cha con gặp nhau

Độc Phi

cha con gặp nhau

Nhìn thấy nữ nhi mới mười bốn mười lăm tuổi đang cúi xuống dọn cỏ, lòng ông đau xót, Trong mắt ông nhìn nàng đầy âu yếm, đó là ánh mắt của người cha thương yêu con, nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt của ông có chút đỏ, nàng nhìn ông, không hiểu sao trong lòng vừa vui vừa tủi, có lẽ cảm xúc của thân thể này đi, kiếp trước nàng không có cha, mặc dù nàng là thiên tài, nhưng từ bé nàng đã được tổ chức đưa về nuôi, sư phụ nàng nói những người ở đây đều không có cha mẹ.
Lâu dần nàng không còn khát khao được gặp lại cha mẹ nữa, mà thay vào đó, nàng miệt mài với công việc nà nàng yêu thích, nàng cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ có được tình thương của người thân, nó đối với nàng là quá xa xôi.
Nhưng nàng không ngờ, tới nơi đây, nàng lại cảm nhận được hai từ " người thân", cảm xúc bình ổn nàng liền đứng dậy thi lễ:
-Phụ thân!
- Y nhi! Để con chịu khổ rồi!
Nghe phụ thân nàng nói vậy, nàng đoán là phụ thân đã biết, mỉm cười nàng nói:
- Phụ thân, nữ nhi không sao, không phải nữ nhi vẫn mạnh khoẻ sao?
Nàng nhìn phụ thân cười, nụ cười thật sự phát ra từ chân tâm, từ trước nàng chưa bao giờ biết đến nụ cười thật sự, không ngờ khi gặp vị phụ thân trong trí nhớ lại khiến nàng vui vẻ đến vậy.
Đứng lên, bước lại gần phụ thân, nhìn ông, thật là soái, chắc ngày trẻ ông là một mỹ nam tử, không biết đã lấy đi bao trái tim phụ nữ, cũng may ông chỉ chung thuỷ với mẫu thân của nàng, nhưng lại không ngờ bị người khác lừa gạt khiến ông và vị tướng quân phu nhân này " gạo nấu thành cơm" nên ông đành phải đón bà ta vào phủ.
- Y Nhi, con sống ở đây sao không nói cho phụ thân biết? Còn tỷ tỷ của con ở trong cung nữa, con có gì thì cho người vào báo cho tỷ tỷ của con biết!
- Phụ thân! Không phải nữ nhi không muốn nói, mà người nhìn đi, nơi này chỉ có mình nữ nhi, nữ nhi sao có thể báo cho tỷ tỷ biết được?
- Haizzz, trước ta đã không đồng ý cho bà ta làm tướng quân phu nhân, cũng là con đòi phụ thân phải đưa bà ta lên cho bằng được!
- Phụ thân!
- Thôi bỏ đi, con về phòng của con ở gần chính sảnh đi!
- Phụ thân! Người cho con quản lý phủ nhé!
- Được! Sao giờ con muốn quản lý phủ vậy? Không phải trước kia con sợ phiền phức sao?
- Giờ nữ nhi đã trưởng thành rồi nên muốn gánh đỡ giúp phụ thân việc trong phủ!
- Ừ! Con muốn thì cứ quản, nhưng đừng để mệt nhọc quá!
- Dạ phụ thân!
- Giờ trở về phòng trước kia của con chứ?
- Tất nhiên! Đó là phòng của con mà! Sao có thể để người khác ở!
- Cái gì? Còn dám ở phòng của con sao?
Thấy nàng không nói gì ông đã biết, thì ra mẹ con họ lại gạt ông, không để nữ nhi của ông ở thì thôi lại còn dám để con của bà ta ở trong đó!
Nàng thấy phụ thân lại chuẩn bị cau mày, khó chịu liền ôm cánh tay của phụ thân nói:
- Phụ thân! Ngài đừng chau mày, sẽ nhanh già lắm a!
- Con thật là! Phụ thân cũng già rồi mà!
- Không a! Ngài chưa già, vẫn có thể lấy thêm vợ về!
- Ta trong lòng chỉ có mẫu thân của con thôi, sẽ không nạp ai cũng không lấy ai nữa!
- Được rồi a, chúng ta đi thôi phụ thân!
Hai cha con rời khỏi nơi đó, trên đường những người hầu thấy vậy đề thi lễ, sau khi hai cha con đi xa lại bắt đầu bàn tán:
- Phen này phu nhân xong rồi!
- Không biết chúng ta có bị xử không nữa?
- Aizzz!
- Nếu biết vậy trước kia ta đã không làm vậy!
- Ngươi làm gì?
- Ta nghe lời ngũ tiểu thư, đánh nhị tiểu thư, còn....!
-Còn gì nữa?
- Mắng nhị tiểu thư!
Nói xong nha hoàn đó cúi mặt xuống, nàng không biết sao hôm nay lão gia lại về trước ngày, nếu như nàng biết sẽ có ngày này nàng sẽ không làm vậy. Nhưng đâu có ai bán cho nàng ta thuốc nếu như đâu.
Hai cha con về phòng của nàng, phụ thân liền gọi người hầu trong phủ tới thay lại tất cả đồ dùng trước, ông không muốn nữ nhi của ông phải dùng lại đồ cũ của mẹ con hai người kia, thay đổi một hồi ông gật đầu, nói:
- Đi thả Dương quản gia ra, sau đó dẫn đến đây!
- Dạ! Lão gia!
Ông quay sang nhìn nữ nhi của mình nói: