Chương 1: Ngày phán xét

Game X Huyền Thoại

Chương 1: Ngày phán xét

Game X Huyền Thoại – Mạt thế triệu hoán nữ anh hùng
Chương 1: Ngày phán xét

.-o0o-.

Ngày mùng 6 tháng 12 năm 2016, vô số đài thiên văn trên Trái Đất quan sát được một viên sao chổi lạ đang bay về phía Hệ Mặt Trời.

Theo các quan trắc thiên văn, người ta đoán được viên sao chổi này có cấu tạo là một nhân thiên thể đặc có đường kính ít nhất vượt quá 10km. Một viên sao chổi to.

Xung quanh viên sao chổi được bao bọc bởi một lớp bụi khí thể phát ra ánh sáng màu tím, bởi vậy người ta đặt tên cho nó là sao chổi "Độc Xà".

Sau khi bị phát hiện không lâu, các nhà thiên văn học đã tính được ra quỹ đạo của Độc Xà. Nó đang hướng thẳng về Trái Đất. Giới chuyên môn lập tức bùng nổ, một thiên thể có bán kính ít nhất 10km sắp đâm vào trái đất. Cái kích thước này còn lớn hơn cả viên thiên thể đã tuyệt diệt loài khủng long.

Đây là một hồi tận thế.

Chúa đã muốn phán xét loài người.

Tin tức này một khi truyền ra, tất yếu nó sẽ gây nên một sự khủng hoảng tột cùng. Hình thái xã hội loài người sẽ lập tức đổ vỡ trước cả khi tận thế. Để ngăn chặn điều đó, đảm bảo trật tự đến phút giây sau cùng, chính phủ các quốc gia liên hợp áp chế thông tin, tranh thủ lấy một chút thời gian chuẩn bị cho kế hoạch gìn giữ hi vọng văn minh của loài người.

Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, các quốc gia dốc hết quốc lực, không tiếc trả giá tất cả chế tạo mầm hi vọng của riêng mình.

Cả thế giới đang sôi sục, tất nhiên đó chỉ là đối với những kẻ "Đã biết", còn đối với dân chúng bình thường thì mọi việc vẫn yên bình như ngày hôm qua vẫn vậy. Người lao động vẫn đi làm, những học sinh vẫn đến lớp, có ngẫu nhiên một vài tin tức phong thanh thì cũng chỉ thoáng qua như làn gió. Người ta chỉ coi đó là trò cười của bọn tận thế âm mưu, rồi sẽ nhanh chóng bị vùi lấp bởi những Sì-Căng-Đan nghệ sĩ, những clip 16 phút hot girl, những cảnh sát giao thông chặn người đi bộ, vân vân và mây mây theo nhịp sống hối hả của thời đại số.

Xã hội nhìn chung vẫn yên bình.



Đã quá 12 giờ đêm từ lâu, dụi tắt điều thuốc đã cháy đến đầu lọc vào gạt tàn, Diệu đưa tay day day lên đôi mắt cay xè của mình. Trước mặt hắn là một chiếc máy tính để bàn cũ kĩ. Màn hình nhập nhòe lóe sáng khung chờ vào trận đấu của game Liên Minh Huyền Thoại mà hắn đang chơi.

Châm thêm một điếu thuốc nữa cho tỉnh táo, hắn bắt đầu trận đấu quan trọng trong chuỗi thăng cấp lên hạng của mình.

Nidalee đi rừng như mọi khi, vị trí chuyên môn của hắn. Với sự giúp đỡ của hai người đi đường dưới, hắn nhanh chóng ăn được con Cóc Thành Tinh và tiến sang phần bùa đỏ của đội bạn. Lee Sin team bên kia hơi ngu, hắn cướp được bùa đỏ và một điểm hạ gục đầu game. Mọi thứ bắt đầu khá ổn, hắn chạy ra mid, tranh thủ rít một hơi thuốc dài. Vị thuốc lá Tourism cay xè khét lẹt nhưng được cái tỉnh táo và quan trọng nhất là rất hợp với túi tiền.

Nidalee đầu game đi rừng rất mạnh, ít nhất thì Diệu cho là như thế. Cầm tướng tủ, hắn đi gank lane và cướp rừng liên hoàn. Quân địch cứ thay nhau lên bảng theo mỗi bước chân của hắn. Được hắn chăm sóc tận tình, ADC thoải mái farm, Support được hắn hỗ trợ cho con mắt tím và mid, top hoàn toàn đè đường.

"Lại thêm một trận đấu đẹp với chiến thắng dễ dàng"

Thoải mái nhả ra một ngụm khói, hắn chui vào rừng, tranh thủ kiếm thêm những chỉ số quái rừng để lên những item quan trọng cho bản thân. Hắn sẽ lên hạng sau trận này.

Chỉ là, niềm vui của Diệu chỉ kéo dài đến hết giai đoạn đầu game.

Phút thứ 8, sau một sai lầm ngớ ngẩn, cả ADC lẫn Support đội hắn cùng dắt tay nhau lên bảng. Được dịp, Jinx team kia xả súng điên cuồng, cày nát cái trụ đầu tiên của trận đấu.

