Chương 9: Nắng mùa đông

Game X Huyền Thoại

Chương 9: Nắng mùa đông

Game X Huyền Thoại - Mạt Thế Triệu Hoán Nữ Anh Hùng
Chương 9: Nắng mùa đông

.-o0o-.

9 giờ 30 phút, sáng ngày 21 tháng 12.

Hôm nay, trời đột nhiên có nắng. Thứ ánh nắng mùa đông héo hắt không huy hoàng rực rỡ nhưng cũng đủ để sưởi ấm lòng người.

Dưới thành phố hoang tàng, trong một căn phòng gác mái nào đó, nóc nhà đã bị thủng một lỗ to để cho những tia sáng lung linh từ bên ngoài rọi vào. Căn gác mái không lớn, hơn chục mét vuông được trang trí như phòng ngủ của một người nào đó. Cái giường đơn ọp ẹp, một cái bàn học và giá sách đơn sơ đặt cạnh khung cửa sổ lớn nhìn ra ngoài đường. Cửa sổ vẫn khép chặt nhưng có những ô kính trong suốt, rèm che bị vén gọn về hai bên để cho ánh sáng vào ngập tràn căn phòng nhỏ.

Ngồi dậy từ trên chiếc giường đơn, Diệu ngơ ngác nhìn mọi thứ quanh mình. Trong lành và sạch sẽ. Dù trần nhà có thủng một lỗ to nhưng hiện tại cả căn phòng vẫn ngăn nắp đến kì lạ, không một chút đá vụn, không một chút xà bần.

Đầu óc hơi mơ màng, kí ức cuối cùng trong Diệu đó là một buổi tối âm u lạnh giá, hắn ngã xuống cùng với con quái vật bám chết trên người.

"Chẳng lẽ là một giấc mơ?" Diệu tự hỏi.

"Nhưng cũng không đúng!" Tự hỏi rồi cũng tự trả lời ngay lập tức, Diệu phủ nhận cái đáp án mà hắn thầm mơ ước kia vì bây giờ, hắn bắt đầu cảm nhận được nỗi đau nơi miệng vết thương rồi.

- Ah!!! - Thống khổ rên lên một tiếng, Diệu run rẩy cúi người, đưa tay đỡ nhẹ lên miệng vết thương của mình. Bả vai trái và má ngoài đùi phải truyền đến cảm giác đau dữ dội, còn có cả một dải bỏng rát trên lưng, những nơi mà Diệu nhớ bị hàm răng và móng vuốt con quái vật trực tiếp xé ra đêm đó.

Đau và lạnh!

Do ngơ ngác ngồi dậy, tấm chăn gió nhẹ đắp trên người Diệu cũng theo đó mà tụt xuống. Và hắn nhận ra, mình bây giờ không hề mặc áo. Cả phần vai, ngực và bụng đều bị quấn trong một lớp vải sợi bông gì đó, dải băng trắng kẻ ca rô và có đường viền nham nhở. Một vài cái cúc còn đính trên lớp băng vải nhắc nhở về việc nó đã từng là một phần của bộ trang phục nào đó trước đây.

Diệu thấy thân dưới mình hơi thoáng, và khi vạch chăn ra xem thì phát hiện ra cả chiếc quần dài cũng đã bị cởi bỏ, chỉ còn trơ lại đôi chân được băng một lớp băng vải dày và cái quần đùi lót mỏng teo.

"Được cứu!", có một chút bàng hoàng ngơ ngác khi mọi thứ đáng sợ mà Diệu vừa phải trải qua đều là thật. Thế nhưng, thất lạc không lâu, Diệu lập tức cảm thấy một niềm vui mừng to lớn dâng lên khi bản thân vượt qua đại nạn. Đi dạo một vòng qua quỷ môn quan, lúc này đây, Diệu đang cảm nhận được niềm hạnh phúc của việc mình còn sống.

Còn sống! Chỉ thế thôi. Rất đơn giản, rất trực tiếp nhưng cũng vui biết chừng nào.

Mặc kệ cơn đau còn ê ẩm trong người, cái lạnh cũng không ngăn cản được, Diệu muốn mở miệng mà cười thật to để phát tiết cái sự vui sướng trong lòng lúc này. Khóe miệng nhếch lên hết cỡ làm lộ cả ra hai làm răng, ngửa mặt, híp mắt, tiếng cười của Diệu vừa chuẩn bị bật ra thì...

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng chuyền đến từ đâu đó.

Thoáng giật mình sửng sốt, rồi ngay sau đó Diệu lập tức nhớ ra là mình được người ta cứu. Thật không biết là ai..? Mà khoan... Hắn mang máng nhớ, trước trận chiến, hắn có thực hiện một phép triệu hoán anh hùng.

