Chương 88: Bình yên trước cơn bão (2)

The Gamer Or Hacker

Chương 88: Bình yên trước cơn bão (2)

Chương 88: Bình yên trước cơn bão (2)

Cả hai khẽ tựa vào nhau sau cuộc cuồng hoan. Quần áo của họ đã sớm trở thành một đống giẻ không hơn, quần của hắn đã bị ướt còn áo của Rachel thì bị hắn xé rách sau cuộc "yêu" vừa rồi.

- Hức hức hức….

- Có chuyện gì sao, Honey!? – Rachel kỳ lạ.

- Cô… cô cướp mất lần đầu của tôi rồi…. hơn nữa còn….

- Trời ạ! – Rachel đỏ cả mặt, miệng làu bàu – Thế tên khốn nào còn đòi em thêm mấy lần nữa thế!?

- Không biết! Giờ em phải đền bù cho anh!

- Rồi rồi! – Rachel dỗ ngọt hắn – Thế anh muốn ….

Chưa nói dứt câu, Rachel đã bị hắn đè xuống lần nữa, miệng thì thầm:

- Lần nữa nha, em yêuuu!!!

Khẽ đánh vào vai hắn vài cái, Rachel lắc đầu nguầy nguậy:
- Đồ quỷ sứ! Từ nãy đến giờ chưa đủ hay sao hả!?

- Không biết đâu! – hắn liếm nhẹ vào vành tai cô – Ai kêu em bảo anh yếu làm gì!? Em đã nói vậy thì anh phải chứng minh là em sai chứ!?

- Hừ! Nếu đã thế thì…

Đẩy mạnh hắn xuống đất, Rachel hùng hổ ngồi lên trên hắn:

- Lần này tới lượt em chủ động!!

Đang đúng lúc hai người chuẩn bị bắt đầu thì… CỘP! CỘP!

Tiếng bước chân bình bịch vang vọng tới khiến cả hai như muốn đứng tim. Không còn cách nào khác, hai người đành phải trốn tạm trong đống bục nhảy ngựa gỗ. Có vẻ như là hai học sinh nam thì phải. Hơn nữa còn là người quen.

- Này, Boris ngươi có ngửi thấy mùi gì không? Ta ngửi thấy mùi gì đó kỳ kỳ!?

- Không chắc nữa! Chắc lại có đôi nào ‘yêu’ trong cái phòng dụng cụ này đây! Nhanh cái tay lên Ethan, ngươi chậm như rùa vậy! Nếu là trong quân ngũ thì ta đã sớm sút ngươi ra khỏi đội của ta rồi!

- Ngươi im lặng xíu được không! – Ethan càu nhàu – Trông ngươi như vậy mà cũng hiểu biết gớm nhỉ?

Boris mặt không đổi sắc, tay cầm dụng cụ thể thao lên, miệng đáp trả:

- Bọn ta thường xuyên phải nhận nhiệm vụ ám sát. Sư phụ ta thường nói: "Nếu đối thủ trong cuộc ‘yêu’ thì phải đợi đến lúc chúng kết thúc bởi vì lúc đó là lúc chúng lơ là phòng ngự nhất! Cũng đừng xấu hổ khi phải chứng kiến chuyện đó bởi vì có một lúc nào đó, con cũng sẽ làm như thế thôi. Cứ coi như đây là xem người ta thực hành trước đi." Thế đấy!

- Định mệnh! – Ethan không nhịn được mà chửi thề - Sư phụ của ngươi là cái thể loại gì vậy!?

- Không có gì, lúc đầu ta cũng sốc như ngươi thôi. – Boris vẫn rất bình tĩnh – Ngươi cứ nhận tầm cả chục cái nhiệm vụ thì kiểu gì cũng có một hai vụ dính vào trường hợp này. Lâu dần thành sẽ thành quen.

Cả hai vẫn thản nhiên trò chuyện mà mặc kệ cả hai kẻ trốn dưới bục ngựa gỗ. Với tư cách là đệ tử cấp cao, họ không biết có kẻ trốn tròng phòng dụng cụ mới gọi là lạ.

Thế nhưng cả hai chẳng ai thèm quản chuyện này. Ethan thì không quan tâm cho lắm, cậu ta chỉ là đơn thuần tò mò. Boris thì chỉ tuân theo mệnh lệnh của lớp trưởng, trong mệnh lệnh cũng không có yêu cầu là cấm các học sinh yêu đương.

Dù sao đây cũng chỉ là trường học, quan tâm tới sát khí là đủ dùng rồi, quản nhiều quá lại hóa dở hơi. Cứ như vậy, cả hai kẻ trốn dưới bục ngựa gỗ liền qua cơn nguy khốn này.

Đợi tới khi cả hai người kia đi xa, cả hắn và Rachel mới dám chui ra khỏi đó. Vừa ra khỏi, Rachel liền đấm thùm thụp vào lưng hắn:

- Đồ khốn! Anh có biết em xấu hổ lắm không hả!?

- Hahaha, xin lỗi, anh xin lỗi mà…

……
Ngồi nghỉ ngơi và vuốt ve nhau khoảng 10 phút thì hắn đỡ Rachel đứng dậy, hai người họ bắt đầu thay quần áo mới. Hắn đưa Rachel về khách sạn, nơi cô ấy đang ở còn mình thì đi bộ về. Ngay khi vừa về tới võ đường thì…

- Anh đi đâu về thế? – Miu ra đón – Trên người anh có mùi lạ.

