Chương 156: Những kẻ theo đuôi (3)

The Gamer Or Hacker

Chương 156: Những kẻ theo đuôi (3)

Chương 156: Những kẻ theo đuôi (3)

Sau tất cả mọi chuyện, Polnareff quyết định đi cùng bọn họ tới Ai Cập. 3 năm về trước, em gái của cậu ta, cô bé đã bị sát hại trên đường về nhà khi đi cùng với bạn học của mình. Tên sát nhân đã cưỡng hiếp rồi giết chết cô bé, cô bạn đi cùng thì may mắn thoát chết. Theo lời khai thì tên sát nhân đó đứng dưới mưa nhưng lại không hề bị ướt và đặc biệt hơn cả là kẻ đó có tới 2 bàn tay phải.

Hiển nhiên là cảnh sát không tin câu chuyện hoang đường ấy. Vụ án cứ như thế mà đi vào bế tắc rồi khép lại. Polnareff đã thề trước mộ em gái mình, nếu cậu ta không giết được tên sát nhân đó thì linh hồn cậu ta sẽ không bao giờ được yên bình.

1 năm sau ngày án mạng xảy ra, cậu ta đã gặp Dio tại Ai Cập và bị hắn khống chế. Gã hứa là sẽ tìm hung thủ cho cậu ta, đổi lại Polnareff phải giết cả năm người bọn họ. Kết cục sau đó thì không cần phải nói.

- Xem ra tên Dio này cũng đang tìm kiếm tên kia và biến hắn thành thuộc hạ của mình. – Kakyoin suy ngẫm – Vậy là chúng ta có chung mục đích!

- Này! Lên tàu đi thôi! – Joseph hô lớn – Chúng ta sắp trễ giờ rồi!



Mây trắng, biển xanh, nắng vàng. Nếu như người khác nhìn vào thì lại tưởng bọn họ đang đi du lịch. Joseph đã đổi cái áo sơ mi thành áo ba lỗ sọc kẻ, cái quần kaki được thay bằng quần đùi, từ cao bồi miền Tây thành ngư dân vùng biển trong phút chốc. Thấy Jotaro với Kakyoin vẫn đang nằm nhàn nhã phơi nắng với cái áo khoác đen to đùng, ông bước tới:

- Hai cái đứa này, sao không đi thay đồng phục đi? Bộ không thấy nóng à?

Kakyoin nghe vậy thì nhún vai:

- Chúng tôi là học sinh mà. Phải ăn bận cho ra dáng học sinh chứ. Đúng không, Jojo?

- Hmm… Thế ba người kia đâu cả rồi!? – Jojo kỳ lạ

- Dũng thì vào phòng riêng hấp thụ một phần sức mạnh của Silver Chariot với Hierophant Green mà lúc nãy hai người đưa cho. – Joseph giải thích - Avdol với Polnareff thì không chịu nổi cái nóng nên cũng chui vào phòng riêng hưởng thụ điều hòa rồi.

Jotaro nghe xong liền nhắm mắt dưỡng thần mặc kệ sự đời. Kakyoin cũng chăm chăm vào quyển sách hướng dẫn du lịch, dù sao thì còn ít nhất 3 ngày nữa mới tới Singapore.

Joseph đặt một tay lên trán, miệng than thở:

- Mấy đứa nhỏ này thật là…

"THẢ TÔI RA!!!"

Một tiếng hét lớn khiến ngay cả Avdol với Polnareff đang ở phòng riêng cũng phải ngó đầu ra xem. Là một thằng nhóc trốn vé bị thủy thủ bắt lại!

- Có chuyện gì vậy! – Joseph nghiêm mặt – Ta đã nói là không được cho hành khách khác lên tàu!

- T…Tôi xin lỗi ngài! – anh chàng thủy thủ rối rít – Thằng nhóc này…Nó lẻn lên và trốn dưới tầng hầm.

- Lẻn lên à!? – Joseph vẫy tay – Cứ tạm giam nó xuống hầm, đợi tới bờ rồi giao lại cho bên phía cảnh sát là được.

Vừa nghe tới hai chữ "cảnh sát", thằng nhóc đột nhiên ngừng giãy dụa, miệng mếu máo cầu xin:

- Không… Xin đừng…Tôi sẽ làm mọi việc mà các người muốn… Tôi chỉ muốn sang Singapore thăm cha mình thôi mà…Xin các vị đấy…

Ngay khi Joseph sắp mủi lòng, một người đàn ông cao lớn xuất hiện phía sau thằng nhóc. Ông ta trông rất vạm vỡ, mái tóc vàng húi cua và một bộ ria mép trên miệng. Dựa theo cách ăn mặc thì ông ta chính là thuyền trưởng của con tàu này.

Xem xét một chút, ông ta giật mạnh cái mũ mà thằng nhóc đang đội, một mái tóc dài xuất hiện. Là con gái, xem ra là nữ cải nam trang. Dùng một tay tóm lấy cô nhóc, ông ta lên tiếng:

- Con gái cũng không có ngoại lệ. Nếu không trừng phạt ngươi nghiêm khắc, sẽ có hàng đống người bắt chước ngươi để trốn vé. Ta sẽ nhốt ngươi dưới tầng hầm tới khi chúng ta cập bến.

