Vương Gia Dương Hàn Phong

Độc Phi

Vương Gia Dương Hàn Phong

Hàn vương phủ:

Sau khi trở về phủ, y liền vào trong thư phòng của mình, ngồi trên ghế hồi tưởng lại mọi chuyện lúc nãy trong tướng quân phủ, y không nghĩ lần này tới phủ lại làm y phát hiện ra, lúc đầu y không nghĩ ra, nhưng khi trên đường trở về, sau khi suy xét lại thì y đã biết nàng là tam tiểu thư của tướng quân phủ Âu Dương Tử Y muội muội ruột của Âu Dương Vũ Hiên vị huynh đệ mà y nhận thức, ngày trước đi đâu y cũng nhắc tới vị muội muội của mình, nhưng y cũng chưa bao giờ thấy mặt nàng, nghe nói nàng rất nhút nhát lại là người sợ phiền phức nhưng không hiểu vì sao lại muốn cho di nương lên làm tướng quân phu nhân hiện giờ.

Cũng vì chuyện này mà ca ca của nàng liền xin ra biên cương, đến nay, tính ra cũng đã được năm năm. Còn người trong cung kia cũng không còn trở về phủ thăm muội muội của mình nữa. Đang suy nghĩ, một bóng đen xuất hiện đưa cho y một xấp giấy, nhìn tư liệu trên giấy cùng ngày hôm nay y gặp càng cảm thấy khó hiểu, y không biết vì sao, nàng ta lại có thể thay đổi nhanh đến vậy? Hôm qua nàng ta còn bị họ đánh đập vậy mà mới qua một đêm đã thay đổi thành một con người khác.

Nếu như nàng ta là một người nhút nhát, sợ phiền phức vậy thì, người hôm nay y gặp là ai? Suy nghĩ y hỏi:

- Có bức hoạ của tam tiểu thư tướng quân phủ không?
- Dạ có!

Nói rồi hắc y nhân lấy ra một cuộn giấy đưa y, mở cuộn giấy ra, bên trong là một nữ tử xinh đẹp, nhưng nét mặt lại đầy sợ hãi cùng lo lắng, nhìn người trong bức hoạ cùng người hôm nay y gặp lại không hề khác nhau, có chăng thì người hôm nay trên người có cỗ ngạo khí, đôi mắt sinh động, giơ tay nhấc chân đều là sự thanh cao cùng tao nhã. Nghĩ mãi không ra tại sao lại thay đổi đột ngột như vậy nên y quyết định tối nay sẽ đi phủ tướng quân thăm dò xem có điều gì mờ ám ở đây hay không, nếu như có gì đó có thể giúp được thì y sẽ ra tay giúp nàng ta một lần, cũng coi như là giúp đỡ người thân của bằng hữu khi gặp nạn.

Tể tướng phủ:

Nàng trở về phòng của mình, nằm trên giường nghỉ ngơi và suy nghĩ: nàng quyết phải thay đổi, nếu không nàng sẽ không thể thực hiện mong muốn của mình được, nàng còn muốn mua thuốc về để tự điều chế thuốc, mà muốn điều chế thuốc thì phải có tiền, nàng bây giờ bị gian ở đây, thân thể thì yếu đuối cũng không thể làm gì được, chỉ đành hy vọng hai ngày sau phụ thân sẽ trở về.

Buổi tối có người đem đồ ăn tới cho nàng, nhìn mâm cơm nàng nhíu mày, mâm cơm chỉ có lưng bát cơm, một đĩa rau xào, canh gà thì lềnh bềnh chiếc chân gà, ngoài ra không còn gì hết, đây thật sự là đồ ăn dành cho đích nữ sao? Nghĩ vậy nhưng nàng đành phải ăn thôi, dù sao có còn hơn không dù sao thân thể này còn cần phải bổ sung thể lực, ăn xong bữa cơm, nàng ngồi thiền một lúc cùng làm vài động tác nhẹ nhàng, nàng muốn cho cơ thể làm quen dần với những động tác dễ và nhẹ nhàng trước.

