Chương 6: Biến dị thú

Game X Huyền Thoại

Chương 6: Biến dị thú

Game X Huyền Thoại - Mạt Thế Triệu Hoán Nữ Anh Hùng
Chương 6: Biến dị thú

.-o0o-.

Nhá nhem tối, trong một con hẻm cụt có mấy con zombie vật vờ.

- Bốn con zombie người, một con zombie chó, cộng thêm một đống gì đó giống như là cái xác béo phì đang bị con zombie chó gặm ăn nằm chắn giữa đường... - Trốn sau một khúc quẹo nơi phía đầu còn hẻm, Diệu vừa ngó nhìn vào bên trong vừa lẩm bẩm nói.

Năm con zombie trong đó có cả một con zombie chó, có thể nói là hơi quá sức với hắn vì Tuyệt Kỹ Alpha chỉ lướt qua tối đa bốn mục tiêu. Hiện tại vốn không phải là lúc để thách thức những trận chiến khó khăn như thế này, chỉ có điều trời tối rồi, và chỉ cần trèo qua bờ tường phía cuối con hẻm thôi là sẽ về đến nhà của hắn. Không có thời gian để đắn đo vì sắc trời càng ngày càng tối, Diệu phải đưa ra quyết định ngay.

Cắn răng, Diệu nắm chặt thanh Kiếm Doran, dù sao thì cũng chỉ là mấy con zombie mà thôi, ngày hôm nay hắn đã giết không dưới ba chục con thế này. Chỉ cần cẩn thận một chút thì đối phó với lũ zombie này không hề khó, hắn quyết định khai chiến.

Trước lấy ra viên Kẹo Ngọt Tinh Linh để vào giữa hai hàm răng, nếu thấy cần thiết là thả rơi xuống khoang miệng và dùng luôn. Quyết định chiến nhưng cũng sẽ không cứ thế lao vào như một thằng ngu thiếu não, Diệu nhặt lấy mấy viên sỏi bên vệ đường.

- Vút... Cộp! - Trời tối làm đường nét mọi vật mờ đi, nhưng hình dáng thì vẫn còn tương đối rõ, Diệu dễ dàng ném trúng người một con zombie đứng ở phía ngoài cùng. Đây là con zombie đàn ông trung niên với cái bụng phệ.

- Gừ... gừ... grừ...! - Bị động vào, con zombie lập tức phản ứng lại ngay. Nó ngửa khuôn mặt trì độn lên và quay quay cơ thể để tìm kiếm nguồn kích thích.

- Vút... Cộp! - Ném thêm một viên nữa để hấp dẫn hoàn toàn lực chú ý của nó, Diệu giơ cao thanh kiếm khi thấy con zombie đã bắt đầu đi về phía bên này.

- Phập... Gứ! - Lưỡi kiếm bổ vào sọ não, nhưng không chết ngay, con zombie vẫn kịp kêu lên một câu khiến cho cả đám còn lại trong hẻm đều chú ý đến bên này.

"Không ổn...!" Thầm than một tiếng, Diệu vội vàng chặt thêm một nhát nữa để giết chết hẳn con zombie. Trong khi đó, bốn con còn lại đã bắt đầu di chuyển hướng đến đây.

Chạy đi rồi quay lại giết từng con một, với lũ con mồi không biết nghĩ, chiến thuật đi săn sử dụng suốt buổi chiều nay của Diệu vô cùng hiệu quả. Nhưng trong trường hợp này thì nó không phải là ý kiến hay. Bên ngoài kia là phố lớn, lũ zombie ngoài đó không thiếu gì, lúc vào đây Diệu đã tốn rất nhiều công rồi nên không muốn quay lại đó. Mà cùng một lúc đối phó cả bốn con, zombie người hắn thử rồi chứ zombie chó thì chưa, lũ này nguy hiểm không ở cùng một đẳng cấp.

Tình thế hoàn toàn bất lợi, nhưng không sao, Diệu đã đề phòng sẵn từ trước. Đặt một con điện thoại di động đen trắng xuống sát đường, Diệu lia mạnh để cho nó trượt về phía cuối còn hẻm. Năm giây sau...

