Chương 164: Những kẻ theo đuôi (11)

The Gamer Or Hacker

Chương 164: Những kẻ theo đuôi (11)

Chương 164: Những kẻ theo đuôi (11)

Giải quyết xong xuôi mọi chuyện, hắn mới quay lại chỗ Jojo. Tiện tay, hắn xách Enya theo luôn. Hắn cần biết chính xác rằng cốt truyện sẽ thay đổi nhiều đến mức nào. Chẳng hạn như số lượng stand truy sát tăng lên hay giảm xuống, sức mạnh của chúng có được buff hay không,.v.v.v…

- ZÔ! Về rồi hả Dũng! – Polnareff cười lớn – Cậu không nên đối xử với một bà lão như vậy!

- Tôi chưa giết bà ta là đã nhân từ lắm rồi! – hắn đưa Enya cho Joseph rồi tiếp – Bà ta là bà đồng bên cạnh cái tên Dio, cũng là người cho gã biết về Stand. Có moi được thông tin gì không thì phải dựa vào Hermit Purple của ông rồi.

- Cũng may là chúng ta có mua một cái TV. – Joseph cười lớn - Được rồi! Cháu nghỉ ngơi đi!

Bước vào trong xe Jeep, hắn ngồi phịch xuống, hai mắt nhắm nghiền lại. Việc Evol hấp thụ các stand khác cũng giống như việc con người ăn cơm. Lúc ăn thì có thể ăn liền một lúc hai, ba bát nhưng để hấp thụ và tiêu hóa hết chỗ cơm đấy thì cũng cần vài tiếng đồng hồ. Khoảng thời gian đợi chờ đó thì tốt nhất là đi ngủ.

(Cho bạn nào chưa biết thì Hermit Purple có khả năng đọc suy nghĩ của người khác bằng cách kết nối nó với một cái TV. Chiếc TV đó sẽ nhảy kênh liên tục để tạo thành một câu mạch lạc, hiển thị suy nghĩ của kẻ mà mình muốn đọc. Joseph càng gần mục tiêu thì khả năng này càng mạnh.)

….

- Dậy đi Dũng! – Avdol lay vai hắn – Chúng ta tới Ả rập rồi!

Vươn vai, ngáp dài một cái, hắn quay sang hỏi lại:

- Tôi ngủ bao lâu rồi?

- Hơn một ngày rồi đó anh bạn trẻ! Nếu không phải cậu vẫn còn thở thì tôi tưởng cậu đã đi gặp thần Anubis rồi cơ!

Nghe vậy thì hắn cười nhạt:

- Tôi có phải dân Ai Cập đâu mà gặp được ông ta. Có gặp thì gặp Hắc Bạch Vô Thường ấy!

"Rồi! Không giỡn nữa! Có moi được thông tin gì từ bà già đó không?"

- Có đấy! – Polnareff từ hàng ghế bên trên chen ngang – Stand của cái thằng Dio đó tên là The World. Khả năng đặc biệt là dừng thời gian. Mới đến đoạn đó thì đầu của bà ta đột nhiên nổ tung rồi lòi ra mấy cái xúc tu.

Polnareff vẫn tiếp tục huyên thuyên nhưng đại ý có thể tóm lược lại là đã có một stand tên Lover chui vào đầu của Joseph và cậu ta với Kakyoin đã phải vất vả đến nhường nào mới có thể đánh bại được nó.

Hắn chỉ im lặng ngồi nghe mà suy ngẫm. Xem ra cốt truyện không bị thay đổi quá nhiều. Nếu vậy thì có khả năng là sức mạnh của boss cuối cũng sẽ được buff thêm.

- Này, mọi người ăn chút gì đó đi! – Joseph bước vào với mấy cái bánh doner kebab – Chúng ta sẽ tới một ngôi làng tên là Yarpline, cách đây khoảng 100km về phía Tây Bắc. Nếu mà đi xe thì sẽ mất khoảng chừng 2 ngày nên dân làng ở đây có máy bay trực thăng.

"Ta dự định tới đó, mua máy bay rồi bay qua sa mạc Arabian. Lần này để tránh làm tổn thương người vô tội thì chúng ta sẽ là những người duy nhất trên máy bay."

Tóm lấy cái bánh, Jotaro thản nhiên đáp lời:

- Cháu thật sự không muốn ở cùng máy bay trực thăng với người đã từng bị rớt máy bay đến tận 3 lần đâu.

Kakyoin cũng lên tiếng ;

- Nếu xét theo một nghĩa tích cực hơn thì chúng ta hiện tại đang có linh vật với kỷ lục 3 lần rơi máy bay mà không chết đấy!

