Chương 84: Hai phe va chạm

The Gamer Or Hacker

Chương 84: Hai phe va chạm

Chương 84: Hai phe va chạm

- Thế giờ em nên gọi anh là gì đây?

- Quan trọng gì đâu! – Ogata cười giả lả - Anh cũng muốn nói chuyện lắm nhưng có vẻ nơi này không thích hợp lắm!

- Cái….
Ngay lúc hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra …
ẦM! ẦM! ẦM!!

- Ồ! Họ tới rồi sao! – Ogata hào hứng
…..
Tại chiến trường trên đảo, lực lượng quân đồng minh đang áp đảo do ưu thế bất ngờ. Tuy có lúc họ bị áp đảo bởi sức mạnh trang bị mà quân của Fortuna sở hữu nhưng họ rất nhanh lấy lại lợi thế với sự giúp sức từ các sư phụ ở Lương Sơn Bạc.
Thế nhưng, khi những kẻ đó tới thì ưu thế của họ chẳng còn ý nghĩa gì cả. Chúng dễ dàng lách khỏi làn đạn bay như mưa, chúng dễ dàng hủy diệt cả một tiểu đội trang bị đầy đủ. Như những con quỷ thực sự, chúng dễ dàng vặn gãy ý chí toàn bộ những người lính ở đây.
….
Khu AB, nơi đang có trưởng lão chiến đấu,…

- Haha!! Chiến xa trở mình nè!

UỲNH!
Cả cái xe tăng nặng hàng tấn liền bị lật ngửa như xe tăng đồ chơi. Mấy người lính cạnh đó còn chưa kịp vui mừng thì..

RẦM!!!

Cái người vừa lật cả con xe tăng hạng nặng kia lên dính một cước, cả người bay thẳng phá vỡ đến ba bức tường mới chịu dừng, hai chân cắm sâu vào lòng đất. Đó là còn kịp đưa tay lên đỡ chứ nếu không thì mọi chuyện còn tệ hơn nhiều. Một giọng cười quái dị vang lên:

- HAHA! Lão già Hayato! Giải quyết cho xong vụ của chúng ta nào!!!

Trưởng lão nghiêm mặt lại:

- ÁC QUỶ THẦN QUYỀN! SILKWAT JENAZAD!!

- Trưởng lão! – Apachai hét lớn. Ngay đúng lúc thầy ấy định lao lên thì…

- Zô! Apachai! Lâu rồi không gặp! Trông em có vẻ lớn đấy!

- Agaard Jum Sai! – Apachai kinh ngạc.

Cùng lúc đó tại sàn đấu chính của đảo tử thần,…
- Thằng chó!! Mày tới đây làm gì!? – Sasaki hét lên.

Một người đàn ông cao lớn mặc áo Jacket đen, trên mặt của ông ta có vết sẹo dài. Kết hợp với cái kính đen càng làm cho ông ta trở nên nổi bật giữa đám đông. Đó là Hongou Akira, Thần quyền Karate của Yami, một trong số Nhất Ảnh Cửu Quyền!!
- Ta tới để xử lý chút rắc rối của tên đệ tử! Cũng là để xem xem ngươi tiến bộ được bao nhiêu rồi.
Nói rồi ông ta nhanh chóng vào thế thủ. Sasaki thấy vậy cũng nhanh chóng đáp trả:
- Được thôi! Nếu vậy thì tao cho mày nằm viện nhé!!!

Tại một chiến trường khác...
- Dừng lại đi anh trai! Quá đủ rồi! – Ma Kensei hét lên, hai tay liên tục thi triển Thái Cực Quyền.

- Kensei! Đây chính là con đường mà ta đã chọn! Không ai có thể cản ta!! – Sougetsu cũng không chịu yếu thế, hai tay liên tục đáp trả bằng Thiết Sa Quyền.

Cùng lúc đó, Yukino cũng đang đánh lộn với một tên điên. Tóc thì vuốt keo dựng đứng, tròng mắt thì trắng dã như cá chết trôi sông, cả người thì không khác que củi là mấy. Khi nàng hỏi thì cha này chỉ trả lời là Setsunamaru đã dẫn ta tới đây… Dẫn cái đầu ngươi!!

Duy chỉ có khả năng dùng kiếm của tên này làm nàng phải chú ý. Kẻ này là một đại vĩ nhân thực thụ!!

