnh tới từ kỹ năng ‘Tinh thần Gamer’, sự chín chắn ở một mức độ nhất định của một người sinh viên khiến hắn vẫn có thể phân biệt được đâu là đúng là sai.
Vượt qua giới hạn bằng sự bùng nổ cảm xúc, đó là võ sư dạng Dō (動 Động). Bình tĩnh tính toán, chiến đấu và phát huy bằng kỹ thuật và kỹ năng, đó là võ sư dạng Sei (精 Tĩnh). Ở hắn có cả hai tố chất đó thế nên con đường mà hắn đi sẽ bắt đầu từ một điểm giao nhau giữa hai con đường kia. Đó là Tĩnh Động nhất hống (Seidou Gōitsu)!!!

Bốp!!!

Bốp!!!

Một đấm trúng ngay bụng, một cú đấm đã cắt ngang dòng hồi tưởng về quá khứ làm hắn ngay lập tức đau điếng. Chẳng khá khẩm gì hơn hắn, kẻ đó cũng ăn ngay một quyền đáp trả ngay vào mặt. Thế nhưng có vẻ như kẻ này vẫn không biết từ bỏ là gì, một loạt mưa quyền lập tức tung ra nhắm thẳng vào đầu hắn.

Không chút do dự, hắn ngay lập tức kích hoạt vòng khống chế lưu thủy và haki quan sát cùng một lúc. Thế nhưng có vẻ như đối thủ của hắn không chỉ có một người.

Một đòn chưởng bay nhắm thẳng tới cơ hoành của hắn. Ngay đồng thời, một kẻ ở phía sau cũng tung một cước cầu vồng từ phía bên trái nhắm thẳng vào cổ hắn. Với người thường mà trong trạng thái kiệt sức mà dính hai đòn này thì cứ xác định đi lĩnh cơm hộp trong viện là vừa. Rất tiếc, như Yukino đã nói, hắn không thể và cũng không được phép là người bình thường!

Nương mình theo cú đá, hắn né được cả hai đòn tấn công từ cả hai phía. Lăn lộn vài vòng trên mặt đất, hắn nhanh chóng đứng dậy thủ thế.

Siết chặt cơ bắp, Cuồng Thú Quyền phát động!!

Uỳnh!!!

Một quả cầu sắt to non nửa người hắn đã dính ngay một đấm oan nghiệt kia, còn hai kẻ kia sau đòn vừa rồi có vẻ như vẫn bình yên vô sự.

- Các người là ai!? Nếu là các vị sư phụ thì giờ này tao đã nằm dưới đất mà thở rồi. Một tay quyền anh, một kẻ chuyên dùng cước pháp, một kẻ với một môn võ vô định. Ta sẽ hỏi lại lần nữa, các người là ai!?

Đáp lại hắn vẫn chỉ có sự im lặng tới mức đáng sợ.

- Được thôi! - Hắn nhanh chóng thủ thế - Nếu vậy thì đánh cho các người phải khai ra thì thôi!!

Đúng lúc mà hắn định lao lên thì….

- Được rồi, bài luyện tập dừng ở đây!

Cả căn hầm phút chốc rực sáng lên. Ánh đèn chói lóa khiến mắt hắn không thể thích nghi ngay được. Ngay khi hắn mở mắt ra thì….
- Mẹ nó, Takeda, Kisara hai người làm gì ở đây!!! Thằng cha đầu tổ quạ đứng cạnh hai người là ai zậy trời!!!?



Đôi lời của tác: Tớ trở lại rồi nè. Nói thực thì các bạn đọc một chương truyện chỉ mất có 5 phút nhưng để ngồi mà viết thì tớ phải mất ít nhất là 2 tiếng. Tớ cũng đã là sinh viên năm 3 nên thi thoảng sẽ vướng bận đề án các thứ. Thế nhưng như tớ đã nói: Có nhanh có chậm nhưng không có drop nhé. Mong mn tiếp tục ủng hộ The Gamer or Hacker.
Bạn nào có hứng muốn ủng hộ thì cho tớ xin kẹo free với hoa tươi nhé. Nếu sang chảnh hơn xíu thì ủng hộ qua Momo: 0329163494.