Chương 9: Cuộc trò chuyện giữa 2 người

Đô Thị Thần Võ

Chương 9: Cuộc trò chuyện giữa 2 người

Xế chiều...


Lâm Thiên lúc này đến biệt thự của Nhược Băng đã được gần nửa ngày rồi,trong thời gian đó,hắn không biết làm gì ngoài việc tu luyện võ công của mình,nơi này bao quanh đều có người của Nhược Băng nên hắn cũng không thể ra ngoài tu luyện Lăng Ba Vi Bộ hay Lục Mạch Thần Kiếm được,chỉ có thể ngồi trong phòng mà tu luyện Bắc Minh Thần Công mà thôi.


-Cậu chủ,tiểu thư muốn gặp người..


Lúc này,Lâm Thiên đang tu luyện thì từ bên ngoài,1 thân ảnh nữ hầu xuất hiện,người này không ai khác chính người mà hắn có hảo cảm nhất ở chỗ này,hỏi ra thì Lâm Thiên biết tên của nàng là Tiểu Mai,nàng đã làm việc ở đây được 3 năm rồi,lúc này Tiểu Mai cũng là 1 thiếu nữ 17 tuổi xinh đẹp.


Tiểu Mai đi vào,hơi cúi đầu hướng Lâm Thiên nói.


-Được rồi Tiểu Mai,ta đã biết...


Lâm Thiên cũng dừng lại việc tu luyện Bắc Minh Thần Công lại,hắn bước chân ra bên ngoài,khẽ xoa đầu Tiểu Mai 1 cái rồi rời đi.


Bên dưới,chính điện,có 1 thân ảnh ngồi chính giữa,Nhược Băng lúc này đã thay đổi y phục của nàng rồi,không phải là 1 bộ váy đen dài nữa,mà thay vào đó là 1 bộ đồ khá là bình thường,cũng không có gì nổi bật,nhưng nó lại khiến cho Lâm Thiên nhìn tới mà ngay lập tức muốn phạm tội.


-Đi hỏi cho ta,bao nhiêu 1 quyển lịch.


Lâm Thiên lướt qua,khẽ quay lại ghé vào tai 1 tên vệ sĩ nói nhỏ.


Sau đó hắn bước đi,để lại tên vệ sĩ vẫn không hiểu rõ câu nói của Lâm Thiên.


-Không biết vợ ta có chuyện gì tìm ta đây?


Lâm Thiên ngồi phịch xuống đối diện Nhược Băng,vẻ mặt cười nhạt nói.


Ánh mắt của hắn cũng không yên chỗ,liếc nhìn Nhược Băng 1 lượt mới thu về,lúc này trên người nàng là 1 cái áo ngắn tới giữa bụng,để lộ ra phần bụng trắng nõn mượt mà,bên dưới là cái quần jane ngắn không che hết được đôi chân ngọc thon dài của nàng,nhìn lên trên,gương mặt nàng không còn đeo cái khăn che mặt nữa,để lộ ra gương mặt tuyệt mỹ khiến cho tâm hồn con người xao động,Lâm Thiên từng nhìn qua rất nhiều mỹ nhân nhưng so với Nhược Băng,những người đó đều chỉ như là ao hồ so sánh với đại dương mà thôi,khiến cho Lâm Thiên nghĩ tới có 1 mỹ nhân như vậy là lão bà,cảm giác vô cùng không tệ.


-Vợ ngươi,đừng tưởng ngươi có hôn ước với tiểu thư là có thể làm chồng của ngươi,thứ người như ngươi cũng chỉ đáng là người làm mà thôi.


Tiểu Hoa bên cạnh,vẻ mặt lộ ra nụ cười châm chọc nhìn Lâm Thiên.


-Tiểu Hoa,im lặng,ngươi dám nói như vậy với cậu chủ của ngươi hay sao?


Nhược Băng để chén trà trên tay xuống,liếc nhìn Tiểu Hoa 1 cái,ánh mắt có phần tức giận.


-Nhưng...tiểu thư,hắn.....


Tiểu Hoa định lên tiếng thanh minh thì bị ngăn lại.


-Ra ngoài...


Nhược Băng liếc nhìn Tiểu Hoa,sau đó ra hiệu cho những người khác có trong đại sảnh.


Lâm Thiên thì đối với ánh mắt khinh thường của Tiểu Hoa,hắn hoàn toàn không có để vào trong mắt,nếu như nói thì trong cái biệt thự to lớn này,hắn chỉ thích mỗi Tiểu Mai mà thôi.


-Hừ.....


Tiểu Hoa hừ lạnh 1 tiếng nhìn Lâm Thiên,ngay sau đó nàng ra hiệu cho những người khác,rất nhanh bên trong chỉ còn lại 2 người mà thôi.


