Cha và nữ nhi

Độc Phi

Cha và nữ nhi

-Từ giờ mọi chuyện phụ thân để con quản lý, lát nữa sẽ cho goi tất cả người trong phủ lại
- Phụ thân! Nữ nhi có thể xử trí hai người kia không ạ?
- Được tuỳ con!
Phụ thân nàng gật đầu mỉm cười, ông cũng muốn nhìn xem nữ nhi của ông sẽ xử lý ra sao, dù sao nữ nhi cũng đã trưởng thành, cũng nên để nữ nhi quản lý các sự vụ trong phủ, ông cũng không muốn khi không có ông ở trong phủ nữ nhi của ông lại phải trở về cái nơi kia.
Hai cha con đang nói chuyện thì nha hoàn đi thông báo thả Dương quản gia ra trở lại nói:
- Lão gia! Người canh ở đó nói không tin lời của nô tì cho nên không that quản gia ra ạ!
- Hừ, giỏi, giỏi, trong phủ này lời của ta mà cũng có kẻ dám trái lệnh. Đi! Ta coi xem kẻ nào to gan đến vậy!
Nói rồi ông bước ra khỏi phòng, nói:
- Thông báo tất cả mọi người tới sân chính sảnh. Ta có chuyện muóin công bố!
- Dạ! Lão gia!
Khi hai cha con nàng tới nơi thấy có ba bốn người tụ tập lại với nhau, trong đó có một người nàng nhận ra, đó chính là cháu của Lý thị cũng được Lý thị tin tưởng cho làm quản gia của tướng phủ, nàng kéo nhẹ tay áo phụ thân nói:
- Phụ thân! Người nhìn!
Theo hướng tay chỉ của nàng, phụ thân nàng cũng đã nhận ra, đó là kẻ tham lam háo sắc, vậy mà bà ta còn đưa vào trong phủ. Nàng liền ra hiệu cho nha hoàn đi theo sau tiến lên thông báo:
- Mọi người, lão gia tới!
- Lão gia? Ngươi còn dám lừa chúng ta. Không phải tỷ tỷ nói mai lão gia mới về sao? Ngươi cẩn thận tối ta sẽ ghé thăm phòng ngươi!- Một giọng nam đầy khó chịu vang lên- Ngươi không biết tất cả nha hoàn trong phủ đều nghe lời ta sao?
- Vậy sao? Ngươi to nhỉ?
- Đương nhiên, ta là em của tướng quân phu nhân mà! Tỷ tỷ còn nói sẽ tìm cơ hội cho ta và nhị tiểu thư Âu Dương Y Y để cho hai người gạo nấu thành cơm, sau đó tướng quân bắt buộc phải gả cho ta, vậy là ta thành con rể của tướng quân rồi haha!
Đang nói hắn bỗng giật mình liền xoay người lại, mọi người cũng bị bất ngờ đều nhìn lại, khiến họ giật mình run sợ mặt tái mét như không sức sống, đối diện với họ không ai khác là tướng quân, đôi mắt đầy sát khí lạnh lùng nhìn họ, nhất là Lý Bát Quái, khiến y run sợ, nhì họ tướng quân ra lệnh:
- Người đâu! Trói những người này lại cho ta, sau đó đem giải ở sân.
- Dạ tướng quân!
Hai người bước vào bên trong, thấy một nam nhân trung tuổi, có lẽ lớn hơn tướng quân vài tuổi đang bị trói chặt, nằm ở góc củi:
- Dương quản gia!
Hai người lại gần nhìn, khắp xun quanh là những vết roi chưa lành, máu chảy ra, nhíu mày, cả hai đưa Dương quản gia tới mọit gian phòng, sau đó cho người đi gọi thái y.
Trên đường phố, hai mẹ con đi dạo, tới cửa hàng trang sức, hai người vào mua, đang mua hai người nghe có người nói:
- Lúc sáng ta nhìn thấy lão tướng quân trở về!
- Vậy hả? Bà không nhìn nhầm chứ?
- Nhầm sao được, lúc ấy có mình tướng quân cưỡi ngựa trở về.
- Sao lại một mình ngài ấy trở về?
-Sao ta biết!
Hai mẹ con nghe thấy vậy liền vội vàng trở về phủ, với mong muốn sẽ không bị phát hiện, vì hai mẹ con bà cứ nghĩ mai lão tướng quân mới trở về nên không đưa nàng trở lại chính viện của nàng.
Ngồi trên xe ngựa, hai mẹ con trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận xe ngựa không có cánh để bay về phủ. Xe ngựa về tới phủ, cả hai mẹ con đều vội vàng xuống xe, không kịp chờ người hầu ra đỡ xuống đã chạy vội vào trong phủ.
Đến sảnh chính thấy hai cha con đang nói chuyện vui vẻ, sắc nặt hai mẹ con bà ta tái mét, vội vàng bứic vào thi lễ nói:
- Lão gia! Lão gia đã trở lại?
-Phụ thân! Mừng người trở về!
Nghe tiếng của hai người, ông không nói gì, một lúc sau ông nói:
- Đứng dậy đi!
-Tạ lão gia
- Dạ phụ thân!
Lúc này, Tử Y ở bên nói:
- Phụ thân! Mọi người đã về đầy đủ rồi! Người cũng nên thông báo để mọi người tới chính sảnh phải không?
- Con a! Giờ sao lại như vậy? Trước kia phụ thân đâu thấy con như này đâu?
Tựa đầu vào cánh tay ông nàng nói:
- Vậy phụ thân thích con trước kia hay thích con bây giờ?
- Trước kia phụ thân cũng thích, bất quá như bây giờ phụ thân lại thích hơn, như vậy phụ thân, đại ca cùng tỷ tỷ của con sẽ yên tâm hơn.
Mỉm cười, nàng nói:
- Phụ thân, người yên tâm! Từ giờ nữ nhi sẽ không để người, đại ca cùng tỷ tỷ phải lo lắng nữa!
- Ừ!
Nhìn hai cha con nói chuyện, hai mẹ con họ đều nắm chặt tay trong tay áo, không lẽ hai mẹ con họ lại không có một chút quan trọng nào với tướng quân sao? Vì sao lần nào về tướng quân cũng không bao giờ liếc mắt nhìn tới mẹ con họ vậy? Vì sao? Ả ta đã chết rồi còn để lại ba nghiệt chủng của ả? Khi còn sống, ả và các con của ả đã chiếm hết tất cả trái tim của tướng quân, vậy mà khi ả chết, sự quan tâm toàn tâm toàn ý của tướng quân đều đặt lên trên mấy nghiệt chủng kia? Vì sao không để ý, không quan tâm tới mẹ con họ?

Chương mới hơn