Chương 6: Giao quyền

Độc Phi

Chương 6: Giao quyền

Khi mọi người tập chung đông đủ, lúc này quản gia liền bước vào báo lại, nghe xong ông gật đầu cùng nữ nhi bước ra khỏi đại sảnh. Ở sân, mọi người đã có mặt đầy đủ, đang chờ đợi không biết tại sao tướng quân lại gọi mọi người tới tập họp, ai cũng hồi hộp không biết có chuyện gì xảy ra không.
Thấy tướng quân bước ra, bên canh là tam tiểu thư cùng tướng quân phu nhân và nhị tiểu thư, mọi người liền thi lễ:
- Tướng quân, phu nhân, tam tiểu thư, nhị tiểu thư!
- Đứng lên đi!
- Dạ!
- Hôm nay ta cho gặp mọi người là có chuyện muốn thông báo đó là sau này tướng quân phủ sẽ do tam tiểu thư quản lý, tất cả mọi người đều phải nghe lệnh của tam tiểu thư.
Nghe xong mọi người ở dưới liền bàn tán xôn xao, không biết vì sao lần này về tướng quân lại giao quyền cho tam tiểu thư. Có nhiều người đã từng ăn hiếp và đánh đập tam tiểu thư đều mặt tái mét chân tay run cầm cập, chỉ sợ tam tiểu thư ghi nhớ tới mình. Những người đó đều cúi mặt xuống không dám nhìn lên.
Nhìn một lượt như vậy tướng quân gật đầu, đang định nói tiếp thì tướng quân phu nhân lên tiếng:
- Lão gia! Như vậy không thể được!
- Vì sao lại không được?
- Tam nha đầu tuổi còn nhỏ, sao có thể quản lý mọi việc trong phủ được? Với lại trong phủ còn có thiếp là tướng quân phu nhân, làm sao có thể để một cô nương như tam nha đầu quản lý được chứ?
- Ngươi còn biết nó là cô nương? Ngươi còn biết nó là tiểu thư của tướng quân phủ?
Tướng quân mắt lạnh nhìn phu nhân hỏi, sau đó lại nói tiếp:
- Ngươi đưa con bé tới cuối Đông viện cũng thôi đi, lại còn bắt con bé ở nơi hẻo lánh tồi tàn rách nát, ăn uống thì không đầy đủ. Ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi lại đối xử với nó như vậy?
Không phải trước kia, khi ngươi còn là một di nương, ngươi đối với con bé rất tốt lắm, vậy vì sao khi ngươi lên làm tướng quân phu nhân ngươi lại làm vậy với con bé?
Mỗi lần ta về thì ngươi gạt ta bằng cách đưa con bé trở lại, nhưng khi ta đi rồi ngươi lại đuổi nó về chỗ tồi tàn đó. Ngươi chỉ là một di nương được lên làm tướng quân, vậy mà dám làm vậy với đích nữ của tướng quân phủ.
Hay là nói ngươi lên làm phu nhân rồi sẽ không ai làm gì được ngươi? Có phải vậy không?
-Lão gia, ngài đổ oan cho thiếp, thiếp đâu có làm vậy với tam nha đầu đâu.
- Ngươi còn giảo biện?
- Phụ thân! Sao người không hỏi tam muội coi xem tại sao mẫu thân lại làm vậy?
Lúc này, Âu Dương Bạch Yên liền nói, nghe xong ông nhíu mày, nhìn tam nữ nhi lại không nhìn thấy ánh mắt đầy uy hiếp của Bạch Yên nhìn nàng. Thấy vậy, nàng liền mỉm cười nói với phụ thân:
- Phụ thân! Thật ra không phải là do phu nhân bắt con tới đó, lúc đó con vì giân đại ca nên làm vậy, cứ nghĩ sẽ làm vậy đại ca biết được sẽ trở về, chỉ là, vì sợ phụ thân buồn nên cứ khi nào phụ thân về thì con lại trở lại phòng của mình. Phụ thân ngài đừng trách phu nhân.
- Con nói thật?
- Dạ phụ thân!
Nghe nàng nói vậy, hai mẹ con tướng quân phu liền thở một hơi nhẹ nhõm, nghĩ: " không ngờ con tiện nhân này vẫn vậy, mà như vậy cũng tốt, họ sẽ dễ dàng xử lý nó hơn". Đang lúc hai mẹ con họ buông lỏng thì nàng lại lên tiếng:
- Nhưng mà..bất quá...
- Làm sao vậy?
- Quyền quản lý con muốn lấy lại.
- Không được!
Cả hai mẹ con họ đều đồng thanh nói, nàng nhìn mẹ con họ hỏi:
- Vì sao không được?
- Ta là phu nhân tướng quân phủ, tam nha đầu con còn nhỏ, làm sao có thể quản lý được mọi chuyện trong phủ đây?
- Thứ nhất: ta là dòng chính nữ của tướng quân phủ, được hoàng thượng ghi vào danh sách phả dòng chính của quan viên
Thứ hai: phu nhân chỉ là từ một di nương lên làm bình thê mà không phải là tướng quân phu nhân chân chính.
Thứ ba: ta quản lý được hay không chính bản thân ta biết, không nhọc lòng phu nhân phải lo nghĩ. Điều phu nhân lo lắng bây giờ là chuẩn bị tìm người để gả chồng cho nhị tỷ.