-Thưởng thức trà xem,xem có hợp với khẩu vị của ngươi hay không?


Nhược Băng đưa tay,cầm lên cái ấm trà ngọc,rót cho Lâm Thiên 1 chén trà,hướng Lâm Thiên ra hiệu.


-Ưm....


Lâm Thiên cũng không từ chối,hắn đưa lên chén trà trước mặt,nhấp 1 ngụm nhỏ,vẻ mặt như đang vô cùng hưởng thụ.


-Trà ngon....


Lâm Thiên cũng không khỏi lên tiếng khen ngợi,trà vào trong miệng,như 1 dòng nước ấm chảy vào trong bụng,lan tỏa ra khắp cơ thể,để cho người ta có được 1 cảm giác thoải mái.


-Hả...chuyện gì?


Nhưng bỗng hắn cảm thấy nơi đan điền của mình,nội công như trở nên xung động,lại có thêm 1 chút tiến triển,lúc này ánh mắt hắn nhìn xuống chén trà trong tay,không khỏi khiếp sợ,trà thôi mà cũng khiến cho người ta tăng lên nội lực,quả thật trân quý.


-Đây là Bích Mộc Trà,giá trị vô cùng lớn,không phải ai cũng có thể thưởng thức,chắc ngươi cũng đã biết,nó có thể tăng lên nội công của người uống.


Nhược Băng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên,như đang muốn nhìn được điều gì đó từ hắn.


-Nội công,nàng đây là đang nói chuyện gì vậy?


Lâm Thiên ánh mắt có chút giật mình,nữ nhân này là đang thăm dò hắn,nhưng may mà hắn kịp nhận ra,Lâm Thiên cũng không phủ nhận câu hỏi của Nhược Băng,hắn vẫn chưa muốn người khác biết mình có võ công.


-Ngươi còn chối...


Nhược Băng gương mặt bỗng biến sắc,chỉ thấy gương mặt của nàng lúc này vô cùng lạnh lùng nhìn Lâm Thiên.


Ngay sau đó,chỉ thấy chân nàng khẽ đạp 1 cái,trong chớp mắt nàng đã tới trước mặt Lâm Thiên,bàn tay hóa thành trảo thủ với kình khí lượn lờ nắm vào cổ của Lâm Thiên.


-Ta chỉ động tay 1 cái,ngươi sẽ mất mạng...


Nhược Băng nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thiên,thanh âm lạnh lùng nói.


-Chết sao,không ngờ ta được người ta dẫn về,lại bị chính vợ của mình ra tay giết.


Lâm Thiên nhìn Nhược Băng lao tới,hắn định né tránh nhưng thâm tâm có phần không nên,hắn vẫn ngồi im bất động cho Nhược Băng tóm lấy cổ của mình,hắn cũng biết nàng nhẹ tay 1 cái là cái mạng của hắn sẽ mất,nhưng hắn biết nữ nhân này sẽ không làm vậy.


-Hừ....


Nhược Băng nhìn được sự hốt hoảng trong mắt Lâm Thiên,thế là nàng thu lại trảo thủ của mình,chỉ thấy nàng nắm lấy cánh tay của Lâm Thiên,bắt đầu chạm vào mạch của hắn,như đang cảm nhận thứ gì đó.


-Nàng làm gì đó?


Lâm Thiên gương mặt hơi chột dạ,đây rõ ràng là nàng đang kiểm tra xem hắn có biết võ công hay không,Lâm Thiên bắt đầu cảm thấy lo lắng,hắn sợ nàng ta sẽ phát hiện trong người của hắn có nội công.


-Xin lỗi,đã mạo phạm rồi....


Sau 1 hồi,Nhược Băng buông ra cánh tay của Lâm Thiên,gương mặt mặc dù có phần mơ hồ,nàng rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể của tên này có gì đó không đúng,nhưng rõ ràng là hắn chỉ là 1 người bình thường,không hề có nội lực.


-Như ngươi đã biết,chúng ta có quan hệ vợ chồng trên giấy tờ,nhưng bên ngoài thì không,và ta cũng không muốn có 1 tên nam nhân phế vật như vậy,cho nên nếu như ngươi muốn ta chấp nhận ngươi,thì tốt nhất ngươi nên thể hiện điều gì đó đi.


Nhược Băng quay trở lại,vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Thiên nói.


Làm mà nàng không nghi ngờ được cơ chứ,2 nữ nhân tự xưng là mẹ của tên này,rõ ràng là những cao thủ trên giang hồ,cảnh giới nội công không hề thấp hơn nàng mà còn mạnh hơn,phải biết cảnh giới nội công của nàng,đã là nhị trong thiên rồi,không lâu nữ nàng sẽ tăng nội lực lên tới tam trọng thiên.


