Chương 2: Nguy Cơ Cận Kề

Đông Hoang Vũ Trụ

Chương 2: Nguy Cơ Cận Kề

Mười ba tiếng chuông ngân lên vang vọng đến từng ngõ ngách trong thành Thái Vi, cảnh báo cho mọi Nhân linh nguy cơ đang ập đến.

Bầu không khí khẩn trương bao trùm cả tòa thành, binh lính liên tục di chuyển về điểm tập kết, khuôn mặt ai nấy đều rất lo lắng. Hệ thống cảnh báo cao nhất, tiếng chuông thứ mười ba, vừa được phát ra cho thấy nguy cơ sắp đến vô cùng lớn. Mọi Nhân linh đều lặng lẽ di chuyển theo hàng, không ai lên tiếng oán trách, họ đều hiểu rõ tầm quan trọng của đợt phòng thủ lần này.

Cùng lúc đó, tại đỉnh tháp canh cỡ lớn phía Tây, nơi phát ra chuông báo động, cô gái xinh đẹp có mái tóc màu hung đỏ đang nghiêm túc lắng nghe báo cáo từ hai sinh vật kỳ lạ trước mặt.

Lúc này, kẻ đang nói chuyện là một chú thỏ có lông màu bạch kim và đôi mắt màu tím khá tà dị, trên người chú đang mặc một bộ chiến giáp bằng huyền thiết rất chắc chắn. Nhưng điểm đặc biệt nhất chính là miệng chú đang liên tục mấp máy, không ngờ lại phát ra Nhân linh ngữ thông dụng:

- Thưa Williams thống lĩnh, thuộc hạ nguyện dùng tính mạng mình để đảm bảo, những gì bản thân vừa báo cáo hoàn toàn là sự thật. Chắc chắn thuật Thấu Vi đã cho thấy, một nguồn sức mạnh hủy diệt đang từ phía tây tiến tới với tốc độ rất chậm.

- Thuộc hạ cũng nguyện lấy tính mạng ra đảm bảo, ba lần trinh sát trên không kết hợp cùng Thiên Nhãn đều không nhìn ra điểm bất thường nào trong phạm vi ngàn dặm.

Tiếp lời chú thỏ có lông màu bạch kim là một chú đại bàng có ba mắt, trong đó con mắt thứ ba nằm dọc giữa trán đang nhắm. Chú đại bàng với bộ lông vàng óng, dáng đứng ngạo nghễ cùng ánh mắt kiên định đã cho thấy tín niệm vô cùng vững vàng vào thực lực của bản thân.

Hai luồng thông tin trái chiều cùng đưa ra khiến cho cô gái tóc hung đỏ rơi vào trạng thái suy nghĩ mê man, đôi mày lá liễu bất giác nhíu chặt.

- Andrea, tình hình hiện tại thế nào?

Một giọng nói già nua truyền đến từ phía sau khiến cô gái Andrea thoáng mừng rỡ, đoạn vội vã quay người về phía cửa chính.

Người đến là một ông lão đã ngoài lục tuần nhưng tinh thần vẫn còn quắc thước, thân thể vô cùng linh hoạt. Ông vận một bộ trường bào màu xám, hai tay chắp sau lưng, tuy bước đi vội vã nhưng vẫn giữ được vẻ ung dung vốn có.

Andrea vừa chạm mặt ông lão đã không ngần ngại nói ra những vướng mắc trong lòng:

- Chú Trung đến thật đúng lúc. Ta đang cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, cần có ai đó chỉ điểm giúp…

Nói đến đây Andrea liền bắt đầu thuật lại hai phần báo cáo của hai trinh sát viên thuộc tháp canh phía Tây. Càng nghe cô gái trước mặt nói, hai mày ông Trung càng nhíu chặt, dường như cùng chung cảm giác khó hiểu như Andrea. Nhưng trái với những dự đoán ban đầu của hai tên trinh sát viên, câu hỏi ông Trung đưa ra đầu tiên hoàn toàn đề cập tới một vấn đề khác.

- Trong ba vị, ai là Nhân linh đã đánh chuông cảnh báo?

- Không cần hỏi, là ta. – Andrea nhanh chóng đáp lời, cô vội vã giải thích nguyên do ngay sau đó. – Linh Triệu xuất hiện trong lòng ta quá mạnh mẽ khiến ta không còn lựa chọn. Cho dù đã đánh chuông báo động nhưng Linh Triệu vẫn còn rất dồn dập, điều này chính là điều ta đang lo ngại.

Nét mặt ông Hoàng Trung, tức chú Trung trong lời Andrea, trở nên cực kỳ nghiêm trọng khi nghe đến hai từ "Linh Triệu". Mang theo dáng vẻ dứt khoát hiếm thấy, ông Trung hướng hai tên trinh sát viên phân phó:

- Ryder, ngươi thông báo cho các Thiên phu trưởng nhanh chóng triệu tập năm vạn quân di chuyển về tháp canh phía Tây, bố trí phòng thủ ở mức cao nhất. Án Tư, ngươi lập tức phát động mọi nguồn lực của hai tổ trinh sát Thiên Nhãn và Thấu Vi tìm kiếm vị trí nguồn sức mạnh bí ẩn kia. Nhớ kỹ đây là lệnh của hai trong ba vị Sư thống lĩnh, không cho phép bất cứ hành động chống đối nào, rõ chưa?

- Dạ rõ.

Hai tên trinh sát viên đồng thời đáp lời, vẻ mặt khiếp sợ như vừa gặp phải một chuyện cực kỳ kinh khủng.

Đại bàng Ryder vội lao ra khỏi tháp canh phía Tây hướng nơi tập trung của các vị Thiên phu trưởng bay đi. Chú thỏ Án Tư nhanh nhẹn di chuyển theo cầu thang xuống phía dưới, gấp rút truyền đạt mệnh lệnh vừa được ban ra.

Sau khi phân phó thuộc hạ, vị Sư thống lĩnh Hoàng Trung liền quay sang Andrea hỏi han:

- Linh Triệu của cháu lần này xác suất là bao nhiêu?

- Lúc trước ta chỉ có thể lờ mờ cảm nhận nhưng hiện tại có thể chắc chắn tám phần. – Andrea lo lắng nói ra.

Ông Trung vô cùng kinh ngạc. Linh Triệu của Andrea có thể chắc chắn tám phần cũng có nghĩa, vật hoặc kẻ đang đến có nguy hại vô cùng lớn đối với thành Thái Vi. Nhưng vì sao không ai phát hiện ra được vị trí của nó hoặc hắn? Điều này khiến ông Trung càng nghĩ càng sợ, vội vàng hỏi rõ nguyên do:

- Nếu cháu đã cảm nhận được Linh Triệu rõ ràng tới tám phần thì vì sao không tìm được ra vị trí của thứ kia?

- Ta không rõ nữa. Dường như có vị nào phía trên mạnh hơn ta gấp trăm lần đã động tay chân vào thứ kia. Dù Linh Triệu của tộc ta là thiên phú dị bẩm cũng chỉ có thể cảm nhận khí tức, chứ không thể xác định được vị trí của nó.

- Không có khả năng... Linh Triệu của gia tộc Williams là một trong những thiên phú dị bẩm xuất sắc nhất của Nhân tộc. Cháu càng là người nổi bật trong thế hệ trẻ của gia tộc, Linh Triệu của cháu chắc chắn không hề yếu. Dù là Ngũ Hành Vương Giả đỉnh cao cũng không có khả năng giấu diếm lâu như vậy…

Andrea hoàn toàn trầm mặc. Những lời ông Trung nói hoàn toàn chính xác, nhưng sự việc trước mắt quá quỷ dị khiến nàng không còn lời giải thích nào hợp lý hơn. Bầu không khí trong tòa tháp bỗng chốc kéo dài trong sự yên tĩnh nặng nề.

Bên ngoài tòa tháp, vô vàn tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng lại, xen lẫn cùng tiếng xé gió vùn vụt của những thân ảnh lướt qua trên không. Những tiếng quát to chỉnh đốn hàng ngũ, thúc dục binh lính di chuyển về tháp canh phía Tây của các Thiên phu trưởng cứ ồ ạt truyền đến. Giống như lời báo hiệu cho một cuộc chiến tàn khốc sắp diễn ra…

Tại địa điểm cách thành Thái Vi tầm một ngàn năm trăm dặm về phía tây, khối cầu do trận hình mười kẻ lạ mặt tạo thành đang chầm chậm bay tới.

Năm mãnh thú gồm chim ưng bốn cánh, hổ sáu chân, trâu đất tám sừng, sói trắng ba đuôi và khỉ lông tím bốn tay dường như luôn vận động theo một quy luật không đổi. Giữa chúng có một kiểu liên kết kỳ dị, lúc ban đầu rất mờ nhạt nhưng theo thời gian đã dần hiện rõ là những đường kim tuyến màu hung đỏ.

Khi mỗi mãnh thú bay với tốc độ cao theo lộ tuyến cố định quanh quả cầu do ba thụ linh tạo thành, những đường kim tuyến màu hung đỏ sẽ bị biến đổi phương vị. Dẫn đến khối lập thể do những đường kim tuyến hợp thành sẽ liên tục biến dạng, nhưng vì xảy ra ở tốc độ cao nên trông nó có bề ngoài tương tự như một khối cầu. Nhờ sự hình thành đặc thù của khối cầu khiến cho xung quanh nó tạo ra một trường không gian nhiễu loạn, che dấu mọi khí tức của những sinh vật bên trong. Có lẽ đó chính là nguyên do khiến cho hệ thống trinh sát của thành Thái Vi xuất hiện sai lầm?

