Chương 40: Thu Lưới(1)
Trong ánh mắt ngóng nhìn của mọi người, hơn 10 cấm vệ quân vất vả đưa chiếc hòm từ ngoài vài trong, đặt ngay trước mặt Nguyễn Huệ.
Nhìn chiếc hòm, Nguyễn Huệ nói:
" Chiếc hòm này là đồ vật mà trẫm được ngừoi dâng lên, bảo rằng nó trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, biết hết mọi việc trong thế gian. Trẫm cũng ngờ vực, nay mượn việc này để thử nghiệm. Bên trong có rất nhiều que độ dài ngắn khác nhau, nhưng chỉ có 100 que có chiều dài nửa thước(20cm), chiếm số lượng rất nhỏ. Mỗi người chỉ cần lần lượt bước lên, vừa nói: " Thề một lòng tận trung với Tây Sơn." rồi rút, Nếu đúng thì sẽ vào que nửa thước thì kẻ đó là kẻ nói láo. Chỉ đơn giản vậy thôi. Có ai muốn thử không?"
Rồi quét nhìn một lượt.
" Vâng." Gần như tức khắc, một tiếng đồng thanh vang lên.
" Được, lần lượt bắt đầu, từ Ngô Thì Nhậm, rút xong thì đứng một bên phía sau ta. Mọi người rút xong, ta sẽ cho người thu lại, đối chiếu.".....
Cứ như vậy, lần lượt quan lại tiến lên, khi người cuối cùng là Nguyễn Quỳnh rút xong, Tiểu Quế Tử lần lượt tiến hành đo đạc chiều dài từng que, nhưng hiển nhiên không ai có que dài nửa thước, nhiều người thở phào, nhưng Nguyễn Huệ sắc mặt càng đen đặc, khi người cuối cùng đo xong, Nguyễn Huệ cao giọng:
" Trần Ích - thị lang bộ Binh, Lều Tâm - Tri phủ Khoái Châu, Trịnh Loan...... bước lên trên cho trẫm."
Những người được đọc tên, vội vã bước lên, trong lòng thoáng chút lo sợ, Nguyễn Huệ cười lạnh:
" Câc ngươi đã biết tội chưa?"
Trần Ích ôm quyền thưa:
" Bẩm bệ hạ, thuộc hạ theo người từ Phú Xuân ra, chưa bao giờ thẹn với lòng, cớ sao bệ hạ nói vậy. Hạ thần không phục, mong bệ hạ cho thần lời giải thích thoả đáng."
" Được, Tiểu Quế Tử, ngươi nói cho hắn biết vì sao." Nguyễn Huệ lạnh giọng.
Tiểu Quế Tử nghe vậy, đáp:
" Thưa bệ hạ, thực ra mọi que đều có kích thước cố định là 0,6 thước, nhưng khi đo lại, thì có một vài thanh có kích thước ngắn hơn, hầu như moni người đều như vậy, chỉ có Trần Ích cùng những người này nhỏ hơn."
" Hừ. Các ngươi nghe rõ chưa. Thực chất, trẫm cũng chỉ thử lòng trung thực của mọi người, nhưng các ngươi có tật trong lòng lên lo lắng bẻ đi, vậy hỏi xem các ngươi có đáng tội không." Nguyễn Huệ trầm xuống nói.
Nghe vậy, Trần Ích cúi đầu, những người được điểm tên cũng lặng lẽ cúi đầu, bọn họ đã biết bản án của mình, là cái chết.
Trần Ích ngẫm nghĩ, trong tay con dao chảy xuống, một chân bước nhanh, quét thẳng yết hầu Nguyễn Huệ, rằn giọng nói:
" Phản Nguyễn Phục Lê, giết tên giặc cỏ. Còn chần chừ gì nữa, đằng nào cũng bại lộ. Giết, chỉ cần Nguyễn Huệ chết, Tây Sơn sụp."
Nguyễn Huệ theo bản năng né tránh, nhưng một vệt xé rách long bào. Những kẻ được kích thích khi Trần Ích nói, cũng liều mạng lao vào, hét:
" Dù chết cũng cam, Phản Nguyễn phục Lê."
