Chương 2: Thức tỉnh

Game X Huyền Thoại

Chương 2: Thức tỉnh

Game X Huyền Thoại – Mạt thế triệu hoán nữ anh hùng
Chương 2: Thức tỉnh


.-o0o-.


Ngày 17 tháng 12 năm 2016, kế hoạch Cứu Thế thất bại với sự hi sinh của toàn bộ phi hành đoàn tàu Thánh Tích. Lợi dụng công nghệ tiên tiến nhất của loài người, chúng ta vẫn không tài nào đổ bộ được lên bề mặt của Độc Xà. Lớp bụi khí thể màu tím bao quanh nó không bình thường và càng tiến lại gần cường độ của tia bức xạ càng mãnh liệt, các sóng năng lượng hỗn loạn sẽ lập tức phá hủy thiết bị điện tử. Đến đổ bộ còn không được chứ đừng nói chi đến việc lắp đặt 12 tuabin siêu phản lực, ý đồ lái viên thiên thể chệch ra khỏi quỹ đạo đổ vỡ tan tành.


Ngày 18 tháng 12, hội đồng quân sự thống nhất ứng phó ngày tận thế lâm thời đề xuất sử dụng 27 tên lửa vũ trụ mang đầu đạn đồng thời bắn phá Độc Xà. Quyết định nhanh chóng được thông qua với số phiếu tuyệt đối.


23 giờ 51 phút cùng ngày theo giờ Việt Nam, từ 18 điểm có lắp đặt bệ phóng tàu vũ trụ trên toàn bộ thế giới lần lượt phóng ra tên lửa vũ trụ mang đầu đạn của mình. Chúng nhanh chóng đột phá tốc độ vũ trụ cấp 3, bay theo quỹ đạo của riêng mình mà cùng hướng về phía Độc Xà. Lúc này, sao băng Độc Xà chỉ cách Trái Đất gần 400.000 km.


Đã được tính toán tỉ mỉ, những quả tên lửa vũ trụ mang đầu đạn bay đi với quỹ đạo khác nhau nhưng sẽ cùng lúc va chạm với Độc Xà. Cuối cùng, 19 trên 27 quả đồng thời bắn trúng mục tiêu.


Độc Xà bị bắn vỡ. Nhưng cũng vì vậy mà nó để lại vô vàn mảnh nhỏ, tạo thành một cơn mưa sao băng, tiếp tục bay theo quỹ đạo cũ mà trút xuống bề mặt Trái Đất này. Con người cam chịu chấp nhận lễ rửa tội đầu tiên.


……..


Đau đớn là cảm giác duy nhất còn tồn tại, ở trong mắt Diệu lúc này, mọi thứ đều trở nên mông lung. Đầu óc trống rỗng, Diệu chỉ có thể cảm nhận được cơ thể mình qua từng cơn đau truyền lại. Cố gắng giãy giụa nhưng vô ích, thân xác hắn không chịu nghe lời.


Lại không biết đã trải qua bao lâu, cảm giác về cơn đau thoáng nhạt nhòa đi một chút, không phải là do vết thương đang khôi phục, mà chỉ vì tâm trí của Diệu đang dần quen. Không thể phản kháng, một số người sẽ đổ vỡ, nhưng một số người lại tập làm quen.


Nằm lặng thinh dưới đất, không cố gắng giãy giụa nữa vì như thế chỉ làm tăng thêm đau đớn, Diệu đang cố nhớ lại những gì xảy ra trước khi mình trở nên thế này.


Hắn nhớ tối qua mình chơi Liên Minh rất muộn. Hắn nhớ sáng nay mình đi học sớm với sự hào hứng về 100k tiền công cày thuê leo hạng sẽ nhận được khi tới trường. Hắn còn nhớ hình như mình ăn bánh mì với sữa. Hình như còn có cái gì phát nổ trên bầu trời. Và hình như mặt đất dưới chân hắn rung lên ầm ầm như động đất.


Sau đó thì ngất rồi.


