Chương 148: Sinh Nhật Ngọc Nhi (3)

The Gamer Or Hacker

Chương 148: Sinh Nhật Ngọc Nhi (3)

Chương 148: Sinh Nhật Ngọc Nhi (3)

Tạm gác những vấn đề mà Ngô Thanh nói ra sau, hắn bước tới chỗ dành cho khách của Ngọc Nhi. Tầm và trình độ của hắn chưa đủ để bước sang khu dành cho khách của King. Vả lại ngày hôm nay hắn tới đây là để cho King nhớ là mình là người mà ông ta đã tuyên bố bảo hộ. Chỉ cần đợi ông ta qua đây, hai người nói với nhau 1,2 câu là đủ.

Cầm lấy miếng bánh sinh nhật mà Ngọc Nhi đưa cho, hắn từ tốn thướng thức nó rồi chờ đợi. Chỉ cần ngày hôm nay đừng xảy ra chuyện gì quá mức "máu chó" kiểu như anh hùng cứu mĩ hay ba chục năm hà đông hà tây gì gì đó thì bữa tiệc sinh nhật này đúng là hoàn mĩ.

Nếu có người biết được suy nghĩ của hắn thì chắc là sẽ cười vỡ bụng rồi bảo: Đọc truyện với xem phim ít thôi, nghiện lắm rồi!

Các phe phái có cạnh tranh nhau thì cũng chỉ là cạnh tranh nhau về mặt lợi ích. Trừ phi là đã đến ngưỡng không chết không thôi, còn nếu không thì bình thường hai phe vẫn cho nhau chút mặt mũi. Thí dụ như cái tên Thiên Ma Kiếm Cuồng của Thập Lục Tháp đang xuất hiện tại đây chẳng hạn. Lạc Hồng Điện với Thập Lục Tháp trong quá khứ từng có ân oán, thậm chí là King còn tiện tay bổ Thiên Tháp ra làm ba mảnh mà cuối cùng thì Thập Lục Tháp vẫn cho người sang dự tiệc với tặng quà.

Trừ phi chú em bị "ẩm IC" mới dám gây sự ở chỗ này, còn nếu không thì cứ xác định đi mua quan tài với đặt áo giấy là vừa. Bữa tiệc diễn ra rất suôn sẻ, mục đích của hắn khi tới đây cũng đạt được mà không gặp bất cứ khó khăn nào quá lớn. King cũng không có hỏi tại sao hắn đi cùng Ngô Thanh hay là như thế nào, chỉ nói rằng hãy tận hưởng bữa tiệc.

Nghe lời King nói, hắn ăn uống một cách thoải mái mà không quá bận tâm tới xung quanh. Hơn nữa, King còn nói rằng cuối bữa tiệc sẽ có một vài bất ngờ và mong mọi người nán lại vài phút.

TING TING TING

Ba tiếng kêu thanh thúy phát ra khi chiếc muỗng bạc chạm vào ly thủy tinh khiến mọi người im lặng. Hắn cũng không rõ là tại sao khi trong các bữa tiệc, gia chủ muốn tuyên bố một việc gì đó thì lại thường gõ vào cái ly thủy tinh thế nhưng hắn biết đây không phải là lúc ăn tiếp.

Bỏ miếng bánh kem chocolate xuống, hắn hướng mắt lên phía sân khấu, King đã đứng đó tự bao giờ. King cất lời, giọng nói của ông không quá to nhưng lại vừa đủ để mọi người nghe thấy:

- Đầu tiên, với tư cách là người chủ trì của bữa tiệc, tôi xin trân trọng cảm ơn các vị đã bớt chút thời gian tới chung vui với chúng tôi trong ngày sinh nhật của cháu Ngọc Nhi. Nhân đây, thì chúng tôi cũng có vài việc muốn thông báo cho mọi người biết.

King vừa dứt lời, một loạt những tiếng vỗ tay đồng loạt nổ ra như mưa. Đợi dứt tiếng, King nói tiếp:

- Việc đầu tiên…

King nói không quá dài nhưng đại ý có thể hiểu là ông ấy giới thiệu hai chủ nhân mới của Huyết Sát Đao và Ngọc Mị Châu lần lượt là Ngạo Long và Bảo Ngọc.

Ngạo Long thì vốn là đệ tử chân truyền của King đồng thời cũng là cháu trai của một trưởng lão trong Lạc Hồng Điện. Bảo Ngọc đặc biệt hơn một chút, cô là người được Ngọc Mị Châu tự động nhận chủ. Cô nàng được Huyết Sát phát hiện ra trong một lần làm nhiệm vụ rồi mang về.

Sau màn giới thiệu của King, một đôi nam nữ tuổi còn đôi mươi bước ra. Nam thì cao lớn, gương mặt anh tuấn, sau lưng cõng một thanh đao lớn, đôi mắt sắc bén như lưỡi lam. Nữ thì mặt mày thanh tú, đôi mắt long lanh khiến người chỉ cần nhìn vào liền có hảo cảm. Nụ cười của cô thanh lệ như vẽ, dịu dàng như nước khiến ngay cả Dũng cũng có chút thất thần. Điểm giống nhau duy nhất của cặp đôi thì có lẽ là cả hai đều đã đạt ngưỡng Cường giả.

