Chương 77: Thoát kiếp Friends Zone

The Gamer Or Hacker

Chương 77: Thoát kiếp Friends Zone

Chương 77: Thoát kiếp Friends Zone

- Ưm, đây là….

Hắn lờ mờ mở mắt ra. Sau đòn Bộc Phá Quyền, hắn đã ngất đi vì mất máu quá nhiều. Không biết cái tên kia điên Silkwat đã chết chưa, còn có Jihan có mang Miu chạy đi kịp không.

- Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh lại rồi! Cậu liều thật đấy! Nếu tôi và Tanimoto không tới kịp thì giờ này cậu đã sang thế giới bên kia rồi

Yukino ngồi cạnh, hắn thấy tròng mắt của cô hơi ướt. Đang định ngồi dậy thì…

Á!! Một cơn đau bất ngờ truyền tới. Miu đi vào thay băng, thấy hắn đã tỉnh, cô ngay lập tức lao tới ôm chầm lấy hắn.

- Hức… Hức… đồ ngốc này! Em cứ nghĩ là không bao giờ gặp lại anh nữa chứ!!! Ngốc!! Ngốc này!!!!

Miu cứ như vậy, cứ ôm hắn mà khóc rống lên. Cô ấy sợ, thực sự rất sợ. Mẹ cô đã mất vào đúng vào trận bão tuyết, nếu người cô thích cũng ra đi như vậy thì cô chịu không nổi mất.

- Được rồi, Miu – Yukino khẽ kéo tay cô ấy – Chúng ta ra ngoài thôi. Để cậu ấy nghỉ ngơi đã.

- ừm,.. được rồi.. – Miu lau nước mắt, hai tay dư dứ nắm đấm nhỏ – Lần sau mà anh còn như vậy nữa là em sẽ đánh anh đấy!!

- Rồi rồi, anh biết rồi mà...

Hắn cười trừ. Nếu mà hắn nói theo cái kiểu là cho dù lựa chọn lại lần nữa, anh vẫn sẽ làm vậy thì chắc cô ấy cằn nhằn đến sáng mất. Ngả lưng xuống, hắn lần nữa chìm vào giấc ngủ, hắn đã quá mệt mỏi rồi...

Mấy vị sư phụ đứng bên ngoài thấy cảnh đó thì thở phào. Xem ra thằng nhóc này còn tốt số chán!

Cùng lúc đó, tại sân trước của Lương Sơn Bạc, trưởng lão đang cắt tỉa lại cây Bonsai khổng lồ của mình...

- Ta biết ngày này không sớm thì muộn cũng sẽ phải tới....

Trầm ngâm một lúc, hai ngón tay của ông ấy tạo thành một cây kéo, một đường cắt nhẹ nhàng cắt đi một cành cây...

- Nhưng ta không ngờ chúng dám tiến xa đến vậy.

Nói xong câu đó, ông ngay lập tức nghiến răng. Ác quỷ thần quyền Silkwat Jenazad là kẻ đã đánh ngang tay với ông. Việc một kẻ như vậy để mắt đến Kenichi thì không tốt chút nào!

- Kenichi là đệ tử đầu tiên của tôi... – Apachai ngồi ngay cạnh đó, đôi mắt vẫn nhìn vào chú chuột chũi vừa mới ngoi lên – Tôi sẽ bảo vệ Kenichi bằng cả tính mạng của mình!

- Đúng vậy! Sư phụ phải bảo vệ đệ tử của mình... Đó là trách nhiệm của chúng ta... trách nhiệm của sư phụ….


…………………

- Ưm,… có chuyện gì không Miu? Mấy ngày nay anh thấy em như có chuyện vậy…

Sau trận chiến tại núi tuyết thì quan hệ giữa hắn và Miu đã chính thức vượt kiếp Friends Zone. Người ta cũng không tìm thấy mấy cái xác cứ như có ai đó đã xử lý chúng gọn gàng vậy. Ác quỷ thần quyền cũng biến mất không dấu vết cứ như chưa từng tồn tại vậy.

Jihan sau chuyện đó cũng đã gia nhập Lâm Thú Điện, có cậu ta thì việc thu chi của tổ chức cũng trở nên cân bằng hơn. Hiện tại thì cậu ấy đang ngao du bên ngoài, chắc là sang Pháp. Theo lời cậu ta nói thì cậu ta muốn xem các nước khác làm thế nào rồi trở về giúp Tidat.

Hắn cũng không có phản đối. Người ta hay nói là quyền lực, sức mạnh thì đi kèm với trách nhiệm. Cậu ta là vua của Tidat thì phải có trách nhiệm của một vị vua.

Tất cả mọi thứ đều ổn, duy chỉ có Miu thi thoảng cứ như người mất hồn vậy. Có lẽ là cô ấy vẫn nhớ về quá khứ đen tối đó..

- À…. Ha hả.. – Miu giật mình – em không sao đâu mà..

- Có chứ sao không – hắn cạn lời – em cắt nguyên một rổ ớt xanh kia kìa!

- Á, chết rồi! – Miu hốt hoảng – Tại anh cả đấy!! Hỏng mất món sườn xào chua ngọt rồi!! Anh ra ngoài đi!!!


Hắn bước ra ngoài với một đống dấu hỏi: "Mình đã làm gì sai???"

…….
Sau một hồi suy nghĩ không ra, hắn quyết định đi hỏi mấy vị sư phụ và đây là câu trả lời…..

- HẢ!!? Lương Sơn Bạc hết kinh phí rồi ạ!!?

Hắn ngạc nhiên, nếu là Kenichi bản gốc thì đây là điều bình thường, vấn đề ở đây là hắn có phải Kenichi nguyên gốc đâu???