Jotaro thấy cảnh này liền lôi trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Mấy vụ như thế này thì tốt nhất không nên quản. Thế nhưng, cậu ta không muốn quản không có nghĩa là gã thuyền trưởng sẽ để cậu yên.

Phựt! Ông ta tước lấy điếu thuốc đang cháy dở rồi dúi nó thẳng vào cái mũ Jotaro đang đội. Cũng may là cái phần ông ta dúi thuốc là một miếng kim loại trang trí, nếu không là cái mũ có một lỗ to tướng ở đó rồi.

- Vui lòng không hút thuốc trên Boong tàu. Ngươi định làm gì với tàn và cuống thuốc lá chứ? Vứt nó xuống bãi biển xinh đẹp này à?

Dúi điếu thuốc đã cháy tàn vào túi áo của Jotaro, ông ta lạnh lùng quay đi:

- Ngươi là khách nhưng vẫn phải chấp hành luật lệ của con tàu. Muốn hút thuốc thì tới phòng hút thuốc mà hút! Hiểu chưa, chú nhóc?

- Khoan hẵng, thuyền trưởng! – Joseph gọi với lại – Cả 10 thủy thủ đoàn đều được kiểm tra kĩ lưỡng rồi phải không?

Ông ta nghe vậy thì gật đầu:

- Đúng vậy. Họ đều là những người làm việc cho con tàu này từ 10 năm trở lên. Đảm bảo tuyệt đối an toàn.

- Thế thì người không an toàn là mi rồi!!

Xoạt! Hàng loạt những sợi xích trói chặt lão thuyền trưởng lại trong tích tắc. Là Dũng! Trong số tất cả những kẻ dùng stand trên thuyền, chỉ có Evol của cậu ta là có khả năng biến hóa thành hình sợi dây xích.

- Cái gì vậy!? – Lão thuyền trưởng kêu lớn – Những sợi xích này từ đâu ra vậy!?

- Dũng! Thả ông ấy ra ngay! – Joseph hô lớn – Thuyền trưởng Tennille là người được giới thiệu bởi tập đoàn Speedwagon đấy! Con làm gì vậy?

- Dù tớ rất ghét gã vì hành động vừa rồi nhưng cậu cũng không cần làm như vậy! – Jojo cũng đồng tình.

- Dũng, cậu đang làm chúng ta khó xử đấy! – Avdol cũng hét lớn.

Hắn thấy mọi người có vẻ sốt sắng thì liền cười lạnh:

- Luật đầu tiên của người dùng stand: Chỉ người dùng Stand mới có thể thấy được Stand của đối phương! Khoảng khắc tôi bắt trói lão, nếu như lão là người thường thì sẽ chỉ cảm thấy bị trói. Nhưng lão đã hô lên là "những sợi xích sắt" thì điều đó chứng tỏ…

- Chứng tỏ lão là Stand User! – cả năm người còn lại đồng loạt hô lớn.

Lão thuyền trưởng cũng ngưng giả vờ, hai mắt lão đột nhiên nheo lên, lòng trắng ở mắt nhiều như mắt cá chết:

- Thuyền trưởng thực sự đã yên nghỉ dưới đáy biển Hồng Kông nhưng ta chỉ tò mò một điểm. Sao mi biết ta là một người dùng Stand!?

Hắn chỉ cười lạnh, năm ngón tay càng lúc càng hợp thành nắm đấm, những sợi xích càng lúc siết càng chặt:

- Xuống địa ngục mà hỏi diêm vương ấy!

Ngay khi những sợi xích chuẩn bị kết liễu mạng của gã thuyền trưởng giả mạo thì…

AAA!!

Một tiếng hét thất thanh, con bé lúc nãy bị một stand bắt giữ. Đầu phẳng, bốn mắt, vây lưng lớn xếp gần hết lưng, có thêm vây ở chân, bàn tay và bàn chân có màng. Là Dark Blue Moon, stand đại diện cho lá bài Tarot: The Moon, tượng trưng cho rắc rối trong nước, dối trá, phản bội và sợ hãi trước những điều chưa biết!!

Thấy cảnh này, hắn lạnh giọng, những sợi xích càng lúc càng siết chặt hơn nữa:

- Thả con bé ra. Nếu không… Chết!!

- Hah…hah…hah…Mi có thể thử! – lão thuyền trưởng cười lớn – Thử xem sợi xích của mi nhanh hay Dark Blue Moon của ta nhanh!? Hahhaha….

- Thật đáng tiếc, ta không có hứng thú muốn thử!

- Cái…

Gương mặt của lão đột nhiên biến dạng, lỗ máu phun ra không ngừng. Là Star Platium của Jojo. Nó đã tấn công Dark Blue Moon ngay khi lão còn đang mải ‘trò chuyện’.