Chắc là phải ngất đi một lúc, khi tỉnh dậy thì lại thấy toàn thân đau đớn, nằm lăn lóc dưới nền đường. Mắt bị làm sao không thể nhìn rõ được, mọi thứ xung quanh Diệu bây giờ mơ hồ lắm. Cũng không nghe thấy âm thanh gì cả, không biết là tai cũng hỏng rồi hay là thế giới nguyên lai yên tĩnh vậy. Đối với Diệu, bây giờ chỉ còn lại những cơn đau, âm thanh hít thở của bản thân và tiếng trái tim nhảy lên trong lồng ngực.


Lại qua một thời gian nữa, Diệu bỗng nhiên nhúc nhích được ngón tay. Cảm giác cử động được khiến cho hắn kích động vạn phần. Cổ họng phát ra một tiếng rên khó nhọc, Diệu nỗ lực cử động những bộ phận khác trên cơ thể mình.


Chật vật ngồi dậy, mặc kệ hai cánh tay run lẩy bẩy vì đau đớn, Diệu nhẹ nhõm thở ra một ngụm khí chết thật dài. Ngẫu nhiên gặp nạn, mặc dù chưa biết nguyên nhân nhưng chí ít thì còn sống và còn có thể cử động được cũng đã rất đáng mừng.


Khó khăn co đôi chân, điều chỉnh tư thế ngồi cho vững, đôi tay thì ôm lấy mấy chỗ đau trên người, Diệu đưa mắt nhìn xung quanh.


- Ồ!


Rất khó để hình dung cảm giác của Diệu lúc này. Nếu phải nói thì Diệu nghĩ, cảnh vật trước mắt hắn bây giờ khá là giống với miêu tả của bọn con trai trong lớp hắn thường chém gió về chơi đá.


Diệu thấy cảnh vật xung quanh mình đều vô cùng lòe loẹt, hư ảo, không gian liên tục bị bóp méo, mọi thứ uốn lượn như gợn sóng. Rồi tất cả như xoắn vào với nhau, vặn vẹo. Kì lạ nhất là khi nhìn vào đó, Diệu lại không hề cảm thấy chóng mặt buồn nôn như bình thường mà càng nhìn càng thấy thoải mái.


Diệu nhận ra chính bản thân hắn cũng trở nên vặn vẹo, chỉ là so với những thứ xung quanh thì hơi khác. Trong mắt Diệu, mọi thứ đều vặn vẹo, thậm chí đôi khi còn xoắn cả lại với nhau, thế nhưng mỗi thứ đều bảo trì lấy một quy luật của riêng mình cả. Chỉ có bản thân hắn, là sự vặn vẹo biến đổi không ngừng, không có lặp lại. Và Diệu có cảm giác, mình có thể tự do thao túng sự vặn vẹo này.


Đưa tay dụi mắt vì nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, một lúc sau sẽ tự động biến mất, Diệu với tay, nhặt lại chiếc điện thoại của mình rơi bên cạnh. Thói quen của người hiện đại, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng muốn móc điện thoại ra nhìn một chút. Chiếc điện thoại cũng vặn vẹo nhưng miễn cưỡng vẫn nhận ra.


Màn hình hơi nứt một chút, ánh sáng nhấp nháy hiển thị một đám màu sắc vì vặn vẹo vào nhau mà trở lên hỗn loạn. Tập trung tinh thần lên con điện thoại, trong bất tri bất giác, sự vặn vẹo của bản thân Diệu với sự vặn vẹo trên con điện thoại trở nên tương đồng.


Nhíu mày nhìn chằm chằm vào chuỗi màu sắc trên màn hình, không hiểu sao, Diệu lại dần dần đọc được nó:


"Game X Huyền Thoại - Liên Minh Anh Hùng"


Nhìn dòng logo, trong nội tâm Diệu bỗng nhiên nẩy lên một cái, cảm giác sửng sốt vô danh dấy lên ầm ầm. Theo sự vặn vẹo ngày một lớn, cái điện thoại không ngờ lại hòa vào bàn tay của mình.


Hốt hoảng lắc đầu, Diệu đưa bàn tay còn lại lên hung hăng dụi mắt.