Rất nhanh trở về trạng thái bình thường, hắn hơi cúi đầu suy ngẫm. Thảo nào King tuyên bố bảo hộ rồi ngay cả một cái nhìn cũng không có. Ngũ Đại Thần Vật thì có tới bốn cái đã có chủ, ngoại trừ Ngọc Nhi còn đang quá nhỏ ra thì ba người còn lại hoàn toàn đủ sức để Lạc Hồng Điện quật khởi.

Hắn đã hỏi Ngô Thanh về cấp độ Cường Giả, cô ta cũng rất thẳng thắn đáp trả: "Cậu cứ hiểu đơn giản là một tên Cường Giả Nhất Cấp tương đương với hai quả tên lửa hạt nhân, Nhị cấp tương đương với bốn quả, các cấp độ sau cứ như vậy mà nhân đôi lên." Haizz, xem ra hắn không có cửa làm ‘chạn vương ’ rồi!

Tự giễu bản thân một chút, hắn thoải mái mỉm cười rồi quay gót ra về. Tiệc cũng đã tàn, việc cần làm cũng đã làm, không cần thiết phải ở lại nơi này nữa. Chỉ là ngay khi hắn ra tới cửa thì đã có người chờ sẵn. Đó là Ngọc Nhi với tài xế riêng của cô ấy.

- Lên đây đi! Chị đưa em về!

Ngọc Nhi ngồi hàng sau, trên người đã là một bộ đồ khác với áo sơ mi trắng và quần tây, tay đập đập xuống mặt ghế. Nhìn con xe Mercedes Maybach S 650 đen bóng mà hắn suýt ứa nước miếng. Dù hắn có là người đứng đầu Lâm Thú Điện, tiền kiếm cũng không ít, nếu ở thế giới sân nhà thì con xe này cũng có giá lên tới 14,899 tỷ đồng (tương đương với khoảng gần 650 triệu đô). Đúng là có vài thế giới mà người thường có tưởng tượng cũng không nổi.

Ái ngại ngồi cạnh Ngọc Nhi, hắn có buồn ngủ cũng không dám gục xuống. Lỡ đâu chảy nước rãi ra đấy thì đúng là…

Chiếc xe dần lăn bánh, Ngọc Nhi cũng trở nên hoạt bát hơn:

- Nói thực thì chị vẫn chưa có cơ hội cảm ơn em vì chuyện lần đó. Hôm nay em đến làm chị khá bất ngờ đấy.

Ngọc Nhi đưa tay ra:

- Cảm ơn em vì đã cứu chị vào ngày hôm đó.

Hắn cũng rất lễ phép bắt tay cô:

- Không có gì đâu!

Bắt tay xong, Ngọc Nhi thoải mái dựa vào thành ghế:

- Được rồi! Không nói mấy chuyện này nữa! Thực sự thì hôm nay chị vui lắm. Bình thường thì ba chị khó tính như ma í. Mà em có định đi đâu chơi không hay là về nhà luôn?

Liếc nhìn cái đồng hồ phía trước xe, bây giờ đã là hơn 11h đêm. Nếu như bây giờ mà về nhà thì cũng không ổn, hắn vốn dĩ là trốn ông bà mà đi chứ có xin phép đàng hoàng đâu.

Như nghĩ ra điều gì đó, hắn đột nhiên hỏi lại:

- Chị có hứng thú ngồi nét xuyên đêm không?

- Net đêm à? Nói thực là chị chưa đi bao giờ nhưng nghe có vẻ thú vị đấy!

Người lái xe ngồi đằng trước nghe vậy thì lên tiếng:

- Vậy thì cô cậu tới nơi này nhé. Tôi biết có một quán nét Cyber khá ổn.

Ngọc Nhi thấy vậy thì vỗ tay hoan hô:

- Được. Vậy thì chú chở bọn con tới đó đi!

Quay qua hắn, cô hùng hồn tuyên bố:

- Lần này chị bao!

Xe chạy thêm một lúc nữa, một Cyber Game đã hiện ra. Khác với các quán Net cỏ hay còn gọi là các quán nét bình dân, các Cyber Game được đầu tư rất bài bản và kỹ lưỡng, rất hiếm các trường hợp chuột không nhạy, tai nghe hư mất một bên hay bàn phím hỏng nút cách. Ghế ngồi cũng khá thoải mái và có thể được ngả ra làm giường ngủ luôn tại chỗ.

Chỉ là hắn hơi kỳ lạ, hôm nay là 26/4/2011, tính ra thì đến lúc này thì khái niệm Cyber ở Việt Nam còn khá mơ hồ. Vậy mà đã có người mở quán nét theo kiểu này sao? Hơn nữa, quán nét này có vẻ khá vắng khách, chỉ có lác đác vài người. Theo hắn biết thì cho dù là bết bát nhất thì một quán Cyber Game cũng nên cố gắng duy trì 40-50% lượng máy hoạt động chứ?

Nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của hắn và Ngọc Nhi, anh chàng tài xế gãi đầu giải thích:

- Đây vốn là quán của tôi với một người bạn hùn vốn lập nên. Bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn chạy thử nghiệm nên mới như thế này.

Ngọc Nhi trực tiếp cầm tay hắn kéo đi:

- Dũng! Chúng ta đi! Chị không thích mấy quán vắng vẻ thế này!

Thấy tiểu thư nhà mình có vẻ không vui, anh ta vội xua tay:

- Ấy ấy, hai người bình tĩnh đi, hôm nay coi như tôi mời được chứ. Hai người muốn ăn uống gì thì cứ tự nhiên.

Dù sao thì người ta là tiểu thư còn gã chỉ là tài xế lái xe. Đừng nhìn chỉ có một mình gã đi cũng, trong bóng tối cũng có không ít cường giả bám theo họ. Từ sau vụ bắt cóc hụt, King đã tăng cường lực lượng bảo vệ lên rất nhiều, trong số đó đa phần đều là những lão nhân không con cái, xem Ngọc Nhi như con cháu trong nhà mà lớn lên. Dám làm tiểu thư phật ý, bọn ta liền cho mi đến châu Phi đếm phân chim!

- Được rồi mà! – hắn khuyên nhủ cô – Lâu lắm mới có người đãi nét, chơi ở đâu chẳng được chứ. Với lại em cũng thích những quán nét hơi vắng thế này.

Ngưng một chút, hắn nhìn cô đầy trìu mến:

- Không biết tại sao nhưng nó tạo cho em cái cảm giác riêng tư với bình yên.

Thấy vậy, Ngọc Nhi cũng dịu đi ít nhiều:

- Vậy phiền anh cho bọn con hai máy và một ít đồ ăn!

- Có ngay! Có ngay!


Hai đứa đánh Liên minh huyền thoại với nhau liên tục 3 tiếng không nghỉ. Hai đứa hò hét, vui mừng khi phối hợp giết được một mạng của đối thủ rồi lại quay ra cãi lộn khi nhà chính nổ tung.

Những chai nước ngọt, vỏ bimbim la liệt trên mặt bàn chứng tỏ sức ăn uống của hai kẻ này là lớn đến mức nào.

Bỏ cái tai nghe ra, Ngọc Nhi cầm một chai CoCa Cola ướp lạnh lên tu ừng ực, vẻ mặt tiu nghỉu:

- Chán thằng Top quá! Feed bạt mạng mà còn không thèm lên chống chịu mà còn quay ra chửi team. Chị mà là Riot với Garena thì thằng này bị ăn ‘Ban’ lâu rồi.

Thấy cô như vậy, hắn dỗ dành:

- Thôi. Không tụt hạng là may rồi.

Ngọc Nhi vẫn chưa hết buồn:

- Biết vậy chứ sao giờ. Mà có lẽ đây là lần cuối chị em mình gặp nhau đấy.

- Có chuyện gì vậy? – hắn ngạc nhiên – Chị bị làm sao à?

Ngọc Nhi nở một nụ cười buồn:

- Chị sẽ sang Phần Lan học theo chương trình du học. Nếu như không có gì ngạc nhiên thì chắc là chị em mình còn lâu mới gặp lại nhau.

Nghe thấy vậy, hắn thở phào:

- Thế mà bà chị cứ làm em lo lắng. Yên tâm đi, không ông bố nào không thương con đâu, người ta còn nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha cũng không sai đâu. Phần Lan là nơi có nền giáo dục tiên tiến nhất thế giới. Cỡ như em mà muốn sang bên đó chắc có đợi đến tết Công Gô cũng không có cửa.

Thấy cô vẫn còn buồn, hắn đưa tay vòng qua vai cô:

- Được rồi mà. Bà chị sang Phần Lan chứ có sang thế giới bên kia mà làm cái mặt như đưa đám thế kia. Chè tươi lên! Có thể ban đầu chị sẽ nhớ nhà, nhớ bố mẹ nhưng tin em đi, cái cảm giác này nó dễ vượt qua lắm. Cỡ tầm một hai tháng là xong á.

Đã từng học đại học nên hắn biết cái cảm giác của Ngọc Nhi. Ban đầu cũng lo sợ lắm chứ, đêm đầu tiên hắn còn không ngủ được nữa nhưng ở trên Hà Nội cỡ tầm hơn một tháng thì hắn lại thấy chuyện này quá là bình thường

Khẽ gạt tay hắn ra, Ngọc Nhi tươi tỉnh trở lại:

- Được rồi! Chị biết rồi mà. Còn nữa, em không nên tùy tiện chạm vào con gái như thế. Bây giờ đánh tiếp không!?

- OK! Chiến tới bến luôn chứ!

………

Chương này viết dài để bù đắp 1 phần cho ae. Chuẩn bị vô map 2 nào!