Cộng hai điểm hạ gục và 400 vàng cho Jinx.

"Chả sao…" Diệu tự nhủ "…team ta vẫn xanh hơn".

Thế nhưng không như dự đoán, thời gian tiếp theo của trận đấu, mid và top của hắn thi nhau nằm xuống. Không thể chịu được nữa, Diệu bật chat, bắt đầu chửi team:

- Định Mệnh thằng Yasuo óc chó! Mày đã thọt còn lên Găng Tay Băng Giá làm gì?

- Top phế thì ôm farm thôi. Cầm Nasus mà phút thứ 20 mới 100Q là thế đéo nào? Mà sao mày lại còn lên cả Gươm Của Vua Vô Danh để làm cái lọ gì thế!?

- Con súc vật ADC! Bố gank cho farm thoải mái để mày farm được bằng một nửa ADC team địch à?

- Lại còn vào ks cả mạng lẫn bùa lợi trong rừng nữa chứ! Thằng Sp, tí mày late nhé!?

- …

Lũ khốn kia càng chơi càng ngu, dù vô cùng cố gắng nhưng Diệu vẫn không thể đem cái tình thế nát bét đó vãn hồi lại được. Trận này là cuối cùng trong chuỗi của hắn, vô cùng quan trọng, hoặc lên hạng, hoặc không. Ức chế và thất vọng, Diệu đã chuẩn bị buông xuôi. Giờ đây, chỉ có phép màu mới mang được về chiến thắng.

Rồi hình như, ông trời ở trên cao mở mắt. Phút thứ 35, khi team hắn đã bị đẩy tan hai trụ nhà lính, ADC đội địch đột nhiên AFK không chơi nữa. Quả là kì diệu. Team hắn chiến thắng ở combat quan trọng nhất, sau đó là đẩy thẳng và dành chiến thắng cuối cùng.

Thắng lợi, Diệu thành công lên hạng. Một trận đấu thật khó khăn. Sau khi gửi tố cáo tất cả những thằng óc chó team mình, hắn thoát game, tắt máy rồi lên giường đắp chăn đi ngủ.

Đã gần 2 giờ sáng, sáng mai hắn còn phải đi học sớm.



Đỗ Thành Vi Diệu, nam, năm nay vừa tròn 17 tuổi. Hai năm trước, cha mẹ đồng thời mất vì tai nạn, lại không có người thân, thế là hắn một thân một mình sống đến bây giờ.

Cha mẹ để lại cho hắn một ngôi nhà nhỏ và một cuốn sổ tiết kiệm không nhiều. Bằng vào tiển bồi thường tai nạn cộng với tiền bảo hiểm, thêm vào một ít chương trình trợ giúp phúc lợi xã hội với trẻ mồ côi linh tinh nữa, hắn miễn cưỡng sống qua ngày. Còn đi học, học phí hắn gần như được miễn.

Mồ côi, kinh tế nghèo nàn, ngoại hình lại kém cỏi, thành tích học tập cũng không được cao, mang theo tự ti, hắn sống khá là khép kín bản thân mình. Hằng ngày lặng lẽ tới trường, lặng lẽ ngồi học, lại thui thủi ra về, hắn không có bạn thân. Chỉ có lúc ngồi vào bàn máy chơi game, hắn mới tìm thấy niềm vui, nụ cười.

Hoàn cảnh đưa đẩy, tất nhiên hắn nghiện game. Hằng ngày, ngoài những lúc đi học và đi ngủ ra, hắn đều ngồi trên bàn máy. Dù không đến mức nhầm lẫn giữa thế giới ảo và thực, nhưng hắn ham mê lắm. Một ngày hơn 12 tiếng chơi Liên Minh, trình độ của hắn cũng không tồi.

Trên lí thuyết, Diệu cũng có một số tiền kha khá. Thế nhưng, trước khi chết, cha mẹ hắn có nhờ một người bạn là luật sư làm người bảo hộ, quản lí tài chính cho hắn. Theo đó, mỗi tháng hắn chỉ có thể nhận được một số tiền nho nhỏ, đảm bảo làm sao để toàn bộ số tiền cha mẹ hắn để lại giúp hắn học hết được đại học, kiếm việc làm. Vì vậy, ngoài phí sinh hoạt cơ bản ra, hắn hầu như không để dư ra được đồng nào. Thế là hắn nhận cày thuê Liên Minh Huyền Thoại.

Trình độ của Diệu chưa lên đến mức thách đấu, lại nhận cày thuê nhỏ lẻ, không có tổ chức, không có kế hoạch nên xác định trước là không thể thu được nhiều. Hắn chỉ mong sao là đủ trả tiền mạng và tiền điện hàng tháng, lâu lâu nạp được cái thẻ là quý hóa lắm rồi.

- Reng… Reng… Reng… Reng… Reng… - Âm thanh ầm ĩ phát ra từ con đồng hồ cơ học để ngay đầu giường. Thứ cổ lỗ sĩ phải lên dây cót hàng ngày có tiếng chuông báo thức không được vui tai cho lắm. Đã không biết bao nhiêu lần Diệu muốn đáp nó đi nhưng nghĩ đến là kỉ vật của cha, hắn lại thôi.