- Được rồi mà, Setsunamaru - Kagerō Kii vỗ về thanh kiếm – Ta biết ngươi khao khát! Cả ta cũng vậy! – Nói rồi, Kagero lại một lần nữa lao lên

- Tên điên!

….

- HahaHa! Các người nghĩ Fortuna ta mời các người tới mà không có sự chuẩn bị gì sao!? Lũ ngu!! Khụ..Khụ…

Xem ra Fortuna có vẻ bị thương nặng nhưng trận chiến này thì bọn họ không thể chiến thắng được. Phe CIA và FBI có khả năng nhanh chóng áp đảo là nhờ một phần công rất lớn từ các vị sư phụ ở Lương Sơn Bạc. Nhờ có các thầy ấy mà bọn họ có thể không cần quan tâm tới trang bị vượt trội mà quân của Fortuna sở hữu.

Thế nhưng khi bọn họ bị cản lại bởi các vĩ nhân của Yami thì sự bất lực liền hiện rõ. Đối thủ được trang bị chống đạn cấp 5, súng tiểu liên đời mới nhất, thậm chí còn có cả xe tăng lẫn trực thăng chiến đấu.

Đánh AOE (đế chế) bao giờ chưa? Thấy một thằng nhà chính đời một đánh thắng một thằng có nhà chính đời 4 bao giờ chưa? Chưa đúng không! Tất nhiên! Thắng thế quái nào được!? Tình cảnh của bọn họ cũng tương tự như cái thằng nhà chính đời một kia.

Lật kèo không khó nhưng trừ phi họ trong tay mấy vũ khí kiểu bom hạt nhân, máy bay ném bom cấp chiến lược hoặc là mấy thứ tương tự chủng loại kia…. Thế nhưng họ có không? Làm gì có!

- HAHAAA! Có vẻ như trận này bọn anh thắng rồi! Sao em không bảo mấy vị kia đi về nhà nhỉ? – Ogata cười lớn.

Hắn trầm mặc. Từ lúc vĩ nhân của Yami xuất hiện, hắn liền biết trận chiến này bọn họ không thể tiếp tục. Thế nhưng, Jennifer sẽ chịu từ bỏ sao? Mối thù giết cha cứ như vậy mà từ bỏ dễ dàng thì đã không có câu ‘thù cao như núi, hận sâu tựa biển’. Trong lúc hắn còn đang do dự thì….
- Nói nhảm đủ rồi! Để anh xem em tiến bộ tới đâu nào!!

Ogata nhẹ nhàng nhảy thẳng xuống. Khoảnh khắc anh ấy chạm đất, khí thế của một đại vĩ nhân trực tiếp tỏa ra.
Không! Nó không chỉ đơn thuần chỉ là khí thế, trong nó còn chứa đựng một lượng sát ý khổng lồ.

Không có lấy nửa lời nói nhảm. Ogata lao về phía hắn, một cú đấm cực mạnh nhắm thẳng vô mặt hắn.
Nắm đấm chưa tới nơi, hắn đã cảm nhận có tiếng gió rít gào bên tai. Không dám chậm trễ, hắn ngay lập tức vung tay trái lên gạt cú đấm ra, tay phải tung một cú móc ngang để đáp trả. Tính toán thì hay nhưng thi hành thì …
Rắc!
Cú đấm của Ogata bị chệch hướng nhưng như thế là quá đủ. Xương đòn trên vai trái của hắn đã có dấu hiệu rạn nứt là đủ để hiểu là cú vừa đấm vừa rồi mà đi đúng điểm đích là hắn lên bàn thờ ngồi với các cụ.
Không để đối phương có cơ hội thở dốc, Ogata ngay lập tức bồi thêm một cước từ dưới lên.
Bốp!! Một tiếng động vang lên kèm theo đó là một bóng người bay ra xa cả mét.
- Ồ! Xoay người theo cú đá nhằm giảm lực. Nếu như cưỡng ép đỡ đòn đó thì lá gan của nhóc đã tan nát từ lâu rồi. Không tệ! – Ogata khen ngợi.

