Chương 12: Thú hoang

Game X Huyền Thoại

Chương 12: Thú hoang

.-o0o-.

[Cộng 61 tiền vàng. Cộng 255 EXP]

Trận chiến này, Diệu và Sona đã tiêu diệt phải trên dưới năm mươi con zombie các kiểu. Từ mấy con zombie hình người, đến zombie hình chó, thậm chí có cả đôi ba con zombie mèo thi thoảng nhảy xuống từ trên những bờ tường cao. Từ lũ dặt dẹo đứt tay thiếu chân đến những con cao to lực lưỡng. Vàng cộng hết cho Diệu, còn điểm EXP thì chia đôi.

Sau trận chiến, khi tâm lí không còn khẩn trương cao độ nữa, Diệu bắt đầu nhận thấy mùi máu thịt bốc lên nồng nặc. Nơi này không tiện ở lâu, mùi máu tanh và vị hôi nồng xác thịt chẳng khác nào thính thơm loại một. Chắc chắn rằng chỉ chốc lát nữa thôi, nó sẽ hấp dẫn vô số zombie và quái vật mò đến. Và nơi đây lại trở thành một bãi chiến trường.

Trong cái thời đại hung tàn, khi mà mọi thứ đều trở nên điên cuồng và khát máu như thế này thì cái quái gì cũng có thể xảy ra được hết.

Từ sau tận thế đến bây giờ Diệu cũng sống qua được một tuần rồi. Và trong suốt khoảng thời gian này, hắn thấy thế giới đã trở nên triệt để điên loạn. Nơi đây có zombie ăn thịt người, có quái vật ăn thịt người, có người ăn thịt người và thậm chí cả cây cối hay những vật vô tri cũng sống dậy mà đi săn mồi nữa.

Diệu và Sona cùng cắn vội một miếng Bánh Quy. Số năng lượng ma thuật mà Sona cố gắng để dành trong suốt trận chiến thì bây giờ phát huy ra tác dụng. Bản Nhạc Tốc Độ được tấu lên, và theo một cách thần kì nào đó, âm thanh không phát tán ra thật xa mà chỉ quanh quẩn bên người. Nhịp điệu dồn dập của một khúc quân hành cứ như thể là hối thúc, và bước chân cũng không tự chủ được mà tự đưa theo đó. Bất chấp mệt mỏi, Diệu và Sona cùng bắt đầu chạy, thoát khỏi nơi này.

Trong lúc chạy đi, Diệu còn cố gắng né chân để không giẫm vào những mảnh xác thịt còn nhầy nhụa máu. Điểm Nộ đã tiêu hao hết, và hắn bắt đầu cảm thấy kinh tởm chiến trường.

---GXHT-----

12 giờ 20 phút, trưa ngày 24 tháng 12.

Đã hơn hai tiếng trôi qua kể từ lúc Diệu chạy thoát ra khỏi con hẻm nơi diễn ra trận chiến trước. Lần này, không dám ra ngoài phố lớn nữa, hắn dắt Sona đi vòng vèo qua những con hẻm nhỏ. Tất nhiên là đường xa hơn gấp mấy lần và đôi chỗ còn phải đi tắt qua nhà người dân, phải trèo qua bờ tường chắn nữa. Xa hơn, thế nhưng được cái là an toàn, ít nhất cho đến lúc này Diệu vẫn cảm thấy là như vậy. Không phải đối mặt với từng đàn zombie lớn, nếu có thì cũng chỉ gặp đôi ba con đi lẻ mà thôi. Mà cỡ đó thì dễ giải quyết, cẩn thận một chút, vung ra hai kiếm, thế là lại có thêm điểm kinh nghiệm và tiền vàng.

Liên tục trèo qua các con hẻm nhỏ, đường về nhà của hắn cũng ngày một gần. Diệu mừng lắm, mặc dù thì thực sự bây giờ hắn cũng chẳng biết mình muốn về nhà để làm gì.

Bên trong này ít zombie, nhưng động vật biến dị lại đặc biệt nhiều. Chính là cái loại giống như con quái dơi đầu chó mà suýt chút nữa đã giết chết Diệu trước đây vậy. Con người đã biến dị, động thực vật cũng bắt đầu biến dị. Có con mọc gai xương, có con mọc sừng, rồi thì xúc tu, vảy giáp, các bộ phân cơ thể phát triển một cách thái quá... Những con chó, con mèo thân quen khi xưa, nay để tồn tại được trong thời mạt thế cũng biến đổi ra thiên kì bách quái. Diệu chưa gặp được nhiều, nhưng hắn cũng thấy ít có con nào giống nhau.