Thấy ánh nhìn của mấy đứa nhỏ, Joseph đánh lảng sang chuyện khác, mắt nhìn vào tấm bản đồ:

- Chúng ta sẽ cưỡi lạc đà để đi tới ngôi làng đó. Nó chỉ mất có một ngày thôi!

- Chờ chút hẵng! – Polnareff kêu lên – Trực thăng thì tôi còn biết lái. Chứ lạc đà thì tôi chưa cưỡi bao giờ!

Dũng cũng đồng tình:

- Cưỡi ngựa thì cháu có biết đôi chút nhưng cưỡi lạc đà thì mới chỉ thấy trong phim thôi!

- Hahhaha… Để đó cho ta! – Joseph phổng mũi – Ta sẽ dạy tất cả cho các cậu. Không có gì phải lo lắng cả.

…..

- AHHHH….Đợi đã! Nhanh Quá!!

- Ô Ô!!! Nghe lời ta đi mà!

- …

Ông bà ta có câu là không nên nghe thằng nghiện trình bày còn ở bộ truyện này là không nên nghe lão Joseph bốc phét.

Sau khoảng hơn 1 tiếng làm trò con bò thì cuối cùng cả sáu người cũng an vị trên bướu của đám lạc đà. Rất may măn là cú ngã lăn từ trên lưng lạc đà xuống không làm lão Joseph gãy mất cái xương nào.

Trèo lại lên con lạc đà, Joseph hô lớn

- Hây! Hây! Tiến thẳng về phía tây bắc nào!!!

….

Sa mạc im lìm chết chóc, không có một tiếng động. Thứ duy nhất mọi người cảm thấy là cái nóng đang ngày càng trở nên khắc nghiệt hơn. Hắn cũng định tranh thủ mở bảng kiểm tra xem trạng thái mới của Evol nhưng cái nóng này thật sự quá kinh khủng rồi.

- Này mọi người, tôi có cảm giác chúng ta đang bị ai đó theo dõi! – Kakyoin lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

- Cậu có mơ ngủ không thế anh bạn? – Polnareff chỉ vào đuôi con lạc đà, ở nơi đó có gắn một cành dừa xanh – Nếu có ai đó đi theo, chúng ta sẽ biết ngay. Hơn nữa, ở đây là sa mạc, tầm nhìn của chúng ta hoàn toàn không bị hạn chế. Nếu chúng dám tới thì chúng ta sẽ biết ngay.

- Không đâu… - Avdol ngần ngừ một lát rồi cũng lên tiếng – Tôi cũng có cảm giác y hệt như vậy.

Joseph thấy vậy bèn nói:

- Jotaro! Con thử kiểm tra xem!

- Đang làm đây! – Jojo vừa nhìn vào ống nhòm vừa nói, Star Platium cũng được kích hoạt – Cháu chẳng thấy gì cả. Nhưng có điều gì đó không đúng. Cháu không diễn tả được!

Hắn thấy vậy liền kích hoạt kỹ năng Thợ săn tham lam của Evol, sau khi hấp thụ Justice thì cái kỹ năng này còn có thể phát hiện vật thể sống. Tầm hoạt động của nó cũng được tăng thêm 10km, bảo đảm có con ruồi bay qua cũng phát hiện được.

Rất nhanh chóng, trên bầu trời nó phát hiện ra ‘The Sun’, dưới mặt đất phát hiện ra chủ sở hữu của nó.

- Hướng 3 giờ. Mỏm đá! – hắn hô lớn – Chủ nhân của stand địch đang ở đó! Hắn đang núp sau tấm kính.

ORA!!!

Không chần chừ, Star Platium nhặt một viên đá rồi phi thẳng nó vào hướng Dũng chỉ. Choang!! Viên đá đập vỡ tấm kính dày rồi trúng ngay trán của chủ sở hữu. Điều khiển đám lạc đà tới nơi, bọn họ bình tĩnh xem xét chủ nhân của The Sun.

- Tôi hiểu rồi… Nó phản chiếu hình ảnh của cát nên đó là lý do tại sao Star Platium không nhận ra nó. – Jotaro đưa tay lên cằm suy ngẫm – Suýt tý nữa thì chúng ta bị lừa bởi một thằng mù quang học!

- Xem này. Đằng sau tấm gương là đầy đủ tiện nghi. Nó còn có cả máy lạnh nữa! – Kakyoin kêu lên.