- Hộc…hộc! Đáng sợ thật! – hắn thầm than. Cú sút vừa rồi đủ giết cả một con voi chứ chẳng đùa.
Vai trái của hắn cơ hồ tổn thương ít nhất cũng là 30%. Các kỹ năng quan trọng nhất thì vẫn đang trong thời gian hồi. Cái có thể kích hoạt thì lại không đủ mana để duy trì quá lâu.

- Tiếp nào nhóc! Cho anh thấy tuyệt kỹ tối thượng của nhóc đi nào đi nào!

Ogata lại một lần nữa tiến lên, tay trái giống như thanh gươm đâm thẳng về phía lồng ngực hắn.
- GRÀOOOO!!
Gầm lên một tiếng, hắn ngay lập tức kích hoạt trạng thái mạnh nhất của mình: Tĩnh động nhất thể - MỞ!!!
Không thèm che chắn, hắn trực tiếp dùng cả hai tay tạo thành đòn "Song thủ thiết chùy " nhắm thẳng vào đầu của Ogata.
Hai cánh tay dang rộng, hai bàn tay tạo thành nắm đấm rồi cùng lúc đập thẳng vào đầu kẻ địch với một tốc độ không tưởng. Nếu đòn này thành công thì đầu của Ogata chắc chắn sẽ dính chấn thương cực mạnh, thậm chí có thể bất tỉnh ngay lập tức.
Nhận ra nguy hiểm đang tới gần, Ogata ngay lập tức đổi hướng của đòn đâm. Tuy là nhắm vào bụng không phải là mục tiêu ban đầu nhưng như vậy sẽ khiến cơ thể tránh khỏi đòn thế của hắn.
Thế nhưng, ngay cái khoảng khắc đòn đâm đánh thẳng vùng bụng của main, Ogata mới kịp nhận ra điều bất thường.
"Nội tạng của thằng nhóc đâu? Không lẽ nào…."

- SONG TRỬU PHI THIÊN!! (Một đòn dùng cả hai củ trỏ nhắm vào đầu kết hợp đòn lên gối, nguyên tác của đòn này trong truyện là: song trửu phi tất)

Dính phải một đòn cực mạnh khiến Ogata loạng choạng lùi lại vài bước. Không để lỡ thời cơ, hắn lập tức hóa siêu Xayda với tuyệt kỹ của đại ca giang hồ.

- CUỒNG THÚ QUYỀN!!!

Rầm!!! Ogata như con diều đứt dây trực tiếp bay thẳng vào bức tường thành gần đó.
Dính phải một vết thương cực lớn đã khiến thanh tích nộ của chiêu thức này ngay lập tức chạm ngưỡng tối đa. Đó là khoảnh khắc duy nhất mà hắn có thể đánh bại Ogata.
À không, hắn vui mừng hơi sớm thì phải.

ẦM!!!

Bước ra từ đống đổ nát như một chiến thần, Ogata cười lớn:

- Khá! Khá lắm! Dùng đòn đầu tiên làm mồi nhử để ra đòn tất sát, dùng luôn là kỹ thuật thở để nâng nội tạng của mình lên. Nhóc đã tiến hóa lên nhiều đấy. Nếu khoảnh khắc vừa rồi anh không tập trung toàn bộ khí của mình thì chắc chắn anh đã chết rồi!
- Giỏi! Giỏi lắm! Tiếp nào! – Ogata hào hứng
Hai tay tóm chặt lấy vết thương của bản thân, với cái miệng vẫn còn rỉ máu, hắn đáp trả:
- Đừng giả vờ nữa! Em khá chắc là đòn vừa rồi đã phá hủy một phần nội tạng. Nếu không tới bệnh viện nhanh, anh chắc chắn sẽ chết!

- Thì có sao chứ! Anh luôn nói với đệ tử của mình rằng: Nếu có thể, các con hãy giết ta khi có cơ hội! Chết trong tay em, vĩ nhân trẻ tuổi nhất mà anh biết thì cũng không quá tệ đâu!!

Ngay khi hắn còn chưa biết làm thế nào để khuyên nhủ ông nội này thì…..

RẦM! RẦM! RẦM!
UỲNHHHH!!!

"Quỷ tha ma bắt! Mấy vị đánh nhau thế nào mà đánh đến tận chỗ này vậy!?" – Ogata thầm than......................................................

mấy nay bận làm tiểu luận với bí idea quá nên giờ mới có chương được. Sorry anh em