- Biến mất rồi?!


Trừng mắt nhìn vào bàn tay trống không của mình một cách khó tin, Diệu bất chợt nghĩ "Chẳng lẽ nãy giờ đều là mơ?"


Thế giới khôi phục lại diện mạo bình thường. Bản thân không còn vặn vẹo, cảnh vật xung quanh cũng không còn vặn vẹo, mọi thứ trong mắt Diệu vô cùng thanh tỉnh và rõ ràng. Đổ nát, nhưng bình thường.


- A!!!


Cơn đau lại quay trở lại. Thị lực khôi phục, thính giác cũng khôi phục giúp Diệu nhận biết tình hình của hắn bây giờ.


Cơ thể rất là đau đớn, nhưng ngoài mấy vết trầy xước ra lại không có vết thương nào nặng. Có vài chỗ sưng lên bầm tím, chắc là bị vật gì đập vào. Đầu không sao, chân tay hơi đau nhưng vẫn cử động được, có lẽ tình hình thân thể vẫn còn tạm ổn. Diệu quay ra, quan sát cảnh vật xung quanh.


Con phố nhỏ giống như vừa bị một trận bão cấp 12 cày qua vậy. Mấy cái cây xà cừ nhỏ bị nhổ cả gốc lên, mấy cây to hơn cỡ một hai người ôm mới miễn cưỡng đứng vững nhưng cành lá cũng bị giật gãy lung tung hết. Thi thoảng có vài ngôi nhà và mấy đoạn tường bao đổ sập. Cột điện bị bẻ gãy để cho mấy đầu dây điện chạm cả xuống mặt đường. Thậm chí còn có cả một cái mái tôn bị thổi bay đi và ném xuống mặt đường thành một đống, vị trí chỉ cách chỗ Diệu ngã có một chút mà thôi.


Âm thầm cảm thấy mình may mắn, Diệu loạng choạng đứng dậy, vịn tay vào cái bờ tường bám đầy rêu mốc trước mặt mà khó nhọc bước đi.


- Thiên tai? Chẳng lẽ là động đất…?


Không nghe thấy tiếng còi cứu hộ, cũng chẳng có xe cộ náo nhiệt bình thường, Diệu thấy hơi lạ. Thế nhưng vẫn đi, bản năng bầy đàn hối thúc hắn tìm kiếm nơi có con người.


Từ phương xa, đâu đó có những cột khói mơ hồ bốc lên trên nền trời xanh thẳm.





Lần sờ rời khỏi con phố, Diệu đang tiến về hướng căn nhà của mình. Thiên tính trở về khi gặp chuyện không may có ở rất nhiều loài và ở con người thì lại càng mãnh liệt.


Đổ nát ở khắp mọi nơi, đường đi vô cùng khó. Diệu còn gặp một vết nứt khủng bố khiến cho địa hình một bên nhô lên cao hẳn còn một bên thì thụt xuống, hai mép vết nứt chênh lệch nhau gần một mét độ cao liền.


Nhặt một thanh ống tuýp dài gần một mét, to hơn ngón tay cái một tí làm gậy chống, Diệu chèo qua một đống đổ nát chắn ngang đường về nhà. Đã đi được qua hai con phố nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng một người, một phần là do hắn toàn đi qua phố nhỏ, phần còn lại chắc là do thảm họa xảy ra vào sáng sớm chưa có mấy ai ra đường. Diệu cảm thấy hơi thất lạc, giống như là thế giới chỉ còn lại một mình hắn thôi vậy. Thế nhưng, cảm giác đó không kéo dài bao lâu vì hắn đã nhìn thấy một bóng hình nhân loại.


Cách chỗ Diệu không xa, có một chiếc xe máy thồ hàng nằm đổ giữa con phố nhỏ. Trong cái khung cảnh khắp nơi đổ sập thế này thì cũng bình thường thôi, nhưng điều đáng nói là bên dưới cái xe máy đó còn có một người.


