Chương 154: Những kẻ theo đuôi

The Gamer Or Hacker

Chương 154: Những kẻ theo đuôi

Chương 154: Những kẻ theo đuôi

Sân bay Narita – Tokyo, 22:35, khu vực biển Hoa đông của Trung Quốc…

Năm người bọn họ đã lên chuyến bay sớm nhất tới thẳng Ai Cập. Nếu như không có gì đặc biệt xảy ra thì một giờ chiều mai bọn họ sẽ ở Cairo, thủ đô của Ai Cập. Thế nhưng, có vẻ như có kẻ không muốn bọn họ tới nơi an toàn…

- Dậy đi Jotaro! – Joseph lay vai cậu ta– Ta vừa cảm giác Dio theo dõi chúng ta.

- Con cũng vừa cảm nhận được! – Jotaro nghiêm trọng gật đầu – Xem ra chuyến bay này không có yên bình rồi!

VÈEEEEE…..

Tiếng đập cánh của một loài côn trùng khiến cả năm người tỉnh giấc. Mở mắt ra, trước mặt họ là một con bọ cánh cứng khiến tất cả ngạc nhiên. Là một con bọ mắt đỏ có vỏ màu đen tuyền và các hoa văn kỳ dị màu xanh lam!

Phải biết là máy bay dù đi qua bất cứ nơi đâu đều được kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Đừng nói là một con bọ to tới 5 inch mà chỉ cần là ấu trùng thôi cũng sẽ bị tiêu hủy ngay.

- Loài Prosopocoilus savagei của Bộ Bọ Cánh Cứng sao!? – Dũng thấy kỳ lạ - Trông nó cứ như Gattack Zecter trong Kamen Rider Kabuto nhỉ? Nhưng tôi chưa nghe nói có con bọ cánh cứng nào trông kỳ dị như thế?

- Đừng giỡn nữa Dũng! – Avdol nghiêm mặt – Rất có thể đó là một Stand mang hình dáng côn trùng.

Xoạt!!

Nhanh như cắt, nó trốn ngay đi khi bị phát hiện. Ngay khi cả năm người vẫn chưa kịp hoàn hồn, xoạt một tiếng, con bọ đã xuất hiện ngay sau lưng JoJo. Mở rộng hai cái càng trên miệng của mình, giữa mồm nó mọc lên một cái lưỡi đầy quái dị. Cái lưỡi hình trụ, quanh thân lưỡi là những cái gai sắc bén, đầu lưỡi là một cái gai nhọn.

- Mày đụng nhầm người rồi con ạ! – Jotaro lạnh lùng quay cái mũ lưỡi trai ngược của mình lại – Star Platium!

VỤT!!

Star Platium tung một đòn chặt cực nhanh xuống. Những tưởng con bọ cánh cứng sẽ bị đập nát thành bánh thịt vụn nhưng không. Nó dễ dàng lách sang một bên đòn chặt của Star Platium. Cái lưỡi quái dị ngay lập tức bắn ra như một viên đạn nhắm thẳng vào miệng Star Platium. Biết không thể né tránh, Star Paltium ngay lập tức đưa bàn tay lên làm lá chắn

Phập!!

Đòn công kích đâm xuyên thủng lòng bàn tay rồi cắm thẳng tới miệng của cậu ấy. Rất may mắn là Star Platium đã kịp thời dùng răng cắn chặt đầu lưỡi đó lại trước khi nó xuyên qua khoang miệng của cậu ta. Thế nhưng, lòng bàn tay bên trái cảu cậu cũng đã thủng một lỗ.

Gồng cơ bắp, Star Platium xoay cổ tay nắm chặt lấy lưỡi của con bọ vừng rồi giật mạnh nó xuống. Không để đối thủ kịp hoàn hồn, Jojo ngay lập tức tung tuyệt chiêu của mình.

ORA ORA ORA!!!!!

Hai cánh tay của Star Platium như hai khẩu súng bắn liên thanh bắn ra hàng loạt những cú đấm về phía con bọ cánh cứng. Thế nhưng, dù là một tay hay hai tay cùng ra đòn thì con bọ đó cũng né như không.

- Kh…Không thể tin nổi! – Joseph kêu lên – Nó còn nhanh hơn cả Star Platium!

Avol kêu lên:
- Chính là hắn! Trong bài Tarot, đó là lá bài ‘The Tower’! Nó tượng trưng cho sự phá hủy, hủy diệt và làm gián đoạn các cuộc hành trình… Tên nó là TOWER OF GRAY!

"Tôi mới chỉ nghe đồn về Stand đó chứ chưa hề nghe nói là hắn đã liên kết với DIO. Khả năng đặc biệt của nó là phá hoại xe lửa, máy bay và khiến chúng trông giống như một vụ tai nạn. Nó chính là kẻ đã gây ra cái chết của hơn 300 nông dân ở Anh năm ngoái."

"Nhưng điểm tệ hại nhất của nó là …"

Giống như u linh, con bọ bay tới cuối một hàng ghế. Xoạt! Một tiếng kêu vang lên và một bộ phim kinh dị bắt đầu. Tower xuyên thủng miệng tất cả hành khách của hàng ghế đó rồi bay vọt lên cùng với những cái lưỡi bị xé rách vẫn còn đỏ tươi.