Suy ngẫm một lát, Joseph bất chợt kêu lên:

- EH? Vậy là chúng ta đã hạ hắn rồi hả!? Chúng ta thậm chí còn chưa biết tên của gã này!

- Quân bài mặt trời là hình ảnh của sự lạc quan và đủ đầy, là bình minh chói sáng sau đêm dài tăm tối. – Avdol lôi cỗ bài tarot ra rồi phán – Nó là một stand khá mạnh nhưng một khi mánh bị lộ thì nó cũng chỉ như gã ngu khác mà thôi!

- Thế giờ chúng ta làm gì với gã đây, ông bạn thầy bói? – Polnaeff khoanh tay – Chúng ta đâu thể mang gã theo được?

- Để đó cho tôi! – Dũng lên tiếng – Evol đang cần thêm vài stand nữa để lên cấp!

Không chần chừ xách cổ gã lên như xách gà, hắn liên tiếp tặng cho gã trải nghiệm môn: Bạt tai Thập bát chưởng. Cảm giác gã vẫn chưa tỉnh, hắn lại bồi thêm vài quả "phật thủ" mong hồn gã sớm quay lại chứ chưa về với các cụ. Sau bao công sức bỏ ra, gã cuối cùng cũng chịu ‘tỉnh táo’ lại với vài cái răng đã gãy.

- Đừng đánh nữa! Làm ơn đừng đánh nữa! Các người muốn gì thì cứ lấy đi!

- Zô! Ta tưởng mi còn định giả vờ thêm lát nữa để phục kích bọn ta chứ! – Gã ác ma mỉm cười – Giờ mi có hai lựa chọn. Một là triệu hồi the Sun ra để ta hấp thụ nó. Nếu mọi chuyện diễn ra êm ả, gọn nhẹ, xong xuôi thì mi sống. Nếu không thì kẹo đồng sẽ là bữa trưa của mày.

- Thế…thế cái thứ hai là gì!?

- Không gì cả. Ta sẽ không giết ngươi…

Nghe tới đây, gã mừng thầm nhưng câu tiếp theo thì lại khiến gã như chìm vào hầm băng:

- Ta chỉ đánh gãy tứ chi, cắt lưỡi, moi hai mắt rồi quẳng mi vào ổ kiến lửa. Việc còn lại đành phải nhờ ông trời quyết định. Biết đâu trong đó lại có bí kíp võ công gì thì sao.

- ÁC MA! MÀY LÀ ÁC MA! – Gã hét ầm lên – Quỷ Satan cũng không ác độc như mày!

Bốp!

Một cái bạt tai vả thẳng mặt gã khiến sự im lặng trở lại.

- Ta đưa cho ngươi lựa chọn. Quyết định cái nào là tùy ngươi. Ta có can thiệp đâu? – Gã ác ma vẫn mỉm cười – Người lớn phải chịu trách nhiệm với hành động của mình. Cái bạt tai vừa rồi là để nhắc nhở vị trí của ngươi là tù nhân. Nếu mi không chọn được vậy thì để ta chọn hộ nhé!

Như để minh chứng rằng mình không nói đùa, hắn rút khẩu lục bạc ra nhắm thẳng đầu gã.

- Ta đếm từ 1 đến 3. Nếu mi không thể đưa ra quyết định vậy thì coi như mày chọn phương án số 2. Nói thật là ta cũng chưa từng thử cắt chân tay của ai hết nên mi may mắn trở thành người đầu tiên đấy.

"Bắt đầu nhé! Một…"

- Khoan khoan! Từ từ hẵng – gã vội vàng hét ầm lên – Ta chọn phương án số 1!

- Chắc chắn chứ!?

- Chắc chắn! Tuyệt đối chắc chắn! – gã gật đầu như gà mổ thóc.

- Tốt! Triệu hồi The Sun ra! – hắn mỉm cười – Mọi người canh chừng hộ tôi nhé. Nếu gã có biểu hiện bất thường thì cứ thẳng tay!

Lo sợ triệu hồi stand của mình ra, gã rúm ró hỏi:

- Các…các người thật sự sẽ tha cho tôi chứ?

- "Hợp đồng đã kí thì ta sẽ không thay đổi". Đó là tính cách của cậu ta – Avdol gật đầu chắc nịch – Tất nhiên là nếu mi dám giở trò thì ta cho mi thành trứng rán ngay và luôn!

- Không dám… không dám…Tuyệt đối không dám ạ….


----------

Biết các bạn mong chờ boom chương nhưng phải có cảm hứng mới viết được. Nhưng được rồi, tớ sẽ cố gắng.