Chương 11: Công việc mới

Đô Thị Thần Võ

Chương 11: Công việc mới

-Tên kia đâu rồi?


Nhược Băng bên trong căn phòng của mình,nàng nhìn Tiểu Hoa đang chọn lựa y phục cho mình,vẻ mặt hồ nghi nói.


Từ lúc nàng thức giấc thì đều không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào của tên kia,cả 2 vị nương nương của hắn nữa,hỏi Tiểu Mai thì chỉ thấy nàng trả lời.


-Cậu chủ cùng với 2 vị phu nhân ra ngoài từ sớm,Tiểu Mai cũng không biết?


Tiểu Mai chỉ trả lời 1 câu khiến cho Nhược Băng bất ngờ.


-Em cũng không biết....


Tiểu Hoa cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết.


-Nhưng tiểu thư để ý tên phế phẩm đó làm gì?


-Hừ,hắn không bình thường như em nhìn thấy đâu.


Nhược Băng hừ lạnh 1 tiếng,làm sao mà nàng tin được là Lâm Thiên là người bình thường cơ chứ,bên cạnh của hắn có 2 vị nương nương cao thủ như vậy,có đánh chết nàng cũng không tin,phải vì 1 lý do nào đó mà hắn có được 2 người này bảo vệ.


Nhược Băng biết quan hệ của 3 người chỉ là mẹ nuôi mà thôi,chứ không phải là người thân sinh ra hắn,nhưng tất cả hành động của 3 người đều không giống 1 chút nào như là quan hệ của bọn họ,đúng ra thì 2 người kia đi theo bảo vệ Lâm Thiên thì đúng hơn.


Nhược Băng rời đi với vẻ mặt suy nghĩ,có vẻ như câu chuyện thật sự đằng sau về 3 người này,không phải trong chốc lát mà nàng có thể biết được.


-Tiểu thư,đừng quên là sáng sớm ngày mai,người sẽ có cuộc gặp với tên đó đấy?


Tiểu Hoa nhìn Nhược Băng bước lên xe,không quên nhắc nhở cho nàng.


-Yên tâm,ngươi nhắc ta không dưới 20 lần rồi...


Nhược Băng khẽ cười 1 tiếng.


Cánh cửa xe đóng lại,Nhược Băng chuẩn bị đi tới công ty.


Xoẹt.....


Nhưng mà xe chưa kịp đi được chút nào thì 1 thanh âm đằng trước khiến cho 2 người trong xe giật mình,2 người ngó mặt nhìn ra thì chỉ thấy,từ xe,1 con xe,không phải nói là siêu xe đang phi tới,tốc độ vô cùng nhanh.


-Tên nào không biết điều vậy?


Tên lái xe đi ra,vẻ mặt tức giận nói.


Nhược Băng từ bên trong hướng mắt nhìn ra,chỉ thấy từ xa lao lại 1 chiếc siêu xe lamrboghini,nó lượn vài vòng trước khi dừng trước mặt xe của Nhược Băng.


-Ồ,vợ của ta,đang đi làm sao?


Từ bên trên chiếc siêu xe,Lâm Thiên bước ra ngoài,lúc này hắn có chút thay đổi rồi,y phục quần áo không còn quê mùa như trước nó,trên người hắn là bộ đồ khiến cho hắn khá là trẻ trung,gương mặt mái tóc được cắt tỉa đàng hoàng,nhìn gương mặt hắn cũng có phần đẹp trai.


Lâm Thiên đi tới,hắn cúi đầu nhìn vào trong xe,thấy Nhược Băng cũng đang nhìn mình,cười nói.


-Không nói được gì sao,ta biết mà....


Lâm Thiên khẽ cười nói.


-Ai nhìn thấy vẻ đẹp trai của ta cũng đều im lặng như vậy mà thôi,nàng cũng không có ngoại lệ,biết là không thể nói được câu gì mà.


-Ngươi dẫm vào phân chó kìa...


Cứ tưởng Nhược Băng sẽ có biểu hiện như bao cô gái khác bên ngoài,nhưng không,nàng hướng mắt xuống chân hắn,vẻ mặt như đang nhắc nhở nói.