Từ trong nhiều tầng chăn ấm, một bàn tay gầy gò mảnh khảnh vươn ra lần sờ. Khó khăn tắt chuông báo thức đi sau đó lại rụt vào trong chăn và nằm im không nhúc nhích. Phải đến hơn chục phút sau, cái đống chăn gối đó mới lại nhúc nhích chuyển động một lần nữa, Diệu ngồi dậy, tóc tai phờ phạc bù xù.

Diệu dụi mắt nhìn lại chiếc đồng hồ, 6 giờ 15 phút sáng. Thoáng cái giật mình, hôm nay hắn phải đi học sớm.

Vùng ra khỏi chăn, rồi để kệ mẹ giường chiếu lẫn lộn vậy, Diệu lao vào trong phòng vệ sinh. Tiếng nước mở ra ào ào, hắn đồng thời thực hiện toàn bộ các công đoạn của vệ sinh cá nhân cùng một lúc. Lịch vào học buổi sáng là 7 giờ kém 15 phút, mà quãng đường đi từ nhà hắn đến trường đã mất gần 20 phút rồi. Nếu không nhanh nên, hắn sẽ muộn.

Vừa cuống cuồng mặc đồng phục, Diệu vừa thầm rủa mấy thằng chơi cùng ngày hôm qua. Chỉ vì bọn nó óc chó mà hại hắn chơi thua mấy trận. Hôm qua hắn cày thuê, phải ngồi đến quá nửa đêm mới thành công lên hạng. Chỉ ngủ được hơn bốn tiếng một chút xíu nên sáng nay dậy sớm hắn cảm thấy đau đầu, cơ thể thì uể oải vô cùng. May mà nghĩ đến 100k tiền công cày hạng nên tâm trạng của hắn cũng đỡ được phần nào.

Nhét vội vài quyển sách vào trong cái ba lô, Diệu khóa chặt cửa của ngôi nhà nhỏ ọp ẹp cũ kĩ mà bước chân tới trường, trong tay không quên cầm theo cái bánh mì và hộp sữa đậu nành làm bữa sáng. 6 giờ 20 phút, Diệu rất kiêu ngạo về việc mình chỉ tốn có đúng 5 phút đồng hồ tính từ lúc ngồi từ trên giường dậy đến lúc bước chân ra khỏi cửa nhà. Thời gian còn tương đối dư dả, hắn có thể thong thả đi đến trường.

Nhà Diệu cách trường cấp ba hắn học không xa, đi bộ chỉ tốn không đến 20 phút. Bước chân thong thả trong con phố nhỏ, mũi hít hơi lành lạnh của một sớm mùa đông, còn vầng mặt trời vẫn chưa chịu leo lên hẳn. Diệu vừa đi, vừa gặm ổ bánh mì, thi thoảng lại hút một hơi sữa đậu nành cho trơn miệng, cảm giác không có gì sảng khoái hơn như vậy.

Con đường này đã quá quen thuộc, lại là phố nhỏ, sáng sớm không có mấy xe, Diệu đi mà không cần để ý đến đường mấy. Đầu hơi cúi, đôi mắt hắn đang bận dán chặt vào màn hình của con điện thoại Iphone 3 đời cũ. Hắn mới tải được một game thẻ tướng chơi trên di động có nội dung gần giống và sử dụng một loạt nhân vật của Liên Minh Huyền Thoại.

App được khởi động lên, giao diện đăng nhập khá là củ chuối, nhưng không sao, Diệu đã nhìn thấy thứ quan trọng nhất, những tấm thẻ mang hình ảnh của các vị tướng trong Liên Minh. Thoáng cười, ‘Vậy là ổn", dù chưa biết game chơi ra sao nhưng chẳng việc gì, Diệu yêu Liên Minh Huyền Thoại mà, vì vậy mà bất cứ thứ gì có liên quan đến nó Diệu đều thích hết.

Phần đăng kí nhanh khá là đơn giản, tên nhân vật thì Diệu lấy danh tính thực của mình luôn, sau đó là đợi tải dữ liệu vào game. Cuối cùng thì đây rồi, game đã vào và lời chào bung lên trên màn hình điện thoại.

"Chào mừng bạn đến với Game X Huyền Thoại – game thẻ tướng chất nhất Việt Nam"

Cười cười, Diệu ấn nút next, hắn đã gần tới trường và hắn muốn test thử game trước khi vào học. Ngón tay nhàm chán ấn ấn tiên tục vào màn hình để lướt hết qua phần giới thiệu, trong lúc đó tầm mắt hắn cũng vô thức nâng lên và…

Chói lòa…!

Một vệt sáng nổ bung trên bầu trời. Ánh sáng mãnh liệt cắn nuốt đi mọi thứ. Diệu chỉ kịp cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển, sau đó thì mất đi tri giác.

Ngày 19 tháng 12 năm 2016.

…………..

Chương được thực hiên bởi: Sói lạc lối của Hoa Bão team, với sự trợ giúp của Thương Ling, Lan Thi và Th.a Woa