Tiếng bước chân vẫn nhẹ, nhưng cảm giác rõ ràng là ngày một đến gần hơn, nó phát ra từ trong góc căn phòng này, một nơi có lan can, chắc chắn là lối thông xuống những tầng bên dưới. Mở to đôi con mắt, Diệu nhìn chằm chằm vào nơi đó. Hắn đếm từng tiếng bước chân. Và...

Một đầu tóc xanh dài mềm mại nhấp nhô theo mỗi bậc cầu thang, khuôn mặt xinh xắn với cái cằm thon gọn, tiếp đến là cái cổ cao và đôi bờ vai yểu điệu, vóc dáng người con gái khoác bộ váy cổ trang đồng màu với mái tóc dần hiện.

Sona - Cầm Nữ

Một vị anh hùng bước ra từ trong huyền thoại để đến với thế giới thực tại này.

Quá choáng ngợp trước vẻ đẹp của Sona, đầu óc Diệu chợt trở nên trống rỗng, không thể nghĩ được gì. Mặc dù là cư dân của thời đại số, công nghệ thông tin bùng nổ hàng ngày, những mĩ nhân không còn là hiếm thấy, chỉ cần có internet và có thiết bị truy cập thôi là muốn dạng gái đẹp nào thì công cụ tìm kiếm cũng sẵn sàng phục vụ. Thế nhưng, toàn bộ trong số đó đều thực không thể sánh được với cô gái đang đứng trước mặt Diệu lúc này.

Gương mặt của Sona mang theo cả nét đẹp phương Đông lẫn phương Tây, trong đó phần phương Đông chiếm nhiều hơn cả, thân hình lung linh tinh tế, vòng 1 đẫy đà nhưng cực kì cân xứng tự nhiên. Mang một vẻ đẹp dịu dàng hiền thục, trong mắt Diệu, Sona đúng là hình mẫu tiêu chuẩn của một vị hiền thê lương mẫu.

Trong lúc Diệu ngơ ngác thất thần, Sona vẫn liên tục bước đi, tiến lại dần về phía cậu. Hiện tại nơi này đang vào tiết đông, khí trời khá là lạnh, và hình như cũng chịu ảnh hưởng từ điều đó, Sona không có để trần hai vai, cái áo khoác ngoài đã bị kéo gọn lên sát cổ. Lớp vải che được đi một phần da thịt non mềm tuyết trắng nhưng không thể nào khỏa lấp được sự hùng vĩ của đồi núi trập trùng, thứ dấy lên từng trận ba đào sóng sánh mãnh liệt theo mỗi bước chân. Ánh mắt của Diệu như bị hút hết vào điểm đó vậy.

Đôi mắt xanh trong veo, Sona vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên miệng. Cô bước đến gần Diệu, sau đó rất tự nhiên mà ngồi xuống đầu giường, tựa sát vào cạnh hắn.

- Ah! - Thoáng một chút giật mình, Diệu vội vã quay mặt đi, lúng túng ho khan. Bờ lưng để trần của hắn cảm nhận được rõ một làn hơi ấm và mùi thơm dịu nhẹ ngay sát bên người. Thật là vô cùng mừng rỡ khi triệu hoán ngẫu nhiên lại ra Sona, Diệu vui lắm. Trước đó, hắn đã ảo tưởng thật nhiều, tinh thần thủ dâm vô số, thế nhưng bây giờ, khi mặt đối mặt, hắn lại cảm thấy vô cùng ngại ngùng, xấu hổ. Suốt mười bảy năm mặc quần giữ gìn trinh tiết, kinh nghiệm giao tiếp với bạn khác giới của hắn đã gần tiệm cận đến 0, tất nhiên là trừ mẹ và các bà cô lớn tuổi trung niên ra. Vậy nên giờ đây, bỗng nhiên mọc ra một cô gái xinh đến mức không chân thực làm bạn đồng hành, và sẽ còn luôn kề cận cạnh bên thế này, Diệu có chút không thích ứng được ngay. Bầu không khí tràn ngập vị ngượng ngùng. Đúng lúc Diệu đang không biết phải làm gì cho phải thì...

- Ah...! - Âm thanh phát ra từ cô gái bên người, cùng lúc đó Diệu cảm thấy một bàn tay ấm áp khẽ chạm vào bả vai đã lạnh ngắt đi vì rét của mình. Chưa kịp phản ứng lại, Diệu lại nghe thấy một tiếng "Ah" nữa. Chợt nhớ trong nguyên mẫu, Sona vốn bị câm, vậy thì bây giờ chắc cũng là như vậy.

"Cô gái đang cố gọi mình" nhanh chóng hiểu được ý nghĩa trong tiếng "Ah" của Sona, Diệu vội vàng quay đầu lại. Nhìn gần, Diệu mới cảm nhận được hết vẻ đẹp tinh tế của Sona, làn da trắng mịn màng không tì vết, đôi môi không đỏ thắm mà phớt sắc hồng đào, kết hợp với đôi con ngươi màu xanh lam nhạt to tròn long lanh như một viên ngọc thủy tinh trong suốt. Đáng yêu thôi rồi! Suýt chút nữa lại thất thần, may thay Sona "Ah" tiếp lên một tiếng.