-Âu sệt,con súc sinh nào mà khốn nạn thế....


Lâm Thiên nhìn xuống,lúc này thấy đôi giày mới của hắn nằm trọn vẹn trong bãi phân chó khiến cho gương mặt của hắn cứng đờ.


-Đừng có nói với ai là ngươi là chồng của ta,bất cứ nơi nào cũng vậy...


Nhược Băng để lại 1 câu rồi nàng bảo tài xế lái xe đi.


Để lại Lâm Thiên vẫn đang ồn ào chửi rủa.


-Tiểu thư,ngươi để ý tên này sao?


Lái xe của Nhược Băng là Tiểu Trương,lúc này xe đã đi ra đường lớn rồi,Tiểu Trương lúc này lên tiếng hỏi.


Hắn vừa nhìn qua cái gương,thấy rõ ràng vẻ mặt của tiểu thư thi thoảng lại nở nụ cười khó hiểu,khiến cho hắn ngạc nhiên.


-Ngươi thấy tên này thế nào?


Nhược Băng hỏi lại.


-Tiểu Trương cũng không biết,em chưa gặp hắn lần nào cả,lúc nãy là lần đầu tiên,nhưng có vẻ như hắn là người khá là khốn nạn.


Tiểu Trương suy nghĩ 1 hồi rồi trả lời.


-Ngươi thấy như vậy sao?


Nhược Băng khẽ cười,nàng cũng cảm thấy tên này khốn nạn,chưa từng có tên nào nhìn nàng với ánh mắt dâm đãng mà còn sống cả,nhưng hắn là người duy nhất vẫn còn sống,không hiểu sao nhiều lúc trong lòng nàng đều vang lên những thanh âm `` Hắn vô cùng nguy hiểm ``.


-Nhưng em thấy,từ lúc hắn vào trong biệt thự ở,thì không khí trong đó trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều,không còn nặng nề hơn trước nữa.


Tiểu Trương nói.


2 người cũng thi thoảng lại trò chuyện,tất cả cũng đều về Lâm Thiên mà thôi.


Sau 1 thời gian không lâu,Tiểu Trương đưa Nhược Băng tới công ty rồi,chỉ cần nhìn bên ngoài thôi cũng biết tập đoàn này không hề đơn giản,người ra vào vô cùng tấp nập,bên ngoài còn có vài tên cận vệ,vũ trang đầy đủ,nhưng lại không khiến người khác sợ hãi vì đó là chuyện xưa như trái đất rồi.


-Tiểu Thư...


Nhược Băng bước chân xuống xe,đi vào bên trong,đám cận vệ không quên cúi đầu chào.


Xoẹt....xì...xì....


Nhược Băng vừa bước chân vào thì bên ngoài,tiếng xe của Lâm Thiên đã tới,nàng hướng mắt nhìn ra thì thấy hắn bước chân từ bên trong ra,bên dưới rõ ràng vẫn là đôi giày mà lúc nãy hắn dẫm phải phân đó,nàng có chút quan ngại không biết hắn đã sử lý hay chưa.


-Kiểm tra tên kia,hắn là người mới....


Nhược Băng hướng 1 tên cận vệ khẽ nói.


Thấy vậy,tên kia nhanh chóng chạy tới trước mặt Lâm Thiên.


-Sao vậy,có chuyện gì sao?


Lâm Thiên nhìn tên kia vác súng tới trước mặt hắn,vẻ mặt nghi ngờ hỏi.


-Mang hết những đồ dùng của ngươi cho chúng ta kiểm tra...


Tên cận vệ bắt cò súng,bộ dạng tùy thời có thể cho Lâm Thiên vài viên vào người.


Lâm Thiên nhìn sang,chỉ thấy Nhược Băng nhìn hắn cười nhạt 1 tiếng rồi bước vào,biết rõ là nữ nhân này chơi mình,Lâm Thiên hừ lạnh 1 tiếng,ngay sau đó hắn lôi đồ dùng của mình ra,cũng chỉ có 1 cái ví tiền và 1 cái điện thoại mà thôi,còn Iphone X bờ lớt mà hắn mới tậu sáng nay,còn đâu không còn gì cả.