- Téo teo teo teo teo tèo tèo... - Nhạc chuông báo thức tự động phát lên, không quá to nhưng kết hợp với màn hình nhấp nháy đủ sức kéo lại sự chú ý hoàn toàn từ lũ zombie. Thế là toàn thể bốn con đều đồng loạt quay đầu, chuyển hướng.

- Tợp... - Con zombie chó chạy đến trước tiên, nó há mồm ngoạm vào chiếc điện thoại đang phát ra âm thanh ầm ỹ. Không ngoài dự đoán, chiếc điện thoại lập tức vỡ ra, từng mảnh linh kiện nát tứ tung trong mồm con zombie chó. Âm thanh biến mất, ánh sáng cũng biến mất, mất đi mục tiêu, lũ zombie vừa thoáng ngẩn người thì bất chợt:

- Phập! - Lợi dụng lúc chiếc điện thoại hấp dẫn lực chú ý, Diệu đã quả đoán xông lên, lưỡi kiếm nhắm ngay vào con cổ con zombie gần nhất mà chặt xuống.

- Phực... Phụt...!!! - Con zombie xấu số mang hình dáng của một bà nội trợ vẫn còn đeo tạp dề, cần cổ bị lưỡi kiếm chém gần như đứt lìa chỉ còn dính lại chút da thịt. Cả cái đầu lâu ật xuống, để cho máu chảy xối ra, con zombie chết không thể chết hơn được nữa.

Còn ba con.

- Grừ... Gừ... Gào... Hống!!! - Sự xuất hiện của Diệu đã bị ba con zombie còn lại nhận thấy, chúng gào lên những tiếng gầm gừ rồi cùng nhau xông tới. Vẫn là con zombie chó chạy đầu tiên.

Tuyệt Kỹ Alpha

Những vết chém được đánh dấu lên toàn bộ các mục tiêu, sau đó bản thân hóa thành ánh kiếm và lướt đi trên chiến trường. Ánh kiếm lướt đến đâu là những kẻ bị đánh dấu ở nơi đó phải nhận một vết thương trí mạng. Trong một giây trở nên vô định và lướt đi, Diệu tránh được cú vồ đến của con zombie chó.

Trong lúc lướt, cơ thể không còn nhưng tầm mắt vẫn còn rất rõ, Diệu thấy được mình sẽ lướt đi đến đâu, biết được mình sẽ dừng lại ở chỗ nào. Vậy là, ngay khi định hình, hắn lập tức vung tay, một kiếm.

- Ẳng...! - Kiếm vuốt ngược lên từ bên cạnh, con zombie chó bị chém ngang thân, lập tức đứt đôi người. Hai phần thân thể bất lực rơi xuống đất, chưa chết hẳn nhưng cũng chỉ còn giãy giụa được thôi chứ mất đi hoàn toàn tính uy hiếp.

Còn hai con zombie người, đã bị Tuyệt Kỹ Alpha lướt qua một lượt, Diệu cũng chẳng mất thêm bao nhiêu công sức để xử lí xong.

Liên tục vung kiếm và tinh thần phải tập trung ở cường độ cao khiến Diệu hơi mệt mỏi nhưng cuối cùng cũng xong. Có chút liều lĩnh phưu lưu, đổi lại là đường về nhà. Diệu thở dài ra một hơi, viên Kẹo Ngọt Tinh Linh vẫn chưa phải dùng đến.

Nhả viên kẹo ra, không quan tâm đến chiến lợi phẩm trên mấy cái xác nữa, Diệu chạy vội qua chiến trường. Cất thanh Kiếm Doran đi, Diệu chuẩn bị trèo qua bờ tường để sang bên kia. Bên đó là vườn nhà hắn.

Bờ tường không quá cao, Diệu với hai tay có thể tới. Xây bằng gạch ba banh và không trát nên các mạch vữa lồi ra lõm vào, đạp chân vào những mạch vữa đó, Diệu đang leo lên thì bất chợt, một cảm giác lạnh buốt dâng lên trong lòng và từng mảng da gà nổi lên cấp tốc.