Avdol nhìn con bọ đầy căm hận:

- Thằng khốn này có sở thích cắt lưỡi nạn nhân như một thú vui!

Thế nhưng, chưa dừng lại tại đó, nó cười một cách đầy quái dị rồibay tới một vách ngăn, lấy máu của những nạn nhân xấu số để viết nên một từ duy nhất: Massacre (thảm sát)!!!

- Khốn nạn! Tao sẽ đốt mày ra tro – Avdol nổi điên lên – Magician Red!!

Bộp! Kakyoin vỗ vai ông bạn thầy bói:

- Đừng manh động, Avdol! Chúng ta đang ở trên máy bay đấy, lửa của ông sẽ cái máy bay này nổ tung đấy! Còn cậu nữa, Jojo… Nếu Star Platium của cậu đấm lủng một lỗ trên máy bay này thì chúng ta sẽ tiêu hết.

"Trong trường hợp này thì Hierophant Green với lối đánh tầm xa và im lặng là thích hợp nhất."

Một stand với một hình người lực lưỡng với các đặc điểm của người máy xuất hiện. Hierophant Green sở hữu một cơ thể được bao phủ bởi những đường vân, được bảo vệ bởi một bộ giáp sáng màu. Khắp cả cơ thể nó đều là màu xanh ngọc lục bảo.

- Cậu ta nói đúng đấy! – Dũng đồng tình, Evol màu đen cũng xuất hiện từ cái nhẫn trên ngón áp út – Để con bọ này cho chúng tôi là đủ rôi!

Emerald Splash!!

Kỹ năng mạnh nhất của Hierophant Green. Nó tập trung năng lượng vào cơ thể, khiến nó phát sáng màu xanh lục, trước khi bắn ra một lượng lớn năng lượng có dạng như ngọc lục bảo.

- He he… Kể cả có 10 khẩu súng trường chĩa vào cũng một lúc thì cũng không có khả năng bắn trúng tao đâu! He He…

- Ông chủ Dio đã nói với tao mọi thứ về stand của mày. Một Stand yếu đuối! Tower của tao sẽ rất vui lòng được xé lưỡi mày ra đấy KAKYOIN!!!

Cười lên một cách quái dị, Tower dễ dàng chứng minh đó không chỉ là lời nói phét. Emerald Splash nhanh nhưng nó còn nhanh hơn. Dễ dàng né tránh kỹ năng, nó phóng cái lưỡi nhằm xuyên thủng hàm của Hierophant Green.
Thế nhưng,…

Xoạt!

Hàng loạt những sợi chỉ từ bốn phương tám hướng đã siết chặt con bọ giữa không trung. Dũng vẫn đứng đó, tay trái giơ lên, năm ngón tay dần dần chụm lại thành nắm đấm khiến các sợi chỉ càng siết chặt hơn.

- Á! Cái gì thế này!?
Cố gắng giãy giụa nhằm thoát ra khỏi cái lưỡi đã giăng sẵn nhưng càng giãy giụa thì sức lực của Tower càng bị rút đi nhanh hơn. Những sợi chỉ đã dần dần đi vào trong nội tạng của con bọ.

- Mày nghĩ tao sẽ tắt Evol đi hả thằng ngu kia? – Dũng cười nhạo – Cái thứ xuất hiện trên nhẫn chỉ là thứ đánh lạc hướng thôi!

" Được rồi! Nhân vật phụ như mày mà chiếm sóng như vậy là quá đủ rồi. Nhường đất diễn lại đi thôi!"

ÁHHHH!!!

Con bọ bị xé làm tám mảnh ngay tắp lự. Một lão già hói ngồi cách họ hai hàng ghế trước, cái đầu của lão cũng bị xẻ ra thành mảnh vụn ngay tắp lự. Cũng may là ngồi cạnh lão không có ai chứ nếu không thì…

Evol cũng không nhàn rỗi, nó ngay lập tức nuốt trọn cả Tower vào bụng. Dù sao thì nó cũng cần tăng cường lực lượng. Sức mạnh của con bọ đó có thể không ra gì nhưng tốc độ của nó thì đúng là không thể xem thường.

Ngồi phịch xuống ghế sau trận chiến, hắn an thần nhắm mắt lại rồi bảo:

- Canh chừng hộ tôi một lát. Evol của tôi cần thời gian để tiêu hóa thứ này!

- Tôi e là không được đâu! – Jotaro lắc đầu – Cái máy bay này đang nghiêng đi đấy!

- Chết tiệt!

Cả năm người chạy một mạch tới buồng lái của phi công mặc cho tiếp viên ngăn cản. Vừa mới mở cửa ra, đập vào mắt họ chính là hai cái xác của phi công phụ và phi công chính.

- Lưỡi đã bị cắt mất. – Joseph lật một cái xác lên rồi nói – Xem ra là do con bọ đó làm.

Cả hai cô tiếp viên thấy cảnh này đều che miệng lại, không dám hét lớn. Xem ra họ được đào tạo rất tốt, không hoảng loạn dù trong bất kỳ tình huống nào.