Diệu nhìn thấy người đó bị chiếc xe máy đè lên phần thân dưới. Không biết mấy thùng hàng chằng trên yên xe là cái gì nhưng có vẻ khá nặng vì Diệu thấy người đó giãy giụa mãi mà không thoát được ra.


Cố nén đau đớn, Diệu vội vàng chạy tới vì hắn thấy người kia có vẻ không ổn lắm, một vũng máu to đã lênh láng khắp mặt đường.


- Bác ơi…! Bác ơi…! Bác… - Diệu vừa chạy vừa thấp giọng hô để báo cho người kia biết mình đang tới, không cần quá khẩn trương vì đã có trợ giúp đây rồi. Thế nhưng, khi còn cách người nọ gần ba mét, Diệu bỗng nhiên ngừng lại, miệng im bặt và hai chân mềm ra như bún.


Hắn thấy vết thương của người kia đáng ra không thể sống được nữa rồi.


Người nọ bị cái xe máy đè lên. Cái giá thồ hàng bằng sắt đã hãm ngập vào trong bụng. Phần ngực cũng có một lỗ thủng to như nắm đấm, máu tươi liên tục ứa ra, kèm theo bọt khí sùi lên như bong bóng. Một nửa khuôn mặt của người đó đã giập nát, da thịt bầy nhầy trộn lẫn vào với nhau, một bên xương gò má cũng lộ cả ra ngoài không khí. Vậy mà người đó vẫn còn giãy giụa điên cuồng.


Thật là đáng sợ!


Một luồng cảm giác kinh tởm dâng lên trong lòng, Diệu quay mặt, ngồi gục xuống nền đường mà nôn.


- Ụa…! - Cái bánh mì với hộp sữa ăn hồi sáng nhanh chóng bị cho ra ngoài, bụng da quặn thắt lên từng đợt và tay chân run rẩy vì kinh hãi.


Diệu không tự chủ được mà liếc mắt qua nơi đó một lần nữa. Lần này, không chỉ có kinh tởm mà còn cả sự hốt hoảng, sợ hãi đến tột cùng vì Diệu nhìn thấy, "Người kia" đang ngửa đầu, trợn mắt lên nhìn hắn.


Diệu hoảng hốt lùi lại vài bước. Còn "Người kia" thì bắt đầu giãy giụa càng mạnh hơn, trong khi đầu vẫn ngửa, vẫn trừng mắt nhìn vào Diệu.


- A…! - Kêu lên một tiếng, Diệu lại lùi vài bước, sợ hãi khiến cho chân mềm nhũn ra, cả người run cầm cập. Trong tâm loạn như ma, Diệu đang vô cùng bấn loạn không biết phải làm gì thì…


- Phực…! Phực…! Phực…! - Âm thanh như thể có thứ gì đó bị giật đứt. Và Diệu thấy, trong lúc giãy giụa, "Người đó" không ngờ lại giật đứt cả phần thắt lưng của mình. Bỏ phần thân dưới có hai đôi chân lại, cơ thể giãy giụa một chút để tự lật úp, sau đó thì:


- Ư ớ á á á á á…!!! - Phát ra một tiếng kêu quái dị, "Người đó" cào hai bàn tay xuống đất, để lại một vệt máu dài be bét mà bò về hướng Diệu.


Giật nảy mình, Diệu loạng choạng suýt chút nữa thì ngã ngửa. Hắn hấp tấp xoay người, và bỏ chạy.





- Hộc! Hộc! Hộc! - Sợ hãi quá độ làm cơ thể tạm quên đi đau đớn, Diệu cắm đầu chạy một mạch thẳng cho đến lúc cảm thấy khó thở mới thôi.


Nơi đây chắc là một con phố nhỏ khác, đường đi phía trước đã bị một tòa nhà năm tầng đổ xuống chặn mất. Tựa lưng vào một bên bở tường, Diệu khom người thở dốc.


- Cái quái…! Lúc nãy là zombie! Chắc chắn là zombie… Động đất xong có zombie… Đây là tận thế…!