Nộ vẫn còn, vậy mà Diệu cảm thấy tâm thần sợ hãi. Tay chân run rẩy, hắn vội tụt xuống khỏi bờ tường. Hai đầu gối không hiểu sao mà hơi nhũn ra, Diệu không tự chủ được ngã ngửa về đằng sau, nằm rạp trên nền đất. Và một khắc ngay sau đó:

- Phốc... Ầm! - Có một bóng đen to phóng lướt qua người hắn. Cú ngã không ngờ lại cứu Diệu một mạng vì nếu còn đứng, hắn chắc chắn sẽ bị cái bóng đen đó va vào. Có vẻ như tới từ nơi nào đó trên cao, cái bóng phóng chéo xuống, và bắn thẳng lên bức tường cuối hẻm. Bờ tường rung rinh ầm ầm nhưng không đổ, còn cái bóng đen thì dính luôn trên đó. Vẫn nằm ngã ngửa dưới đất, Diệu trợn mắt, há hốc mồm vì nhìn rõ được hình dáng của cái bóng đen.

- Hú ú ú ú ú....! - Con quái vật bám treo trên vách tường, nó ưỡn người, xoay cổ và hướng đầu về phía Diệu cất tiếng kêu quái dị. Giống như một con dơi khổng lồ nhưng đôi cánh đã thoái hóa đi chỉ còn đề lại hai sải tay rất dài. Mấy cái móng vuốt hình móc câu giúp nó treo thân trên tường. Từ phần cổ trở xuống, bộ lông thú có màu xám đen, còn từ cổ trở lên là một cái đầu như đầu chó và có lông màu nâu vàng. Con quái vật không có mắt, chỉ có đôi tai dựng ngược rung rung nghe ngóng.

Sắc mặt Diệu bây giờ đã tái xanh cả lại, đôi môi run rẩy, đầu gối thì nhũn ra, số Nộ ít ỏi còn sót lại không đủ để duy trì nội tại Ham Muốn Chiến Đấu trong lúc này. Nỗi sợ hãi thuận thế mà lên, nó nghiền ép ý chí sống tiếp của các sinh linh nhỏ yếu.

- Hừ...! - Con quái vật nhe răng gầm gừ để cho nước miếng chảy ra nhiễu đầy xuống đất. Vẫn bám trên tường, nó từ từ chuyển thân, cơ thể co lại, xúc thế và... Bật! Hai chân sau đạp mạnh vào bờ tường, hai chi trước cũng buông ra khỏi chỗ bám. Con quái vật dài hơn mét rưỡi và to gấp đôi một người đàn ông trưởng thành nhào ra:

- Tap... - Âm thanh bộ móng vuốt vỗ xuống nền đường. Còn Diệu thì đã kịp thời lăn về một bên tránh né. Không dừng lại ngay mà tiếp tục lăn tròn thêm vài vòng nữa, sau đó vội vã bò dậy, Diệu cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, rút thanh Kiếm Doran ra từ trong ô trang bị.

Con quái vật vồ hụt, nhưng rất nhanh sau đó nó lại xác định vị trí con mồi được ngay, hơi xúc thế và một nhảy...

Nắm chặt chuôi kiếm trong tay khiến cho Diệu bình tĩnh hơn không ít. Nhìn thấy con quái lại vồ về phía mình, với cái thể hình và tốc độ đó, dù có đỡ được thì kết quả cũng sẽ chẳng hay ho. Không muốn va chạm cứng đối cứng, Diệu vội vàng kích hoạt Tuyệt Kỹ Alpha.