-Muốn ta thể hiện điều gì bây giờ?


Lâm Thiên cười cười nói.


Càng ngày,hắn càng cảm thấy nữ nhân này không có đơn giản,về việc nàng là 1 cao thủ có nội lực không hề thấp,1 trảo khi nãy nàng đánh tới,kình khí đó chỉ sợ là bất cứ thứ gì đều có thể bị bóp nát,người này không hề giống với nữ nhân bình thường 1 chút nào.


-Mới đầu không cần gì nhiều,ngươi chỉ cần làm tốt công việc ở công ty là được,ngày mai ta sẽ sắp xếp cho ngươi 1 công việc bên trong tập đoàn,hãy cố gắng mà làm tốt nó.


Nhược Băng nói.


-Được thôi,nếu không còn gì thì ta đi được chưa?


Lâm Thiên gật đầu đồng ý,đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.


-Còn nữa,ta muốn hỏi,2 người mẹ kia của ngươi có muốn tới sống cùng ngươi hay không?


Nhược Băng ánh mắt có phần khác lạ nhìn Lâm Thiên nói.


2 cao thủ kia,nếu như trở thành người của nàng,như vậy thì không còn gì tốt hơn,nhưng nếu như trở thành địch nhân,như vậy quả là 1 phiền phức lớn,nàng hoàn toàn không muốn điều này xảy ra 1 chút nào cả.


-Cái đó,phải xem ý kiến của họ thôi...


Lâm Thiên khẽ cười nhạt,hắn cảm thấy đây không phải là mục đích duy nhất của nàng,chỉ sợ 2 vị nương nương kia có gì đó khiến cho nữ nhân này thích thú.


-Không cần phải xem nữa,chúng ta sẽ ở lại nơi này...


Lâm Thiên vừa trả lời câu hỏi của Nhược Băng thì bỗng,1 thanh âm vang lên,2 người hướng mắt nhìn lên thì thấy đại nương và nhị nương của Lâm Thiên,đã xuất hiện ở đó từ lúc nào,mà bên ngoài không 1 ai hay biết.


-Ta cũng muốn ở cùng với cô con dâu này xem,để xem người này có thích hợp làm con dâu của ta hay không?


Nhị nương đi tới,nhìn chằm chằm vào Nhược Băng nói.


-Vậy cũng tốt,ta sẽ sai người sắp xếp phòng cho 2 người,cứ yên tâm mà ở lại đây,sẽ không có nguy hiểm gì đâu.


Nhược Băng gương mặt khẽ cười,nàng không hề sợ trước ánh mắt của nhị nương.


-Nhưng nếu như các người có ý định gì đó không đúng,vậy thì đừng có trách ta.


-Yên tâm,không cần phải để ý tới chúng ta....


Nhị nương cười cười nói.


Ngay sau đó,cuộc trò truyện kết thúc,sự xuất hiện của 2 người đại nương và nhị nương khiến cho đám cận vệ được 1 phen sợ hãi,bọn chúng sợ vị tiểu thư kia mà nổi giận,như vậy sẽ khó giữ mạng,nhưng lần này có vẻ không có phong ba gì.


Trong bệnh viện...


-Bác sĩ,đại ca chúng ta sao rồi?


Tạ Kính cùng đám đàn em bên ngoài,gương mặt hốt hoảng lo lắng nhìn Thiên Long bên trong phòng phẫu thuật,lúc này ca phẫu thuật như đã kết thúc,tên bác sĩ kia từ bên trong bước ra,gương mặt không mấy phần vui vẻ.


Tạ Kính thấy vậy,nhay chóng hỏi,ánh mắt đầy sự mong chờ.


-Lo lắng cho đại ca thế là tốt,nhưng ta muốn báo cho các ngươi tin này....


Tên bác sĩ gỡ cái khẩu trang trên miệng,thở dài 1 cái nhìn đám người nói.


Tạ Kính yên lặng lắng nghe,hắn đúng là lo lắng cho đại ca,nhưng lo là nếu tên kia chết,hắn kiếm đâu ra tiền để trả tiền viện phí cơ chứ,tên kia mà chết thì hắn cũng chỉ còn cách chết chung mà thôi.


-Chúng ta đã cố gắng hết sức...


Câu nói cuối cùng của tên bác sĩ,cùng với khung cảnh vô cùng đen tối hiện ra trước mặt Tạ Kinh cùng với đám thuộc hạ,tử khí như đang bao trùm lấy cả căn phòng mổ.


Bịch....


Tạ Kinh nghe xong câu nói,hắn bất lực ngã xuống ngất xỉu,còn sùi bọt mép nữa,những tên đằng sau cũng vậy,nhanh chóng ngất tập thể.