Tại Nhã Lan viện:

Bên trong có hai người đang nói chuyện:

- Con chắc chắn hôm qua con tận mắt nhìn thấy con tiện nhân đó uống hết chén canh đó chứ?
- Đúng vậy mẫu thân, lúc sau con còn cho tiểu Ngọc lại đó nhìn một lần nữa, tiểu Ngọc nói nhìn thấy con tiện nhân đó nằm bất động dưới nền.
- Đồ ngốc! Sao con không dặn nó khi tới kiểm tra thì phải vào bên trong chạm vào coi xem nó đã chết thật hay chưa chứ?
- Lúc đó con đâu nghĩ được nhiều như vậy, thật không ngờ con tiện nhân đó dám giả vờ chúng ta là mình chết, hại con hôm nay bị mất mặt trước Hàn ca ca.
- Hai ngày nữa phụ thân con trở về, bây giờ chúng ta cũng không thể xuống tay được, nếu giờ nó chết Hàn vương gia biết sẽ có thể nói cho cha con biết, như vậy thì chúng ta cái được không bù được cái mất thậm chí có khi vòn bị mất mạng.
- Mẫu thân! Vậy không lẽ cứ mặc kệ con tiện nhân đó?
- Con yên tâm! Đợi khi phụ thân con đi rồi chúng ta sẽ tìm cách xử lý con tiện nhân đó!
- Mẫu thân, người xử lý sớm ngày nào thì chúng ta sẽ chân chính trở thành chủ nhân của tướng quân phủ chân chính ngày đó, như vậy hai người kia sẽ không thể bắt ép gì chúng ta được.
- Đúng vậy! À, mà chuyện của con cùng Hàn vương gia tới đâu rồi? Có tiến triển gì không? Nếu không có chút tiến triển gì thì con nên chọn người khác đi, phủ tướng quân của chúng ta muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối cũng không khó.
- Không được! Con đã chọn chàng rồi. Con sẽ tìm mọi cách để được gả cho chàng, chàng là của con, bất kỳ ai cũng không được.

Nói rồi trong mắt nàng ta hiện lên vẻ điên cuồng, chấp nhất cùng sát khí, không ai biết nàng đã mến mộ y từ lâu, ngay từ lần đâu tiên gặp y cách đây mười năm (lúc đó nàng ta 5 tuổi, nữ9 mí có 3 tuổi, ngây thơ chưa bít gì, nam9 thì 10 tuổi) khi đó nàng đã quyết định sau này lớn lên sẽ gả cho y, bao nhiêu năm như vậy, ý nghĩ đó ngày càng tăng lên, cho tới bây giờ y đã trở thành đệ nhất nam tử thì nàng càng muốn gả cho y

Phía Đông nơi hẻo lánh của tướng quân phủ

Sau khi hoạt động nghỉ ngơi xong, nàng định đi ngủ thì trong phòng hiện ra một nam tử áo đen, hai người bốn mắt nhìn nhau, một canh giờ sau, nam tử sau khi đánh giá nàng xong liền nói:

- Ngươi thật sự là Âu Dương Tử Y?
-Đúng vậy!

Nhìn nàng y nói:

-Nếu như ngươi không phải là nàng ta thì ta sẽ giết ngươi.

Nói xong trên người y toả ra sát khí, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng coi có biểu hiện gì không, nhưng lại thấy nàng bình tĩnh vô ba, lúc này y nói tiếp:

- Nếu cần trợ giúp gì thì có thể tới Hàn vương phủ tìm ta.
- Vì sao lại đối với ta như vậy?
-Vì ngươi là muội muội duy nhất của bằng hữu ta.

Y nhìn nàng rồi nói, nàng nhìn y thấy trong mắt y không hề có sự vui đùa nào thì gật đầu nói:

- Đa tạ!