Tâm tình đang hoảng loạn, Diệu lẩm bẩm tự nói theo nhịp thở hổn hển của bản thân. Sợ hãi không biết phải làm sao, phim tận thế zombie hắn xem nhiều, game cùng thể loại hắn cũng chơi nhiều nữa. Nhưng dù sao thì đó cũng là phim với game, nhân vật chính bao giờ cũng có một cơ thể xịn, chả bù cho hắn, thấp không nói, lại còn gầy tong teo và yếu nhớt do lười vận động. Thực tế khác với game, và nếu không có gì sai, hắn sẽ chết trong vòng 15 phút.


- Xoảng…! - Âm thanh đột ngột vang lên, khung cửa sổ của một ngôi nhà dân gần chỗ hắn vỡ tan. Và như ứng nghiệm lời tiên đoán của Diệu, từ trong khung cửa đó bò ra một bóng người.


Có lẽ không thể gọi là người được nữa.


Thân hình người đàn ông lực lưỡng nhưng trên bụng và ngực đã bị găm vô số mảnh đá vụn, máu thấm ra nhuộm đỏ cả cái áo sơ mi trắng. Một cánh tay đã giập nát bét, không bị đứt lìa mà đính vắt vẻo trên vai.


Bò ra khỏi cửa sổ, người đàn ông chậm rãi đứng thẳng người. Rồi rất nhanh sau đó, ông ta nhận ra sự hiện diện của Diệu. Miệng và mũi dính đầy máu đen bất chợt nhếch lên một nét cười dữ tợn.


- Định Mênh…! - Văng tục một tiếng, sắc mặt Diệu trở nên tái mét. Một con zombie đột ngột chui ra phía trước, còn phía sau đã bị tòa nhà cao tầng đổ chắn mất đường. Cơ thể khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại bắt đầu run rẩy, nắm chặt đoạn ống tuýp bằng cả hai tay, hắn chậm rãi lùi về phía sau. Con zombie này mới nhìn qua là đã biết mạnh hơn con trước gấp mấy lần, chạy thoát bây giờ thật khó khăn.


- Gàooooo…! - Không có nửa điểm báo trước, con zombie lao về phía Diệu. Khoảng cách gần mà tốc độ con quái cũng rất nhanh.


- Vút… - Hoảng hốt giơ thanh ống tuýp lên trước mặt, tư thế động tác còn chẳng ra hồn, Diệu trợn mắt nhìn con zombie nhào vào người.


Đột nhiên:


- Khựng.


Thế giới trong mắt Diệu bỗng nhiên chững lại trong một thoáng. Mọi thứ lại một lần nữa vặn vẹo vào nhau. Cùng lúc đó, một tấm bảng trong suốt cũng hiện ra, trên đó Diệu nhìn thấy dòng thông báo:


[Game X Huyền Thoại bắt đầu kích hoạt. Mời người chơi lựa chọn skill khởi đầu]


Bên dưới dòng thông báo là một loạt biểu tượng icon. Tâm trạng hoảng loạn vẫn còn, Diệu liếc nhanh qua thì thấy nó nhiều lắm. Uy hiếp tử vong vừa ở ngay trước mặt nên chẳng thể suy nghĩ được gì, ma xui quỷ khiến, Diệu chọn bừa một cái.


[Xác định lựa chọn kỹ năng]
[Buộc định nhân vật]


[Nhân vật đã hoàn thành: Đỗ Thành Vi Diệu. Level 1]


[Chúc bạn thành công trên đấu trường công lí]


Tấm bảng trong suốt biến mất, thế giới cũng khôi phục bình thường.


Không còn vặn vẹo, con zombie ở ngay trước mặt vẫn nhào tới. Nhưng vẻ mặt Diệu giờ đây đã thay đổi. Con ngươi mắt nâu đen của hắn bỗng nhiên nổi lên điểm đỏ. Một thứ cảm giác kì lạ dâng lên trong đầu, nó quét sạch sợ hãi và thay thế vào đó là một sự hưng phấn điên cuồng.


Nghiến răng, Diệu vung tay, dập thanh ống tuýp xuống.


