Tướng quân trở về

Độc Phi

Tướng quân trở về

Tại Nhã Lan viện buổi sáng,

- Yên nhi! Chúng ta chuẩn bị đi dạo phố, tiện thể mua ít đồ dành cho ngày mai đón phụ thân của con!
- Dạ mẫu thân!

Hai người bước ra khỏi phủ lên xe ngựa rời đi, xe ngựa vừa đi thì một vị trung niên nam tử cưỡi ngựa chạy thẳng tới phủ tướng quân, hộ vệ gác cổng nhận ra đó là tướng quân liền vội vàng chạy lại, một người giúp dắt ngựa đưa đi nghỉ, người còn lại theo sau:

- Lão gia! Ngài đã trở về! Phu nhân cùng nhị tiểu thư vừa rời phủ ạ!
- Ừ! Vậy tam nữ có đi cùng không?
- Dạ nô tài không thấy tam tiểu thư ạ!

Sáng sớm nay, ông đang trên đường trở về kinh thành, vì muốn bất ngờ nên ông không thông báo, ai ngờ trên đường trở về lại gặp ám vệ của Hàn vương đưa tới cho ông một phong thư, mở phong thư, nội dung bên trong khiến ông kinh ngạc không thôi, cho nên ông liên ra roi quất ngựa chạy nhanh trở về phủ.
Gật đầu, đi vào trong, tới thẳng phòng của tam nữ, nhưng khi tới nơi lại không thấy tam nữ nhi đâu. Liền gọi một nha hoàn tới hỏi:

- Tam tiểu thư đâu?
- Dạ... dạ...ở...ở...!

Thấy nha hoàn nói ấp úng, ông liền nhíu mày, không biết chuyện gì xảy ra (vì trong thư Hàn vương chỉ nói ông một mình lặng lẽ trở về phủ sớm trong ngày hôm nay, nên hiện giờ ông không biết nữ nhi của mình ở đâu). Vì lo lắng trong phủ có gì đó xảy ra nên ôn liền làm theo, một đường phi ngựa chạy về phủ, trở về thấy trong phủ vẫn bình yên vô sự, ông không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, bây giờ thì ông đã biết, vấn đề ở tam nữ nhi của ông.
Nha hoàn thấy lão gia sắp nổi lên sát khí liền quỳ xuống nói:

- Lão gia! Tam tiểu thư là ở cuối phía Đông viện ạ!
- Sao lại ở đó? Tam tiểu thư tới đó làm gì?
- Dạ ở đó ạ!
- Ngươi nói cái gì?
- Dạ, nô tì nói tam tiểu thư là ở phía cuối Đông viện ạ! Tam tiểu thư bị phu nhân đưa tới đó, nhưng mỗi khi lão gia về sẽ gửi thư về báo cho phu nhân cho nên phu nhân lại đưa tam tiểu thư trở lại đây, lão gia đi thì tam tiểu thư lại trở về đó.
- Là bà ta, giỏi, giỏi, bà ta rất giỏi, dám lừa gạt ta bấy lâu nay!

Nói rồi ông nắm chặt tay, đôi mắt sát khí toả ra, nha hoàn bên cạnh run cầm cập, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, lo sợ. Mãi một hồi sau, nha hoàn đó mới cảm thấy sát khí đó không còn nữa, thở phào một hơi, cúi mặt xuống. Lúc này liền nghe thấy giọng nói vang lên:

- Ngươi đi gọi Trang quản gia lại đây!
- Bẩm tướng quân! Trang quản gia bị nhốt rồi ạ!
- Tại sao?
- Lúc đó phu nhân ra lệnh đưa tam tiểu thư đi nhưng lại bị Trang quản gia ngăn cản, sau Trang quản gia nói sẽ đem chuyện này báo cho lão tướng quân biết nên liền bị phu nhân bắt giữ lại ạ!
- Bà ta giỏi thật, thì ra đã gạt ta bao lâu nay, uổng công tam nha đầu và ta tin tưởng bà ta.

Dặn dò nha hoàn chuẩn bị lại mọi thứ sạch sẽ để lát tam tiểu thư về cong, ông liền bước ra khỏi phòng đi về phía cuối Đông viện. Trên đường đi, các nha hoàn đều sợ hãi cúi đầu thấp.
Ai cũng nghĩ lần này trong phủ sẽ có chuyện lớn rồi, phu nhân hiện giờ không ở trong phủ, tướng quân lần này lại trở về trước ngày, tướng quân đã biết chuyện của tam tiểu thư cho nên tự mình đến phía Đông viện, trước giờ luôn vậy, bọn họ biết tướng quân rất yêu thương tam tiểu thư, nhưn mà vì tướng quân không ở trong phủ, mà tam tiểu thư lại như vậy, còn phu nhân thì nắm quyền trên tay, bọn họ chỉ là người hầu, làm sao dám trái ý, không ai muốn mình giống Trang quản gia hiện giờ vẫn còn bị nhốt trong một phòng chứa suốt mấy năm nay.

Suốt dọc đường đi, càng gần đến nơi thì khuôn mặt của ông càng ngày càng nhíu chặt, trong phủ này, ai mà không biết phía Đông viện là nơi quanh năm khôn người tới, bị bỏ hoang. Vậy mà nữ nhi ông nâng niu trong lòng bàn tay lại phải ở nơi đó.
Ông sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ dám cả gan đối phó với nữ nhi của ông, tới nơi, đập vào mắt ông là một khu vườn cỏ cây mọc um tùm, cao ngất gần bằng đầu người lớn, khắp nơi đều là vẻ hoang tàn, xơ xác, tiêu điều.
Đi sâu vào bên trong, thấy một bóng áo trắng vải thô xơ đang ngồi nhổ từng bụi cỏ, đôi bàn tay trắng mịn của nữ nhi giờ đây phải làm những việc của hạ nhân, lòng ông đau xót, ông thấy mình rất có lỗi với nữ nhi, có lỗi với phu nhân của mình, trước khi rời khỏi ông, phu nhân dặn ông chăm sóc nữ nhi cho tốt, ông đã hứa với phu nhân của mình, sẽ chăm sóc tốt, sẽ bảo vệ nữ nhi yêu của hai người, nhưng mà, ông lại không giữ trọn lời hứa với phu nhân.
Từ khi phu nhân rời đi, thì ông cũng xin hoàng thượng cho ra biên quan, mỗi lần về cũng chỉ nhìn qua nữ nhi một chút rồi lại đi ngay. Ông cứ nghĩ trong phủ sẽ không có kẻ nào dám làm gì nữa nhi của ông, nhưng ông lại không ngờ rằng, nữ nhi của mình lại bị như vậy. Vì ông chốn tránh cho nên nữ nhi của ông phải chịu khổ.