Gật đầu y lắc mình rời khỏi, nàng nhìn y rời đi lại suy nghĩ xâu xa hơn, mãi cho đến canh khuya mới chịu lên giường ngủ.

Còn y, sau khi trở về vương phủ liền hạ lệnh cho người theo dõi cùng bảo vệ nàng, phân phó xong y liền rời thư phòng trở về viện của mình nghỉ ngơi

Buổi sáng hôm sau,

Khi ánh nắng mặt trời còn chưa toả, nàng đã dậy sớm bắt đầu những động tác nhẹ nhàng cùng bài tập Thái Cực Quyền, nếu thường xuyên luyện tập sẽ giúp cơ thể nàng tốt lên thậm chí rất tốt cho việc tập võ sau này của nàng, Thái Cực Quyên chân chính của Trương Tam Phong sẽ khiến cho nàng có nội lực sinh ra.
Trong giao đấu cũng có thể dùng nhu thắng cương, giờ sức khoẻ của nàng chưa tốt, sau này nàng sẽ cưng nhu kết hợp, ngày trước nàng đã kết hợp thành công, còn tự tạo cho mình một môn công pháp hoàn hảo, đáng tiếc, không khí ở đó đã bị ô nhiễm hoá cho nên nàng chỉ tu luyện được tới cảnh giới thứ ba, còn lại bảy cảnh giới nữa nàng vẫn chưa thể tu luyện được, có lẽ ở thế giới này, nàng có lẽ sẽ đạt được cảnh giới cuối cùng, vì môn công pháp nàng sáng tạo ra rất phức tạp, phải người có duyên mới nhìn ra ảo diệu bên trong của nó, cho nên khi ấy nàng đã đặt cho nó cái tên: Hậu thế thần công (võ công sau thời cổ đại)
Tu luyện xong nàng chuẩn bị đi tắm, hoàn thành xong công việc thì trời cũng đã sáng, trù phòng cho người đem đồ ăn lên, bữa cơm vẫn vậy không có gì thay đổi, ngày mai phụ thân về nên mai bà ta mới cho người tới đón nàng trở lại về chính căn phòng của nàng.
Ngồi vào bàn ăn, chậm rãi ăn cơm, xong xuôi nàng đướng dậy đi dạo, hôm nay nàng mới có thời gian nhìn xung quanh viện, bao quanh là những cây cỏ mọc cao ngất gần bằng đầu nàng, vậy mà cũng không ai tới dọn cỏ cho nàng, chắc là nàng lại phải tự tay dọn dẹp thôi.
Nghĩ là làm, nàng cúi xuống dọn đi nhữ cây cỏ lao lùm, nàng lại không phát hiện ra, trên cây cách đó không xa có một nam tử áo trắng đang ngồi trên cây quan sát nàng, một lúc sao đó thì bóng đen liền biến mất.

Trong phủ Hàn vương gia,

Hôm qua y không rời nơi đó mà là ở trên cây theo dõi coi có gì mờ ám không, như chờ đợi cả đêm cũng không hề có gì xảy ra, sáng nay còn nhìn thấy nàng ấy làm những động tác khó hiểu.
Điều khiến y kinh ngạc là, nàng là một tiểu thư chân chính mà lại phải tự mình làm những công việc của nô tài. Có lẽ y nên báo cho lão tướng quân nên trở về sớm trong ngày hôm nay, nên để ông một mình về trước để tận mắt nhìn. Suy nghĩ, y cầm bút lên viết một phong thư, nét chữ cứng cáp, gọn gàng hữu lực, rõ ràng, nhét phong thư vào trong, vỗ nhẹ tay " bốp, bốp", một bóng đen xuất hiện liền quỳ xuống đợi lệnh, y nói:

- Đem cái này giao cho Âu Dương tướng quân!
Nhớ là phải đưa tận tay cho Âu Dương tướng quân, không được đưa cho bất kỳ ai, nghe rõ?
- Dạ, vương gia!

Nói xong bóng đen liền biến mất