- Khục…! Rầm… - Tiếng ống tuýp gõ vào đầu lâu con zombie cùng với tiếng thân thể nó đập xuống nền đường nối tiếp nhau vang lên. Đôi cánh tay mảnh khảnh với cái ống tuýp con không ngờ lại đập bay con quái vật.


Cái ống tuýp hơi cong đi một chút, và da trong lòng bàn tay Diệu cũng trầy ra, rướm máu.


Đau đớn không làm Diệu sợ hãi mà càng hưng phấn hơn, điểm đỏ trong con ngươi càng đậm. Thừa dịp con zombie ngã xuống, hắn chủ động xông lên và…Loạn đập.


- Hự…! - Bồi thêm một cú cuối cùng khi đầu con zombie bị đập cho vỡ nát, Diệu lùi lại, thở ra một hơi dài. Điểm đỏ trong con ngươi dần biến mất, sự hưng phấn kì lạ cũng từ từ rút đi. Sự sợ hãi lại quay về nhưng không còn mãnh liệt như lúc trước. Đôi bàn tay bỏng rát khẽ buông cho thanh ống tuýp rơi xuống đất, da tay đã bị trầy hết cả.


Khom mình thở dốc, Diệu hoàn toàn tỉnh táo và nhận thức hết những hành vi vừa rồi. Đoán chắc rằng trạng thái khi nãy của hắn có liên quan lớn đến sự vặn vẹo thế giới và cái cái bảng thông báo lạ. Hắn nhớ là khi đó mình có chọn bừa một skill, chẳng lẽ đây chính là skill mà bảng thông báo nhắc đến?


Diệu thấy mừng như điên, nhưng sau đó lại thoáng lo lắng. Lúc đó không để ý, hắn không kịp xem cẩn thận nên cũng chẳng biết cái skill đó là gì, điều kiện kích hoạt thế nào và cách dùng ra làm sao. Đang sốt vó lên cả thì bỗng nhiên, cái bảng thông báo bán trong suốt lại hiện ra trước mặt.


Người chơi: Đỗ Thành Vi Diệu
Level: 1
Vàng: 1
EXP: 15/300
Máu: 50/100
Năng lượng: 0/0
Nội năng: 0/0
Nộ: 75/100 (-1, -1, -1… đang giảm)
Trang bị: 0/20


Kỹ năng: 1/15


Skill 1: Say Máu - Level 1
- Đỗ Thành Vi Diệu cảm nhận được sự kích thích trên chiến trường, tăng sát thương vật lí mỗi khi hắn chịu sát thương.
- Nội tại: Ham muốn chiến đấu của Đỗ Thành Vi Diệu giúp hắn tăng thêm nhiều sát thương vật lí với mỗi 1% máu mất đi.
- Kích hoạt: Đỗ Thành Vi Diệu sử dụng số Nộ của bản thân để phục hồi 30 + 0,5% máu với mỗi điểm Nộ được sử dụng.
(Điểm Nộ được tích mỗi khi Đỗ Thành Vi Diệu thực hiện 1 đòn đánh thường trúng mục tiêu)
Nguồn: Tryndamere - Game X Huyền Thoại


Lưu ý: App Game X Huyền Thoại đã trải qua biến đổi và dung hợp với linh hồn người chơi do một tác nhân không rõ. Để sử dụng skill hoặc thao tác với hệ thống, người chơi chỉ cần mặc niệm trong đầu.


Thế là đã biết nguyên nhân của cái trạng thái kì lạ của hắn lúc trước rồi. Đọc xong thông tin về kỹ năng, Diệu vội vàng mặc niệm "Say máu - Kích hoạt".


Một luồng cảm giác thoái mái mát lạnh chạy khắp toàn thân, số Nộ của Diệu hao hết, bù vào đó chỉ số máu tăng lên đến hơn 80 điểm, gần đầy. Có lẽ, chỉ số máu này liên quan trực tiếp đến trạng thái cơ thể hắn.


Cái bảng bán trong suốt cũng không có biến đi mất, Diệu nhìn thấy còn mấy mục nữa trên thanh menu ở góc trên cùng.