Hơi gật gật đầu, hai cánh tay để trước ngực cũng đưa ra... Đến tận bây giờ, Diệu mới để ý thấy cô gái còn bê theo một cái bát sứ lớn. Bên trong cái bát đó đựng đầy nước trong suốt vẫn còn bốc lên hơi ấm. Nhìn điệu bộ giống như là Sona muốn Diệu nhận lấy cái bát đó vậy.

Hơi khó hiểu, Diệu đưa tay nhận lấy cái bát lớn. Thành sứ không nóng lắm, hơi ấm lan tỏa sang đôi tay lạnh buốt của hắn khiến Diệu bất giác cảm thấy an tâm trong lòng.

Thấy Diệu nhận bát, Sona nở một nụ cười xinh xắn, sau đó đưa tay lên miệng làm động tác giống như là uống nước. (Đọc chương mới sớm nhất và theo dõi nhóm viết tại facebook: Đảo 13 các bạn nhé ^_+

Diệu chợt hiểu ra. Bỗng chốc, hắn cũng cảm thấy cổ họng của mình khô khốc. Lập tức bê bát kề lên môi, dòng nước ấm áp lập tức xoa dịu đi cơn khát. Cái vị ngọt lành thoải mái và hơi ấm cứ quanh quẩn trong ổ bụng làm Diệu sướng không nói được nên lời.

Mùa đông uống nước ấm.

Bát nước to mà Diệu chỉ uống một hơi cạn sạch. Bỏ bát xuống, miệng thở ra khói nóng, đôi mắt hơi híp lại, Diệu sảng khoái tận hưởng chút dư âm. Trong khi đó, Sona vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh, đôi mắt trong veo chăm chú quan sát từng cử động của Diệu. Cô lấy tay áo của chính mình để lau đi vệt nước tràn bên mép cho Diệu và khiến hắn giật mình.

- A! Cảm ơn…! – Lúng túng né tránh ánh mắt của Sona, một tay Diệu trả lại cái bát, một tay còn lại thì không biết làm gì, ngượng ngùng đưa lên gãi má.

Sona tiếp nhận lại cái bát, nhưng cũng không có bỏ đi ngay. Cô để cái bát không lên cái bàn cạnh đầu giường, sau đó quay người lại, rất tự nhiên mà đặt bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của mình lên trán Diệu.

Hơi híp mắt vào hưởng thụ, nhưng ngay sau đó, Diệu lại thoáng sửng sốt vì hành động tiếp theo của cô gái. Diệu thấy Sona đưa bàn tay còn lại lên để vuốt ngược mái tóc trước trán của chính cô ta, vuốt ngược tóc mái của cả Diệu nữa, sau đó cứ thế nhích lại gần, cho đến khi hai vầng trán khẽ chạm vào nhau.

Nhịp tim lập tức gia tốc, dù trời rất lạnh và không thể nhìn thấy nhưng Diệu vẫn cảm nhận được khuôn mặt của mình đang đỏ bừng lên, nóng rát. Hai mắt Diệu hơi hoa lên, nhìn thấy gì đã không còn quan trọng vì hơi ấm của một cơ thể người con gái kề sát bên người, mùi hương say đắm và cả hơi thở gần trong gang tấc.

Diệu biết, Sona đang muốn kiểm tra xem hắn có bị sốt không bằng cách trực tiếp so sánh thân nhiệt của hắn với của bản thân cô. Chỉ là… Lạy trời! Diệu nghĩ kiểm tra theo cách này thì dù hắn có khỏe mạnh bình thường cũng sẽ nóng như phát sốt.

Dường như còn bận gì đó ở tầng lầu bên dưới, Sona đứng dậy nhặt lấy cái bát tô bước về phía cầu thang. Tất nhiên là sau khi đã đỡ Diệu nằm xuống và cẩn thận đắp chăn lại cho hắn.

Nhìn đôi bờ vai tròn trịa khuất dần, Diệu bất giác nở nụ cười, trong lòng có một thứ cảm giác gì đó xốn xang mà hắn cho là hạnh phúc. Hơi hơi híp mắt, mũi thì tham lam hít lấy hít để, Diệu dụi đầu sâu xuống đầu giường, vị trí mà Sona vừa ngồi hồi nãy. Hình như vẫn còn hơi ấm, và hương thơm hoa Quỳnh vấn vương quanh quẩn.

Nếu yêu thích tác phẩm, hãy ủng hộ nhóm viết để chương mới ra nhanh hơn: http://unghotoi.com/1473751754Rwo83

….

Chương được thực hiện bởi Sói lạc lối của Hoa Bão team
Với sự trợ giúp của Thương Ling, Lan Thi và Th.a Woa

Cộng tác viên: Mộc Chi, Sao Na

...

#75
Dream of storm
stage 1: Tiền tố DoS
...............