Chương 87: Bình yên trước cơn bão

The Gamer Or Hacker

Chương 87: Bình yên trước cơn bão

Chương 87: Bình yên trước cơn bão

Thời gian trôi qua nhanh chóng, sau trận chiến ở đảo tử thần thì đã trôi qua 2 tháng rồi. Yami không có động thái trả thù nào sau đó nhưng mọi người biết đó chỉ là sự bình yên trước cơn bão mà thôi.

Hắn và Miu giờ đã bước vào năm thứ 2 (ở Nhật trường học khai giảng vào đầu tháng 4), Takeda và Ukita vì bỏ bê học tập mà bị học lại năm 3 1 lần nữa và chỉ có Freya là đã thi đậu vào một trường đại học tương đối khá. Năm nay hắn vẫn ở chung lớp với Miu.

Bây giờ hắn và mọi người đang tập trung xếp hàng trong nhà thể chất của trường để nghe hiệu trưởng đọc bài diễn vãn cũ kỹ trước khi vào năm học. Phải thừa nhận là hắn chưa bao giờ ưa mấy cái bài phát biểu dài lê thê kiểu này. Ngay khi hắn sắp ngủ gật tới nơi thì….

[Năm nay trường chúng ta có thực hiện kế hoạch trao đổi du học sinh và đã có một số các du học sinh từ Mỹ, Nga và Thái Lan đến nhập học. Hãy cùng chào đón họ nào!!! Ơ Mic…]

Phụt!!!

- Cái quái gì thế!? – Nijima phun hết cả chai nước đang uống dở ra

- Mày phun hết nước vào tao rồi đấy, con lợn ạ! – hắn lau mặt, hai tay bóp nghe kêu răng rắc – Mày chuẩn bị tinh thần chưa hả, người ngoài hành tinh!!?

- Ấy ấy bình tĩnh! – Nijima vội xua tay – Mày không thấy gì sao!? Bọn chúng định… Á!! Đau đau!!

- Mới ăn có hai đấm mà mày kêu như lợn bị chọc tiết vậy. – hắn khinh thường – Tao có mù đâu, kệ đi!

Khẽ xoa xoa cái đầu đã sưng u lên, Nijima mới gật gù:
- Đúng ha, mày là vĩ nhân, bên phe ta quân số cũng đâu kém gì mà phải sợ chứ!?

Cùng lúc đó, trên bục giảng vẫn vang vọng tiếng của Rachel:
[Xin tự giới thiệu tớ là Rachel Stanley đến từ Hoa Kỳ, đây là Ethan em trai sinh đôi của tớ. Anh bạn to lớn này là Boris Ivanov đến từ Nga, cuối cùng là Tirawit Koukin đến từ Thái Lan!!!]

[Tớ chưa có người yêu nha!!]..............

Sau buổi lễ khai giảng hắn đi về phía mấy tên Yomi kia. Thấy hắn đi tới mấy kẻ khác vẫn không để ý tới mà chỉ có một mình tên Tirawit tới đối mặt với hắn.

- Lá gan của tay Yami cũng lớn nhỉ!? Hay ta nên nói là đầu óc của bọn này có vấn đề?? - hắn vừa mỉm cười, khí thế ngay lập tức phát ra

- Sao vậy, một vĩ nhân như ngươi lại định ra tay với một tên đệ tử như ta sao? - tên Tirawit không thề nao núng.
- Mày có hiểu lầm gì không!? – hắn vẫn mỉm cười, khí thế tỏa ra ngày càng trở nên mạnh hơn – Sư phụ không can dự vào trận chiến của đệ tử chứ không phải là…

Nói tới đây, khí của hắn ngay lập tức chuyển thành Haki Bá Vương:
- KHÔNG RA TAY VỚI ĐỆ TỬ!!

Xoạt!!

Nhanh như cắt, toàn bộ đệ tử của Yomi tập hợp lại tạo thành một thế trận. Tất cả bọn họ đều bước vào thế thủ.

Cười lớn một tiếng, hắn giải trừ khí thế:

- Đùa xíu thôi! Làm gì căng thế! Miễn các ngươi đừng làm mấy chuyện dở hơi là được!

Bơ tên Tirawit đi, hắn bước lại chỗ hai chị em nhà Stanley:

- Cô em là Rachel sao!?

- Ồ, Shirahama Kenichi, một vĩ nhân ở tuổi 15, đến sư phụ tôi cũng phải công nhận anh là một thiên tài đấy! – Khác với Ethan tỏ ra cảnh giác, Rachel thì lại rất thoải mái mà áp sát lại gần hắn – Có vẻ như chúng ta từng gặp nhau trước đây chăng??

- Cô nàng nghịch ngợm, xem ra em vẫn chưa biết sợ là gì thì phải – hắn bất ngờ hôn nhẹ lên môi Rachel – nhóc đã nói là tôi lấy mấy thứ ngàn vàng của em sao, vậy thì tôi phải biến nó thành sự thật chứ nhỉ!!? - hắn thì thầm vào tai Rachel.

Nói xong hắn quay đầu bỏ đi để lại hai chị em nhà Stanley vẫn sững sờ đứng đó. Ethan nhìn theo bóng lưng của hắn mà không biết nói gì, bất ngờ cậu ta một luồng khí tỏa ra từ người chị của cậu.
"Bà chị của mình nổi điên lên rồi à?? Té lẹ!" - Ethan hoảng sợ

- Thật... - Rachel cắn răng nhìn theo bóng lưng của hắn làm Ethan sợ hãi lùi ra sau - Thật... nam tính, Kenichi anh đã đánh cắp trái tim của em mất rồi!

Rachel hai mắt lộ ra vẻ si mê mà hét lớn khiến Ethan kinh ngạc trợn tròn mắt mà nhìn chị mình.