Chọn vào mục "Cửa hàng Item", tấm bảng trước mặt Diệu lập tức chuyển đổi giao diện. Hàng loạt icon hình ảnh của các vật phẩm chỉ có trong Liên Minh bày ra trước mắt hắn, kèm theo đó là tên và các thông tin liên quan tương ứng. Tất nhiên là có cả giá tiền. Rẻ mạt nhất là một lọ khôi phục máu loại nhỏ, chỉ có 15 vàng, dùng xong lập tức khôi phục 20 máu. Đắt thì có thứ có giá những ba bốn ngàn tiền vàng. Trong khi đó, tiêu diệt 1 con zombie, Diệu mới có 1 tiền vàng.


Tiếp theo là mục "Mua kỹ năng". Trong này có đến vài trăm kỹ năng của tất cả các tướng trong Liên Minh Huyền Thoại. Giá cả cũng có đôi chút khác nhau và cũng không hề rẻ. Quan trọng nhất là hắn được lựa chọn thoải mái trong số vài trăm kỹ năng đó. Mỗi khi lên cấp, chỉ phải bỏ ra một số tiền thì bất cứ Skill nào cũng được. Điều này làm hắn cảm thấy phấn khích mãi không thôi vì như vậy, hắn có thể tùy ý tạo ra bộ combo cực bá cho riêng mình. Yasuo không chém gió để ulti được, không cần phải lo, Diệu sẽ mua Giậm Đất của Alistar, Hất Tung của Volibear, Vật Vai của Singer. Tự ném đối thủ lên không, tự ulti… Thật là tiện lợi!


Mục cuối cùng mới chính xác là đặc điểm của game thẻ tướng, thể loại nguyên bản của hệ thống Game X Huyền Thoại dung hợp với linh hồn Diệu bây giờ. Mục: "Chiêu mộ anh hùng". Tại đây, Diệu có thể bỏ một số lượng tiền vàng nhất định ra để chiêu mộ một vị tướng từ Liên Minh Huyền Thoại đến thế giới thật làm bạn đồng hành. Cái này làm Diệu vui ra mặt.


"Cảnh sát trưởng Caitlyn, thợ săn tiền thưởng Miss Fortune, chúa nhện Elise, gấu bé bỏng Annie… hị hị hị! Mọi người cố gắng chờ mình nhé…!" Vừa tự sướng vừa nở một nụ cười dâm ô, ngón tay của Diệu di đi di lại trên tấm bảng bán trong suốt, vị trí của một vị tướng nữ ngực to nào đó. Dù hơi đắt nhưng không sao, Diệu cố được. Không chỉ có hắn mà bất kì ai từng chơi Liên Minh cũng sẽ vậy thôi, đừng có thằng nào chối rằng chưa từng ảo tưởng về việc có một vị nữ anh hùng làm bạn đồng hành.


Đóng lại bảng thông tin hệ thống, Diệu khẽ nhếch miệng cười, niềm vui mừng và sự hưng phấn đã xua nỗi sợ hãi đi không ít. Dù vẫn còn cảm thấy kinh tởm khi nhìn vào xác chết nhưng có Say Máu, cảm giác đó sẽ đỡ hơn rất nhiều. Và rồi hắn cũng sẽ quen thôi.


Do chỉ số máu tăng lên, lòng bàn tay bị trầy ra lúc trước bây giờ khôi phục đáng kể. Xé một mảnh vải quấn vào lòng bàn tay, Diệu nhặt lại thanh ống tuýp. Hắn quay lại, trở về nơi mình vừa bỏ chạy. Nới đó có một con zombie đã mất nửa thân người


Hắn cần thêm nữa điểm EXP và chỉ số tiền vàng.


Nếu yêu thích tác phẩm, hãy ủng hộ nhóm viết để chương mới ra nhanh hơn: http://unghotoi.com/1473751754Rwo83




….


Chương được thực hiện bởi Sói lạc lối của Hoa Bão team
Với sự trợ giúp của Thương Ling, Lan Thi và Th.a Woa


Cộng tác viên: Mộc Chi, Sao Na


...


#61
Dream of storm
stage 1: Tiền tố DoS
...............