- Ừ - Akisame thở dài – gần đây thì có bệnh viện mới mở, bên đó hút hết khách của ta với Ma Kensei. Sasaki thì đang không có việc làm. Lão Ma thì qua chỗ phòng khám quen bên khu phố người Hoa rồi.


Shigure giải thích:

- "Nếu Yami tới thì có chúng ta, Yomi thì có Kenichi nhưng việc kiếm tiền thì vượt quá khả năng của chúng ta rồi". trưởng lão nói vậy đấy.

- Ê, không phải là có người muốn mua tượng điêu khắc của ông sao!? – Sasaki đề nghị

- Đó là nghệ thuật, không phải để bán!!! – Akisame thẳng thừng từ chối.

- Đi cá độ không Apachai!? Đặt cọc sổ đỏ Lương Sơn…

Sasaki chưa nói xong một con dao đã phóng thẳng từ trong bếp ra cộng kèm với một giọng rõ to vọng ra:

- Con cấm sư phụ đấy!!! Kenichi, mang con dao vào đây cho em!!

- Con bé dữ ghê. Thằng nhóc khổ rồi đây! – Sasaki rụt cả người lại


Bước vào phòng bếp, Miu mới nhẹ nhàng nói với hắn:

- Anh đừng lo lắng quá. Cứ luyện tập như bình thường đi. Việc kinh phí thì em sẽ tính toán lại. Dù sao thì đây cũng đâu phải lần đầu đâu.

- Ừm, anh biết rồi..

Miệng thì nói như vậy nhưng thâm tâm hắn thì lại bất ổn vô cùng. Tuy Miu nói là sẽ tính toán lại nhưng hắn lại không phải là người ưa thích chính sách thắt lưng buộc bụng. Tiền của hắn thì lại đang đổ vào việc phát triển Lâm Thú Điện nên hiện tại thì hắn cũng chỉ đủ đóng tiền học phí.

Suy đi tính lại, hắn đi ra ngoài. Cầm Orga Phone lên, hắn nhấc máy gọi:

- Alo, Takeda hả!? Ừm, tớ đây. Có chút chuyện cần nhờ ấy mà…


………….

Ban đêm, khi mà mọi người đã yên giấc, có một bóng đen lén lút chuồn ra khỏi đây. Chỉ tiếc là chưa đi được nửa đường thì kẻ này đã bị chặn lại…

- Nửa đêm rồi đấy, con còn định đi đâu thế!? – Ma Kensei đứng ngay trên vai hắn. Chỉ khi thầy ấy lên tiếng thì hắn mới giật mình mà nhận ra.

- Hì hì, Ma Kensei ạ! – hắn cười qua loa – Takeda gọi nên con đi ấy mà. Dù sao thì con cũng đã lớn rồi. Cho con chút không gian đi mà…

- Thế thì để ta gọi Sasaki. – Ma Kensei nhảy xuống, mỉm cười đầy ẩn ý – Dù sao thì Sasaki cũng biết đường đến cái sàn đấu ngầm đó.

- Nếu thầy đã biết thì con cũng không dấu nữa.. – hắn khẽ thở dài – Nếu là bình thường thì con có thể lo được nhưng hiện tại thì ….

- Không sao hết.. – Ma Kensei vỗ vai hắn – Chỉ cần con đừng quên rằng con là võ sinh của Lương Sơn Bạc là được! Đi đi, đừng để cậu bạn đó phải đợi.

- Cảm ơn thầy!! Thầy nhớ giữ bí mật với Akisame – sensei, trưởng lão với Miu nhé. Con đi đây!


Đợi tới khi hắn đi khỏi, Ma Kensei mới lên tiếng:

- Ra đây đi! Mấy con muỗi đó hôm nay chắc được bữa no rồi đấy nhỉ? Tôi nói có đúng không hả trưởng lão…

- Tại sao ông lại làm vậy!? – trưởng lão chất vấn.

Ma Kensei mỉm cười:

- Thằng bé đã trưởng thành. Nó là chủ của Lâm Thú Điện, đôi lúc nó phải máu lạnh mới tồn tại được. Tôi không phản đối việc nó giết người miễn nó đừng lạm dụng là được! Không phải ngài cũng thế sao?? Thế nên, ngài mới mắt nhắm mắt mở.

Một mặt Ma Kensei là một lão già dơ, chuyên chụp ảnh trộm rồi mang đi bán cho hắn. Thế nhưng, mặt khác ông ấy cũng vô cùng lý trí, tỉnh táo, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến hắn.

Ngày Yukino đưa hắn về nhà, chỉ cần liếc sơ qua là ông ấy đã biết ngay là thằng nhóc này, đôi tay đã nhúng chàm. Không chậm trễ nửa giây, ông ngay lập tức ra lệnh cho chi nhánh của hội đi xử lý. Vỏ bề ngoài thì ông không hề quan tâm nhưng trên thực tế thì hắn đi đâu làm gì ông đều biết cả. Nói thực là ông còn thấy mừng vì đệ tử của ông cuối cùng cũng làm cái chuyện mà kẻ nào bước chân vào giang hồ đều phải làm.

Trưởng lão biết, các vị sư phụ đều biết thế, bọn họ đều là người từng trải chỉ cần liếc qua là biết ngay nhưng tất cả mọi người đều lựa chọn im lặng. Dù sao thì…

- Hơn nữa, nhóc đó làm đúng luật mà, nó có dùng võ thuật để giết người đâu! Nó dùng súng mà!!!

- Haizzz, bỏ đi… - trưởng lão thở dài – Ông nói đúng, miễn nó đừng làm dụng là được…


- Cảm ơn ngài – Ma Kensei chắp tay – Chắc bây giờ Sasaki đang đi với thằng bé rồi.