Lũ này khát máu, nhưng không điên cuồng như đám zombie. Chúng vẫn giữ được những bản tính của chủng loài trước kia, vì vậy mà biết rình mồi, biết phục kích. Và quan trọng nhất, do không phải là xác sống nên chúng biết sợ hãi cái chết, chúng cảm thấy đau. Đây chính là bản năng tránh xa nơi nguy hiểm của mọi loại động vật, vô cùng cần thiết và gia tăng cực lớn khả năng sinh tồn, duy trì nòi giống.

Có nhận thức, mặc dù chỉ là nhận thức đơn giản sơ khai, chỉ điều này thôi đã khiến những con thú biến dị này nguy hiểm hơn lũ zombie nhiều lắm. May mắn cho Diệu, đây là thành phố nên động vật cũng không có nhiều. Những loài to lớn hay mạnh mẽ, nguy hiểm như hổ, như rắn cũng cực kì ít, họa ra cạnh công viên mới có. Còn cái góc phố hẻo lánh của Diệu, chỉ toàn là mấy con chó, mèo, một ít chim chóc, và đông nhất thì có chuột mà thôi.

Mấy còn chó mèo biến dị, thể hình không quá lớn, số lượng lại ít nên không gây ra được bao nhiêu uy hiếp. Chỉ cần cẩn thận một chút, không bị chúng xồ được vào người là có thể dễ dàng giải quyết hoặc đuổi đi.

Còn chuột thì do nhỏ bé, xuất phát điểm quá thấp, lại có thêm thiên tính nhút nhát nên số lượng có lớn hơn cũng không ăn thua. Mỗi lần gặp, dù có cả một đàn thì chỉ cần Diệu hơi dọa một chút là chúng nhao nhao bỏ chạy hết.

Nói chung là tương đối bình yên, cho đến khi...

Cho đến khi...

- Grừ Grừ... Gâu! - Tiếng gầm gừ đe dọa phát ra từ trong miệng của một con chó to có tròng mắt và bộ lông màu xanh lục bảo. Phía đằng sau nó còn có năm con chó nữa có hình dáng y như thế, chỉ có điều là kích thước nhỏ hơn một chút mà thôi. Cả lũ đều nhe răng, trợn mắt gầm gừ, con nào con đấy đều bày ra tư thế sẵn sàng lao vào cho một trận tử chiến bất cứ lúc nào.

Thầm chửi mình số đen, Diệu xiết chặt lại nắm tay cầm chắc thanh trường kiếm Doram trên tay phải và tấm khiên Doran trên tay trái, cả người hơi khom xuống cho một tư thế phòng thủ phản công cơ bản. Sona đằng sau lưng hắn cũng đã sớm lấy cây đàn tranh vốn đeo trên lưng xuống mà ôm vào lòng, một tay đỡ đàn, tay còn lại khẽ đặt vào những sợi dây thanh.

Vừa nãy, khi phải né qua chỗ có ba con quái mình dơi đầu chó đang treo mình trên cột đèn cao áp mà ôm nhau đùa giỡn, Diệu đã phải kéo Sona trốn vội vào trong một ngã rẽ cong queo. Cái ngã rẽ đó vốn là một con hẻm cụt, nhưng Diệu biết, chỉ cần đi sâu vào cuối hẻm, đi qua một nhà dân và trèo qua một bờ tường bao là sẽ sang một con hẻm khác. Nơi có có lối dẫn về nhà hắn rất gần.

Mọi chuyện ổn cả, năm, ba con zombie bị xử lí dễ dàng, hai con mèo biến dị màu tím than có thêm một con mắt thứ ba mọc ra giữa trán đi cùng với nhau e ngại không dám vào và cuối cùng bị hắn dọa bỏ đi. Bờ tường bao cũng không cao, Diệu và Sona đều dễ dàng trèo qua bên đó. Chỉ là... Vừa đi ra ngoài được mấy mét, qua một khúc cua thì hiện ra trước mắt của Diệu đã là mấy con chó này.

Một đàn sáu con chó biến dị. Con đầu đàn khá to, nó đứng phải cao ngang hông Diệu. Những con khác có nhỏ hơn nhưng cũng không kém quá nhiều. Nhìn những bộ hàm to mọc đầy răng nhọn hoắt trắng ỡn và những cơ thể tráng kiện vô cùng kia, Diệu đoán, lũ này sẽ chẳng dễ chơi tí nào. Thái độ thì hung hãn và thù địch rõ ràng, cứ như thể là lúc nào cũng sắp sửa lao vào người đối phương mà cắn xé, thật không giống với cái vẻ cẩn thận đề phòng có phần thái quá của những con thú Diệu gặp trước giờ. Cứ như là mấy con chó này đã bị dồn đến đường cùng, không thể rút lui được nữa vậy.