Hóa thân thành ánh kiếm rồi lướt đi, mỗi nhát chém của Tuyệt Kỹ Alpha đều hoàn toàn là ngẫu nhiên, và lần này, Diệu để lại một vết thương trên lưng con quái vật. Hình như, con quái này có sức sống cao hơn lũ zombie nhiều lắm, Tuyệt Kỹ Alpha không gây được ra bao nhiêu sát thương, có vết chém dài trên lưng và máu tươi chảy ra nhưng rõ ràng là không trí mạng. Hiệu quả tấn công không được như mong muốn lắm nhưng bù lại, Diệu cũng tránh được cú vồ tới của con quái.

Thêm một lần vồ hụt và con mồi còn đột nhiên biến mất, con quái vật ngã nhào xuống nền đường. Nó vẫn chưa kịp nhận ra vết thương phía sau lưng thì ngay lúc đó, Tuyệt Kỹ Alpha kết thúc và Diệu hiện ra bên cạnh.

Lập tức vung kiếm.

Đã chuẩn bị tâm lí từ trước nhưng do không gian thay đổi đột ngột, để lấy yếu tố bất ngờ, hắn chỉ biết chém bừa, nhắm tới vị trí đại khái là đầu con quái vật.

- Phập... Khục...! - Diệu cảm thấy lưỡi kiếm sắc bén chém vào da thịt, máu nóng tứa ra, bắn cả lên mặt hắn. Thế nhưng ngay lập tức, lưỡi kiếm bị chắn lại bởi một thứ gì đó rất cứng.

- Ho ú ú ú...! - Oằn người gào lên một tiếng kêu đau đớn, con quái đã cảm thấy mình bị thương. Nỗi đau từ hai nơi truyền đến, một điểm ở trên lưng, còn một điểm ở trên cánh tay đang giơ lên che đầu. Khuôn mặt với cái mõm dài như chó vì đau đớn mà nhăn nhúm lại, con quái không có mắt, chứ nếu có thì ánh nhìn của nó bây giờ phải căm tức và cuồng nộ lắm.

- Hú...! - Con quái vung tay hất văng lưỡi kiếm ra, tay còn lại cũng cấp tốc vung lên, vả về phía Diệu.

- Phụp...! - Diệu không phải là võ sư, lại càng không phải là quân nhân trận mạc. Hắn chỉ là một thằng nhóc tự kỉ nhút nhát yếu đuối mà thôi. Mười mấy năm rồi chỉ bị người ta đánh chứ chưa đánh lại ai bao giờ. Dù có nội tại Ham Muốn Chiến Đấu của kỹ năng Say Máu trợ giúp, nhưng nó cũng chỉ tiêu trừ đi sợ hãi, còn thần kinh vận động và năng lực phản ứng của hắn vẫn không cao lên chút nào. Cự li quá gần, Diệu tất nhiên ăn trọn cú tát.

Con quái vật mạnh lắm, Diệu bị nó tát bay ra ngoài, đập vào một bên vách tường rồi mới ngã xuống cách đó ba bốn mét. May mà không trúng đầu, chỉ trúng vai. Vai trái của Diệu bây giờ máu me be bét, vai áo bị xé toạc lộ ra một vết thương dữ tợn. Cánh tay gần như liệt hẳn. (Theo dõi nhóm viết tại facebook: Đảo 13 các bạn nhé ^_+

Có nội tại trong người đã tiêu trừ đi rất nhiều sợ hãi, vậy mà giờ phút này, khuôn mặt Diệu vẫn tái nhợt đi, đôi môi thì run lẩy bẩy. Cố vùng vẫy cơ thể, Diệu gắng gượng đứng lên.

- Nhào... - Diệu còn chưa kịp gượng được người dậy, cơ thể vẫn đang trong tư thế nửa nằm thì con quái đã xồ đến. Con quái bò chồm lên liên tục, cơ thể nhấp nhô dưới nền đường, trông tư thế hơi quái dị nhưng tốc độ rất nhanh.

Tình thế vô cùng nguy cấp, Diệu cắn răng, nén đau đớn để vùng người ngồi hẳn dậy. Tay phải vẫn nắm chặt thanh Kiếm Doran, nhắm về hướng của con quái vật, hắn vung mạnh, một cú chém dọc từ trên xuống dưới.