- "Shirahama Kenichi sẽ trở thành anh rể của mình sao? Định mệnh cuộc đời, sư phụ của chị ấy mà biết thì chết chắc!!!" - nghĩ đến đây Ethan toát mồ hôi lạnh.

Ting, độ hảo cảm của Rachel Stanley tăng lên 90 điểm.

Hửm? Độ hảo cảm sao tăng lên cao dữ vậy, chẳng lẽ gái Mỹ dễ cưa như vậy sao? Kệ đi, có mỹ nhân sà vào lòng mà không thu mới gọi là có vấn đề.

- Đưa Rachel vào hậu cung.

[Ting, đưa thành công, độ hảo cảm hiện tại của Rachel: 80]................

Có vẻ mấy tên Yomi kết thân với các học sinh khác khá nhanh, Boris thành học trò cưng của các giáo viên nhờ việc giữ trật tự trong lớp, Ethan thì lại thân với mấy học sinh nữ, lạ thật, Rachel thì tham gia vào câu lạc bộ thể dục dụng cụ cùng với Miu. Tên Tirawit cũng không làm điều gì kỳ lạ, có vẻ dưới sự ‘tận tình khuyên bảo’của hắn thì tên này cũng không đi gây chuyện với câu lạc bộ Karate như trong truyện (cái clb Karate chuyên bắt nạt kẻ yếu ở đầu map ấy).

……………………..
Lúc này hắn đang đi ở sân sau của trường và đi bên cạnh hắn là Rachel. Hắn thấy xung quanh vắng vẻ không có người nên vòng tay qua ôm lấy Rachel vào lòng. Rachel thấy hắn ôm lấy mình thì chủ động ôm lấy cổ hắn mà dâng lên nụ hôn kiểu pháp.

- Ưm, ưm, ưm…. Hộc… hộc…. Sao gấp gáp thế, Honey!? – Rachel cười trêu hắn – Chẳng lẽ Miu không cho anh ‘ăn’ bao giờ à??

- Ừ - hắn vô thức gật đầu

Kể ra cũng thật kỳ lạ, hắn luôn tự nhận mình không phải thể loại chính nhân quân tử tới cái mức ‘kiến cắn không gãi, con gái đi qua không nhìn’, càng không có luyện mấy môn thể loại ‘Đồng tử công’ thân phá người vong chủng loại kia. Miu cũng thuộc vào hàng ngũ mỹ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Đã thế cả hai còn sống chung với nhau nữa! Thế mà cuối cùng thì vẫn dừng ở mức nắm tay là hết cỡ!?
Người anh em phía bên dưới cũng hoạt động tốt chứ có hỏng hóc gì đâu?? Tới chính hắn cũng không thể hiểu được rằng mình có vấn đề ở đâu. Đang lúc hắn còn suy tư thì…
- Vậy xem ra là em may mắn rồi! – Khẽ liếm môi như thợ săn tìm thấy con mồi, Rachel kiễng chân lên nói thầm vào tai hắn – Hi vọng anh được 3 phút hơn!

XẤU HỔ! XẤU HỔ TỘT CÙNG!!!
Ngươi có thể nghi ngờ rất nhiều thứ nhưng tuyệt đối đừng bao giờ nghi ngờ năng lực của một người đàn ông, đặc biệt là trên phương diện chuyện kia. Bế thốc Rachel lêm, một chân hắn đạp mạnh cửa phòng dụng cụ ra. Rất may cho cả hai, hôm nay vốn là ngày nghỉ nên chẳng có ma nào mò tới trường nếu không là có chuyện lớn.

Ném Rachel lên tấm nệm, hắn lại một lần nữa đè cô ấy xuống mà hôn ngấu nghiến. Rachel cũng không chịu yếu thế, vô cùng cuồng nhiệt đáp trả nụ hôn của hắn, thậm chí đôi tay mềm mại còn chủ động cởi từng khuy áo của hắn ra. Cả hai nhanh chóng cảm nhận thứ đối phương khao khát ở người còn lại.
Sau nụ hôn dài, cả hai tạm tách nhau ra những tiếng thở dốc nhanh chóng vang lên khắp căn phòng.Như cảm thấy đã đủ, hắn nhẹ nhàng bế nàng lên đống ngựa gỗ. Rachel mê ly nhìn hắn, sắc mặt đỏ bừng lên, đôi chân thon dài lập tức kẹp chặt ngang hông hắn.
Khẽ vuốt mái tóc đã rối bời của Rachel, hắn thì thầm bên tai cô:
- Anh tiến vào đây…

- Ưm..

Tiếng ‘Ưm’ rất nhẹ như muỗi kêu thế nhưng nó cũng báo hiệu cho sự chấp thuận của người con gái. Rachel hét lớn một tiếng, một đóa hoa hồng nở rộ. Thế nhưng đời không như mơ. Ba mươi giây sau, hắn trợn trừng mắt. Chưa đến 1 phút liền đầu hàng???

Khẽ cười nhẹ một tiếng, Rachel trêu đùa:

- Xem ra cũng không khác với suy nghĩ của em cho lắm nhỉ, Honeyyy…

- Không phải em cũng là lần đầu sao!? – hắn chống chế

- Nhưng em khác anh khác…. – Rachel vẫn lắc đầu nguầy nguậy, cái miệng nhỏ nhắn vẫn tiếp tục trêu đùa hắn – Thế mà dám bảo cho em trả gi..

Rachel chưa nói dứt, thế công lại một lần nữa tiếp tục. Âm thanh xuân sắc liên tục vang vọng, ngay cả những con chim đậu trên cây cũng phải xấu hổ mà bay đi mất (Đoạn này xin phép tỉnh lược 3000 chữ).



--------------------
Lần đầu viết sắc, ae thông cảm