- Hai người giỏi lắm! – Dũng đi tới che mắt cả hai người – Giờ tôi cần hai cô ra ngoài kia thông báo cho hành khách về việc hạ cánh khẩn cấp, được chứ?

- Đ…Được.

Đợi hai người bọn họ ra ngoài, hắn mới quay sang hỏi:
- Có ai biết lái máy bay hay liên hệ với trạm kiểm soát không lưu của đường bay gần nhất không? Ưu tiên cái thứ hai hơn.

- Ta từng có lái máy bay cá nhân một lần rồi! – Joseph trấn an - Ta từng bị rơi máy bay mà vẫn sống nhăn răng đó thôi. Tính cả đợt này nữa là ba lần!

Jotaro cụp cái mũ xuống, giọng đầy sự bất đắc dĩ:

- Cháu sẽ không bao giờ đi máy bay cùng ông nữa!

….

Máy bay rơi cách Hồng Kông 35km nên bọn họ rất nhanh được đội cứu hộ đưa vào bờ. Theo dòng thời gian của bộ truyện thì bây giờ mới là năm 1988 nên các vấn đề về chính trị lẫn bất ổn ở Hồng Kông vẫn chưa leo thang như những năm 2019, 2020.

Hồng Kông vẫn rất đẹp, rất nên thơ. Trên một góc phố nào đó, có thể có các tiệm truyền thống Trung Hoa bán thảo dược Trung Hoa, các đồ dùng linh tinh có liên quan đến Phật giáo hoặc bát súp vi cá mập bằng chất dẻo. Nhưng tại góc phố tiếp theo, người ta có thể tìm thấy các rạp hát đang chiếu các bộ phim ăn khách của Hollywood, một quán rượu theo phong cách Anh, một nhà thờ Công giáo hoặc một quán thức ăn nhanh McDonald's là chuyện hết sức bình thường.

Tại một nhà hàng mang phong cách ẩm thực trung hoa, cả năm đang ngồi lại với nhau. Đồ ăn ở đây thì khá đa dạng nhưng chẳng có ai có hứng ăn uống.

- Nếu chúng ta còn ở trên máy bay thì chắc giờ này chúng ta đã ở Ai Cập! – Avdol nặng nề lên tiếng – Chúng ta cũng không thể đi đường hàng không nếu như không muốn những người vô tội bị nguy hiểm. Bây giờ chỉ còn lại 49 ngày để tới Ai Cập và tìm tên Dio đó.

- Đừng chán nản vậy chứ Avdol! – Joseph đặt lên bàn một tấm bản đồ - Dù không đi máy bay, chúng ta cũng dễ dàng đến Ai Cập trước khi thời hạn 50 ngày tới. Cậu có biết cuốn ‘Vòng quanh thế giới trong 80 ngày’ của nhà văn Pháp Jules Verne chứ? Đó là câu chuyện hoàn toàn có thật, lúc đó mới chỉ là kỷ nguyên của động cơ hơi nước.

Joseph chỉ tay lên tấm bản đồ:

- Ta đề nghị chúng ta đi đường thủy. Mua một chiếc thuyền riêng, đi vòng qua Malaysia…và tiến vào Ấn Độ Dương…

- Cháu mù đường nên không có ý kiến! – dũng nhún vai

- Tôi tương tự. – Jotaro và Kakyoin đồng thanh

Thấy mọi người có vẻ hơi mệt, hắn gọi một anh chàng bồi bàn lại.

-请给我看菜单!(Qǐng gěi wǒ kàn càidān: Làm ơn cho tôi xem thực đơn!)

- Ủa? Cậu biết tiếng Trung à Dũng? – Jotaro ngạc nhiên.
- Có thể cậu không tin nhưng tôi có một ông thầy dạy Kungfu và một cô vợ cũng là người Trung Quốc đấy! – hắn nhún vai, lấy cái nắp ấm trà để lệch sang miệng ấm – Cái này có nghĩa là "Làm ơn cho thêm trà" đấy! Tương tự, trong lúc ăn, cậu không nên gõ vào chén cơm trong lúc ăn vì như vậy có nghĩa là "không có cơm ăn".

Một thực khách thấy vậy thì đi sang chỗ hắn rồi hỏi:

- Thưa ngài, tôi là du khách đến từ Pháp. Tôi không biết nghĩa của mấy từ trong thực đơn. Ngài giúp tôi được không?

Một người đàn ông có chiều cao khá tốt, cơ bắp cũng chẳng kém cạnh Avdol hay Jotaro là mấy. Với một sợi tóc buông xuống, anh ta để tóc màu bạc trong một mái bằng cao. Lông mày của anh ta khá mờ, có thể gọi là không có cũng được. Anh ấy cũng đeo bông tai hình trái tim lởm chởm một nửa.

- Ok! Không vấn đề gì! Dũng, con giúp cậu ta đi! – Joseph hào hứng

- Cũng được thôi! – hắn gật đầu – Mà tên cậu là gì vậy?

- Polnareff! Jean Pierre Polnareff! Đó là họ tên đầy đủ của tôi!