Đưa mắt xa hơn một tí, Diệu thấy đằng sau lưng lũ chó là một bãi đất nhỏ, bên trong chứa đầy rác rưởi. Cả đống rác bị quây thành một hình cung đại khái hướng miệng ra bên ngoài, phía bên trên mọc rải rác những cây nấm to như nắm tay trẻ con và cũng có màu xanh lục bảo như lông của lũ chó. Trời mùa đông u ám, nên dù giữa trưa, Diệu cũng để ý thấy mấy cây nấm phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Trong một góc của của đống rác rưởi, có ba, bốn cái đầu nho nhỏ nhô lên...

- Mẹ...! - Khi nhìn thấy mấy cái đầu nhỏ, Diệu cũng không chịu được mà buột miệng văng tục. Số hắn hôm nay đúng là quá đen, buổi sáng thì bị một đàn zombie lớn quây đánh, buổi chiều thì lỡ chân chạy vào giữa ổ của một bầy chó biến dị.

Vẫn giữ nguyên thế thủ, Diệu hất đầu ra hiệu cho Sona, sau đó cả hai cùng từ từ lùi lại. Lũ chó này đang giữ ổ nên chắc chắn sẽ không cho kẻ nào được lại gần. Việc vượt qua chỗ đó sẽ không dễ dàng. Mà hiện tại, Diệu rất ngại đánh những trận không nắm chắc. Từ khi có thêm Sona, năng lực tăng mạnh, nhưng theo đó, Diệu cũng càng ngày càng sợ chết.

Diệu và Sona lùi lại đến cuối hẻm, rẽ qua góc cua để khuất hẳn tầm nhìn. Không trèo lên bờ tường để trốn đi vội mà cả hai còn giữ nguyên tư thế đề phòng thêm một lúc. Thấy lũ chó cũng không có đuổi theo, Diệu mới từ từ thở hắt ra một hơi, tạm buông lỏng tâm tình.

Bây giờ, phía đằng sau thì có mấy con quái vật mình dơi đầu chó, phía trước thì lại bị chặn bởi đàn chó lông xanh. Tình thế có chút tiến thoái lưỡng nan khiến Diệu phân vân lắm. Có lẽ, hắn nên bỏ ý định về nhà, hoặc là tìm đường trèo ngang qua cả con hẻm này mà đi hướng khác, hoặc là ít nhất cũng phải đợi cho mấy con quái mình dơi đầu chó bỏ đi rồi mới tính được tiếp.

Đã quá trưa về chiều, trải qua một trận chiến lớn và phải tập trung tinh thần suốt một thời gian dài, Diệu bắt đầu cảm thấy chân tay mình uể oải và tinh thần thật là nặng nhọc. Không đi nữa, Diệu chọn luôn một căn nhà cuối hẻm phá cửa mà vào.

Căn nhà ba tầng, trong hẻm nhưng cũng khá là khang trang. Cổng vốn không đóng, một khoảng sân con bé tí, cửa chính bằng gỗ dày vốn được khóa trong nhưng chỉ cần một kiếm là cả ổ lẫn khóa đều gãy đôi. Khi cánh cửa được Diệu đẩy ra cho ánh sáng chiếu vào thì từ đâu đó phía tận sâu trong nhà cũng vọng ra một tiếng kêu gào trầm thấp. Nắm chặt chuôi kiếm, Diệu bật công tắc cho ánh đèn pin gắn trên cái mũ công nhân rọi sáng, cẩn thận bước vào. Đằng sau, Sona không nói được nhưng cũng theo sát bước. Giữ khuôn mặt có một chút lo âu, những ngón tay để sẵn trên dây đàn.

Nếu yêu thích tác phẩm, hãy ủng hộ nhóm viết để chương mới ra nhanh hơn: http://unghotoi.com/1473751754Rwo83

Hoặc truy cập trang web http://dnet-z.com/ để có những phút giây giải trí chất lượng nhất.

….

Chương được thực hiện bởi Sói lạc lối của Hoa Bão team
Với sự trợ giúp của Thương Ling, Lan Thi và Th.a Woa

Cộng tác viên: Mộc Chi, Sao Na

...

#81
Dream of storm
stage 1: Tiền tố DoS
...............