Thay đổi nhanh chóng, khiến nhiều quan viên giật mình, Nguyễn Quỳnh quan sát phản ứng của quan lại, chỉ một sát na nhỏ cũng thu vào tầm mắt, nhiều người lao lên ngăn, có kẻ chạy đi gọi thị vệ, có kẻ bát nháo hùa theo nhưng chỉ la hét, không hành động..... Nguyễn Huệ có chút rượu, trên người không binh phí, chật vật né tránh Trần Ích. Tiểu Quế Tử đỡ cho Nguyễn Huệ một đao khi Lều Tâm đâm nén, đang nằm thoi thóp. Ngô Thì Nhậm, Hồ Công Thuyên.... thì cố gắng khống chế tình hình, giết những kẻ còn lại. Bỗng thị vệ chưa tới, 5 bóng áo đen bay tới, hét lớn " Phản Nguyễn Phục Lê.", tình hình càng nguy hiểm, những tên này, nhằm vào câc tên quan mà ra tay, nhiều quan lại bị giết hại.
Cuối cùng cấm vệ quân cũng tới, Trần Ích, Lều Tâm, 5 tên áo đen, cùng những kẻ lharn loạn bị giết hại, trên đất còn hơn 20 vị quan bị giết, Ngô Thì Nhậm, Hồ Công Thuyên cũng thụ thương không nhẹ.
Nguyễn Huệ trông thấy vậy, hét lớn, gầm lên:
" Truyền Thái y cứu chữa những người bị thương,; còn những tên phản tặc thì chặt đầu, treo ở cửa thành thị chúng, những người còn lại, cho người bố trí chôn cất, ngày mai trẫm sẽ đích thân chủ trì tang lễ của bọn họ, nếu kê nào thật tận trung thì tất cả con cháu được thừa hưởng thực ấp, để lo hương hoả."
" Vâng." Nguyễn Thiếp nói, gương mặt buồn rầu.........
Thông tin Nguyễn Huệ bị ám sát nhanh chóng lan ra, lại một đợt liều mình rải truyền đơn diễn ra, dù khó tính nhất, những mật vụ Nguyễn Ánh, họ Lê cũng cảm thấy ưng, dần tìm người liên hệ, lôi kéo những mầm mống tốt.
Cùng lúc, trong thư phòng, nhìn Tiểu Quế Tử thụ thương không chịu nghỉ, vẫn đứng hầu bên, Nguyễn Huệ nở nụ cười:
" Vất vả ngươi, sao không ngỉ ngơi đi."
" Được phục vụ bệ hạ thì việc này không sao ạ." Tiểu Quế Tử nhanh chóng đáp.
Phía dưới, Ngô Thì Nhậm, Hồ Công Thuyên tay dù bị băng bó nhưng miệng không khỏi mỉm cười. Ban đầu, hai người vừa nghe cách làm mà Nguyễn Toản đưa ra phản đối không nguôi. Nhưng giờ đây, lấy cớ mai táng, rất nhiều tài liệu xấu của những người
" chết oan" được lôi ra, mà chỉ cần vậy, những người đó chết càng nhiều hơn cũng không đủ.
Bên cạnh Nguyễn Thiếp đang miệt mài pha mực, soạn tấu chương, chuẩn bị tiếp kế hoạch.
Bỗng từ ngoài, Nguyễn Quỳnh chạy vào, cười:
" Diệu a, diệu a."
Nguyễn Huệ cười, mắng:
" Có chuyện gì mà đệ vui vẻ vậy."
" Haha, cách Toản huynh chỉ rất hay, ngoài những cơ sở ta đã biết, người của chúng ta đã xâm nhập, biết nhiều hơn, thậm chí vô hình trở thành khách quý. Mạng lưới của chúng, bỗng chốc bị ta khống chế. Diệu nha, diệu nha." Rồi đưa tay phong thư mới nhận được.
Mọi người đọc cũng gật dầu không ngớt.
Lúc này, Hồ Thức dẫn theo Trần Ích đi vào, tuy người chi chít vết thương nhưng không chí mạng, Nguyễn Huệ đứng dậy đỡ:
" Đệ nghỉ ngơi đi, sao lại ra đây."
Trần Ích nói:
" Giúp huynh, dù chết đệ cũng cam. Nay ra đây, xin huynh cho đệ được về quê dưỡng sức, một là trânh tai mắt, lộ ra phong thanh, hai là đệ cũng muốn về chăm sóc vợ, nàng đã chịu khổ vì thần quá rồi."
" Được, ta sẽ sai Thái y cùng hai tên Mật vệ đi cùng bảo vệ."
" Vâng. Đệ cảm tạ."
Nguyễn Huệ nhìn Hồ Thức nói:
" Năm người vừa nẫy, ngươi nhớ kĩ săn sóc con cái và gia đình chúng, dù chúng phạm tội nhưng cũng coi như lấy công chuộc tội, giúp trẫm diệt gian tham, trẫm cũng không bạc đãi được."
" Vâng. Bệ hạ anh minh."