Dark Blue Moon chỉ được đánh giá cấp D, nếu như ở trong môi trường nước thì may ra là cấp C trong khi Star Platium đã được đánh giá cấp A. Chênh lệch giữa bọn chúng không phải là loại có thể bù đáp chỉ bằng kỹ năng hay môi trường chiến đấu.

- Vai diễn của mi kết thúc rồi. Gửi lời hỏi thăm cho Thần chết hộ ta nhé!!

Xoạt! Kéo mạnh lão tới chỗ mình, Dũng khom người xuống. Kỹ năng cấp A: Thần Quyền Hủy Diệt phát động!!
Một đấm dính ngay mặt làm lão bay thẳng xuống biển, bên tai hắn vang lên tiếng thông báo của hệ thống:

- Keng, ký chủ giết chết kẻ giả mạo thuyền trưởng Tennille lv 40. EXP nhận được: 2000.

Nhanh như cắt, Evol cũng ngay lập tức cuốn lấy Dark Blue Moon chưa tan biến hoàn toàn. Thịt muỗi ít thì cũng là thịt. Dù sao thì khi đã vào map Jojo, hắn đã xác định là chỉ tập trung nâng cấp cho stand nên việc lên cấp chậm là chuyện bình thường. Những con cá mập ngửi thấy mùi máu tưởng cái xác là đồ ăn nên tranh nhau giành lấy phần thuộc về mình.

Ngay khi thủy thủ đoàn còn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa xảy ra thì…

Uỳnh!!

Là thuốc nổ! Tên thuyền trưởng đó đã đặt bom trên tàu!! Tất cả mọi người ba chân bốn cẳng rồi leo thẳng lên thuyền cứu hộ, một đi không trở lại. Con tàu bị tàn phá nặng nề cứ như vậy mà chìm dần xuống đáy đại dương.

- Cũng may là không có ai bị thương! – Joseph thở phào – Ta cũng vừa gửi tín hiệu đi rồi. Đội cứu hộ sẽ tới sớm thôi.

- Mà dũng này, sao cậu có thể chắc lão là một Stand User? – Avdol kỳ lạ - Cũng có thể là một người khác trong thủy thủ đoàn mà.

- Thực ra là tôi có biết đâu. – hắn nhún vai – Tôi định dùng cách đó với tất cả thủy thủ đoàn cũng một lúc ấy chứ! Kẻ nào hô lên là "xích sắt" là biết ngay.

Tiếp lấy chai nước mà, Polnareff đưa cho, cô bé tu một ngụm lớn rồi hỏi:

- Mấy người là ai vậy?

- Giống như nhóc thôi! –Dũng nhún vai – Nhóc muốn đi thăm cha, bọn ta thì muốn cứu một người. Cứ coi bọn ta như những kẻ qua đường là được.

Nghe xong, con bé tu thêm một ngụm nước nữa. Hắn cũng lôi một thanh kẹo Chocolate từ trong túi ra, chiến đấu nhiều nên giờ đói bụng rồi. Ngay khi thanh kẹo vừa mới chạm miệng thì…

Phụt!!

- Cô nhóc! Dù ông Joseph có nói đội cứu hộ có tới ngay thì cũng đừng phun nước vào mặt ta!! – hắn nghiêm mặt lại.

- Kh…Không… Mọi người nhìn kìa…!!!

Theo hướng tay cô bé chỉ, một con tàu chở hàng khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ. Hắn há hốc mồm: Cái gì đây? Seawise Giant à? Không đúng, Seawise Giant được đóng vào năm 1979 để trở thành một tàu chở dầu siêu lớn trọng tải 418.000 tấn. Phải tới năm 1989 nó mới được hoàn thành, mà đó cũng chưa phải là tất cả.
Khi chủ sở hữu Hy Lạp thất bại trong việc nhận giao hàng, Xưởng đóng tàu đã thực hiện quyền của mình để bán tàu và thỏa thuận trung gian với C. Y. Tung - chủ công ty Orient Overseas Container Line ở Hồng Kông đển tăng độ dài con thuyền thêm vài mét và tăng sức chứa hàng hóa thêm 156.000 tấn bằng kỹ thuật jumboisation. Phải tới thêm 2 năm sau đó, tàu được khởi động lại với tên Seawise Giant.

Ngay khi tất cả còn đang ngỡ ngàng thì con tàu đã thả thang xuống như mời tất cả cùng đi lên. Jotaro thấy cảnh này thì hơi trầm ngâm.

- Jojo, cậu có nghĩ như tôi không? – Dũng hỏi – Rất có thể trên tàu có người dùng stand.

- Không! Tôi chỉ đang nghĩ về việc tại sao không có ai ra đón chúng ta khi thang treo hạ xuống. Việc này không hợp quy tắc lắm.

- Lên tàu đi nào mọi người! – Polnareff hối thúc – Chẳng có ai thì sao chứ! Tôi sẽ lái nó kể cả khi trên tàu toàn là người dùng Stand!

- Được rồi! Lên tàu thôi nào! – Dũng nghiêm túc – Binh đến thì tướng đỡ, nước tới thì đất ngăn!