Trong đỉnh tòa tháp canh phía Tây, hai vị Sư thống lĩnh vẫn đang rơi vào bế tắc.

"Nếu không phải do Ngũ Hành Vương Giả gây nên thì chẳng lẽ là…" Đột nhiên tâm niệm khẽ động, Andrea nghĩ đến một khả năng đáng sợ. Cả cơ thể bỗng nhiên phát lạnh, giọng nói trở nên cực kỳ run rẩy, nàng khó khăn đưa ra một phán đoán:

- Liệu… liệu có thể nào là… do mấy vị… kia… làm không?

- Điều này…

Đến lượt ông Trung hoảng sợ trước lời nói của Andrea. Ông rất muốn phản bác nhưng lời vừa đến miệng lại không thể nói hết câu, bởi vì suy nghĩ của hai người đều giống nhau.

- Có cái đầu heo gì mà ồn ào thế? Có biết giấc ngủ trưa của bổn Sư quý giá thế nào không hả?

Giữa không khí căng thẳng trên đỉnh tòa tháp, một tiếng nói the thé, chói tai như lợn bị chọc tiết chợt vang lên.

Một thân người cao lớn mang trên mình một bộ trọng giáp cồng kềnh lù lù tiến vào, mỗi bước đi đều trầm trọng như gánh cả tảng đá nặng ngàn cân trên lưng. Hắn hoặc nó có một cái đầu như đầu heo, hai má chảy xệ, chiếc mũi to liên tiếp phát ra tiếng ụt ịt, trong khi đôi mắt láo liên nhìn xung quanh đầy vẻ giận dữ.

Bỗng nhiên ánh mắt của tên quái nhân cố định trên thân cô gái có mái tóc màu hung đỏ, vẻ phẫn nộ bay biến sạch sẽ, chỉ còn lại sự hưng phấn và một chút dâm tà được che giấu thô thiển. Sau mấy tháng nhận lệnh đến thành Thái Vi trú đóng, hắn cuối cùng cũng được gặp vị nữ tướng xinh đẹp, quyến rũ trong lời đồn. Giọng nói the thé lại một lần nữa vang lên, mang theo sự thân thiết và nịnh nọt của tên quái nhân đối với cô gái:

- Ai ui, mấy loại báo động giả thế này sao phiền Andrea tiểu thư nhọc công ra nước… Ái! Là ra sức chứ. Hề hề… Mọi chuyện cứ để bọn thuộc hạ đi làm, nàng cùng bổn Sư đây vui đùa một chút như thế nào?

Nhìn cái đầu heo đang tràn đầy nước miếng bên mép, vẻ mặt thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Andrea tỏ ra vô cùng khó chịu. Ánh mắt nàng tràn đầy lửa giận, giọng nói trở nên lạnh băng:

- Giới Tham, ngươi muốn chết?

- Không, không... Bổn Sư còn chưa cho nàng nếm trải cái gì là cực lạc thần giới, sao có thể chết được chứ? Hắc hắc…

Vẻ mặt ti tiện cùng lời nói càn rỡ của Giới Tham càng kích phát hung tính trong người Andrea. Nàng liên tiếp mắng to bằng một giọng vang rền chỉ dùng lúc rèn quân:

- Bổn Sư cái đầu heo nhà ngươi. Cái chức danh Sư thống lĩnh là để ngươi tùy tiện dùng vậy hả? Ngươi nên nhớ ngươi là heo, một con heo xấu xí. Ngươi…

Khuôn mặt Giới Tham đột nhiên biến đen, trong miệng vang lên từng tiếng nghiến răng kèn kẹt. Sự tức giận đang cuộn trào như cơn lũ nhưng hắn chẳng thèm kiểm soát nó. Đối với hắn, việc sinh ra làm heo là nỗi nhục lớn nhất, là thứ hắn muốn quên đi nhất trong đời. Câu nói của Andrea đã chạm đến điểm yếu chí mạng của hắn…

Khi Giới Tham đang định phát tác chợt phát hiện có điểm kỳ lạ, hắn tò mò nhìn về phía đối diện. Ở bên kia, ông Trung vốn định lên tiếng can ngăn cũng phát hiện điểm bất thường, chậm rãi quay đầu nhìn sang cô gái bên cạnh.

Andrea vốn đang quát to chợt im bặt, cả người nàng đờ đẫn, đứng như trời trồng. Tròng mắt màu lam đột nhiên co rụt thành một điểm nhỏ, nhìn vào cho cảm giác cực kỳ yêu dị.

Trong dáng vẻ thẫn thờ, cô gái tóc hung đỏ chợt quay người về hướng tây như được ai đó sai khiến, trong miệng lẩm bẩm một đoạn lời nói đứt quãng:

- Gần… Rất gần rồi… Diệt Vong thủy tổ… Ngài đang gọi ta…