- À, anh…

- Khoan, từ từ hẵng. Đây không phải là mùi của Kisara, cũng không phải của Kaname…

Vừa dứt lời, Miu lập tức xách tai hắn lên:

- Khai nhanh! Anh vừa đi đâu về!!?

- Á! Đau! Đau! Miu! Từ từ, từ từ đã,… Á! Đau mà!

Sau một hồi tra tấn, cộng kèm với sự dỗ ngọt của hắn thì Miu cuối cùng cũng chấp nhận việc dàn hậu cung của tên khốn nạn này lại có thêm một người. Bực thì có bực nhưng Renka đã nói với cô rằng: Tên này đào hoa không tưởng, không kìm hắn lại thì chúng ta sẽ có thêm nhiều chị em đấy!

Lúc đó cô tưởng Renka nói giỡn chơi, ai ngờ bây giờ thì ngay cả kẻ địch cũng… Haizz, bỏ đi. Không tính toán nữa với cái tên này nữa. Khẽ đánh vào tay hắn, Miu thầm thì:

- Sau này mà anh dám bỏ em hay ai trong số họ thì lúc đó đừng có trách em!

- Moa. cảm ơn em, Bà xã! – hôn chụt một cái lên má, hắn liền ôm chặt lấy cô.

Đẩy hắn ra, Miu tiếp:

- Được rồi! Ông nội gọi anh đấy! Em đi nấu cơm đây!

- Ừ! Anh biết rồi!

Mang theo tâm trạng vui vẻ háo hức, hắn bước tới phòng khách để gặp trưởng lão. À không, giờ phải gọi là ông vợ tương lai mới đúng chứ.

- Con về rồi đây.

- Ừm, con về rồi à? - Akisame nhìn hắn cười - chúng ta muốn thông báo với con một chuyện đây.

- Chuyện gì vậy ạ!? - hắn thắc mắc. Ai cười thì hắn không biết chứ Akisame cười thì tức là sắp có chuyện lớn rồi.

- Con ở Lương Sơn Bạc đã được gần 1 năm rồi, trong thời gian này chúng ta đã tập trung huấn luyện cơ bản cho con và con đã hoàn thành các bài luyện tập đó rồi - trưởng lão giải thích - và bây giờ đã đến lúc mà con trở về với con đường đích thực của mình, con đường của một kiếm sư!!

Kiếm sư!??

Thấy hắn vẫn còn ngơ ngác, trưởng lão nói tiếp:

- Khi con mới gia nhập vào Lương Sơn Bạc, ý định ban đầu của chúng ta là sẽ để con học kiếm thuật với Shigure. Nhưng do cơ thể con còn chưa thích hợp để học kiếm nên ta đã cho con học Jujitsu như một bước đệm.

- Sau đó thì không chỉ Jujitsu mà còn cả Karate, Muay Thái và Kenpo con đã học hết - Akisame nói - những ta vẫn giữ ý kiến ban đầu của mình, con sinh ra là để học kiếm.

- Từ giờ, con sẽ chịu sự chỉ đạo trực tiếp của Shigure. - trưởng lão nói.

- Vậy sau này con sẽ chỉ học kiếm với Shigure-nee (chị Shigure) thôi sao - hắn hơi tiếc nuối mà nói, suốt thời gian qua hắn được học võ với các vị sư phụ, hắn đã thật sự coi mọi người là sư phụ của hắn, không ngờ lại có một ngày hắn không được tiếp tục học với họ nữa.

Chắp tay lại, hắn cúi đầu:

- Con xin chân thành cảm ơn tất cả những gì mọi người đã làm cho con! Dù sau này không còn học với các thầy nữa nhưng mọi người vẫn mãi là sư phụ của con!

- Không học với bọn ta nữa… - trưởng lão bỗng trầm lặng rồi bất chợt ông gầm lên - con nghĩ cái quái gì vậy!!! Những điều cơ bản sẽ không bao giờ có thể học hết được, con tưởng con sẽ thoát khỏi tay bọn ta sao!!!

- Hê hê ta mới chế tạo ra máy luyện tập địa ngục #28, con sao có thể không tập cơ bản cơ chứ? Nguồn điện của Lương Sơn Bạc nằm cả trên đôi vai của con đấy - Akisame cười vỗ vai hắn, có cảm tưởng như đôi mắt của ông ấy phát sáng lên vậy.

- Ngạch, con có thể rút lại mấy lời vừa rồi không? – hắn cảm giác quê muốn độn thổ luôn rồi

- Không được đâu! Để cảm tạ cho việc con đã thành thực như vậy, ta sẽ dạy con Muay Boran!! – Apachai vô cùng hào hứng – HURA! Cuối cùng thì cũng có đệ tử rồi!!

- Ta cũng sẽ dạy thêm con về Cương quyền của Trung Hoa – Ma Kensei cũng cười đầy ẩn ý – Có thế thì con mới có hi vọng sống nổi.


Miu đứng ngoài cũng khẽ mỉm cười:

- Đáng đời anh lắm!