- Phập...! - Con quái vội vã nghiêng người đổi hướng, né sang một bên khiến cho Diệu không chém được trúng đầu, nhưng lưỡi kiếm vẫn liếm qua bả vai con vật. Da thịt bị cắt vỡ, máu tươi xối ra, trong lúc chém Diệu có cảm giác lưỡi kiếm hơi bị cản lại một chút nhưng cũng không quá nhiều. Bả vai con quái bị hắn chém đứt, cả thịt lẫn xương.

Con quái do né cú chém nên nó nghiêng người, dạt hẳn về một bên. Ôm bả vai lồng lộn, có vẻ lần này nó bị thương khá nặng.

Còn Diệu, hắn cũng không ngờ đến đòn tấn công vội vã của mình lại có hiệu quả cao đến thế. Nhưng ngay sau đó, hắn nhớ ra nội tại thứ hai của kỹ năng Say Máu. Gia tăng lực sát thương tỉ lệ thuận với lượng máu đã mất đi của chính bản thân mình. "Hay!", thầm khen một tiếng, với cái này, Diệu nghĩ mình có thể chống lại con quái vật kia rồi. Chỉ là...

Choáng váng!

Cảng vật trước mặt Diệu đột nhiên chao đảo, cơn đau thấu ruột từ nơi bả vai khiến thế giới trở nên nhập nhòe. Hắn cũng bị thương quá nặng rồi. Bả vai trái bị móng vuốt sắc bén cào nát, vết thương sâu đến tận xương và máu vẫn liên tục chảy. Chưa tính đến việc trong móng vuốt con quái còn có thể mang theo độc tố, cứ mất máu thế này, hắn sẽ chết.

Diệu vội vàng kích hoạt Say Máu, tiêu hao toàn bộ số Nộ hiện tại để hồi phục một chút. Cảm giác choáng váng đỡ hơn, cơn đau cũng thoáng nhẹ đi nhưng máu vẫn chảy. Ham Muốn Chiến Đấu không có số Nộ duy trì, lần này Diệu thực sự hoảng sợ.

Vội vã bò lên, Diệu nhìn sang con quái vật. Con quái bây giờ đã trở nên cuồng loạn. Mặc kệ thương thế trên người, nó bắt đầu gầm rú, hai cánh tay dài vung lên loạn xạ, bộ móng vuốt hình móc câu chụp tan nát mấy cái thùng rác kim loại cạnh bên, và lưu lại từng vết cào trên bờ tường.

Nhìn con quái cảm thấy chẳng dễ chơi chút nào, vậy là không chút do dự, Diệu quay đầu, bỏ chạy.

Thương thế vẫn còn, máu vẫn chảy và nỗi đau dai dẳng, Diệu sử dụng Bình Máu để hi vọng vãn hồi. Một tay cầm kiếm, bước chân loạng choạng, cố nén đau đớn, hắn chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, bất chấp phố lớn bên ngoài đã đầy ắp lũ zombie.

Con quái không có mắt, nhưng khi Diệu bỏ chạy, nó cũng chồm người đuổi theo. Lúc trước vồ mồi thì tốc độ rất là nhanh, nhưng khi chạy dưới mặt đường thì lại không nhanh lắm. Diệu không bị vồ lại ngay nhưng khốn nạn thay là hắn cũng không thể cắt đuôi được con quái vật.

Quá 5 giờ rưỡi, chiều ngày 20 tháng 12. Trời đã bắt đầu tối hẳn.

Nếu yêu thích tác phẩm, hãy ủng hộ nhóm viết để chương mới ra nhanh hơn: http://unghotoi.com/1473751754Rwo83

….

Chương được thực hiện bởi Sói lạc lối của Hoa Bão team
Với sự trợ giúp của Thương Ling, Lan Thi và Th.a Woa

Cộng tác viên: Mộc Chi, Sao Na

...

#70
Dream of storm
stage 1: Tiền tố DoS
...............

Ps: Không có ai tham gia cái mini game đoán tên người vẽ à, sắp đến #71 rồi đó.