-Được rồi,có thể vào rồi....


Tên kia kiểm tra đồ đạc của Lâm Thiên 1 hồi,sau đó hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


-Biết trước có phải khôn hơn không?


Lâm Thiên quăng cái chìa khóa xe cho 1 tên khác,tên này thấy vậy liền lái xe của hắn vào trong hầm để xe.


Lâm Thiên bước đi,1 mặt vô cùng tự tin,hắn ngước nhìn cái tòa nhà to lớn này đến đau cả cổ,sau đó mới bước chân vào.


Lúc này như đã quá giờ đi làm rồi,Lâm Thiên nhìn ra bên ngoài,chỉ thấy đám cận vệ mà thôi,không còn mấy ai ra vào nữa,hắn bắt đầu đánh giá xung quanh,không hổ là tập đoàn lớn,tất cả mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo,từ những cái nhỏ nhất như chậu hoa,hay kính,đều sạch trơn như tẩy ô mô vậy.


-Phòng nhân sự ở đâu ta?


Lâm Thiên bước chân đi,hắn biết phải tới báo danh ở phòng nhân sự,để biết công việc mà Lâm Thiên làm là gì.


-Ngươi muốn làm gì?


1 tên cận vệ đi vào,thấy Lâm Thiên đang ngó nghiêng,đi tới hỏi.


-Tìm phòng nhân sự..


Lâm Thiên trả lời...


-Đi hướng đó rồi rẽ trái...


Tên cận vệ trả lời.


-Vậy sao,đa tạ rồi,công nhận cái công việc của ngươi cũng khổ thật,nếu là ta chắc có đánh chết ta cũng không làm đâu...


Lâm Thiên cười cợt 1 tiếng rời đi,để lại tên kia nhìn hắn với ánh mắt đầy tức giận.


-Rẽ trái.....đậu má....sao có nhiều ngõ vậy?


Lâm Thiên làm theo lời tên kia nhắc nhở,nhưng hắn vừa rẽ trái thì hiện ra trước mặt là rất nhiều ngõ ngách khác,nhiều người bên trong nhìn hắn như là thằng dở hơi vậy,khiến cho hắn cười khổ.


-Vị cô nương này không biết phòng nhân sự ở đâu vậy?


Lâm Thiên bỗng nhìn thấy bóng lưng của 1 người,bóng lưng khá nhỏ cùng với bộ váy công sở,đây là 1 cô gái,hắn đi tới,tay khẽ đụng vào vai người đó ra hiệu mình sau lưng,hỏi.


-Phòng nhân sự sao?


Thấy có người đụng mình,cô gái quay lại nhìn Lâm Thiên nói.


-Âu...sệt...đẹp như vậy sao?


Gương mặt cùng thân hình của người này hiện vào trong mắt của hắn,khiến cho Lâm Thiên như bị sét đánh vậy,đứng như cây cột nhìn chằm chằm vào người này không có chớp mắt,hắn chỉ thấy mặt người này không chỉ tinh xảo mà còn vô cùng yêu mị,lông màu như lá liễu,sống mũi thẳng xuống,2 bên là con mắt như làm từ ngọc vậy,bên dưới là đôi môi nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta biết vô cùng mềm mại.


Cùng với mái tóc có màu Tím nhạt,khí chất của người này nếu so với Nhược Băng thì cũng không kém,nếu Nhược Băng là kiểu lạnh lùng,cao ngạo bí ẩn thì người này lại vô cùng quyến rũ,kiều diễm,hắn lúc này cảm thấy người mình như có gì đó thức tỉnh rồi.


-Đi hướng đó,rồi sẽ nhìn thấy thôi tiểu đệ đệ....


Nữ nhân nhìn Lâm Thiên khẽ cười,nụ cười của nàng khiến cho hắn cứng đờ người luôn,nàng chỉ tay về 1 hướng rồi nhìn hắn cười mỉm,quay đầu rời đi.


Lâm Thiên vẫn chưa lấy lại được linh hồn của mình,ánh mắt của hắn nhìn cho đến khi người đó đi khuất hẳn mới thôi.


-Yêu tinh đại nhân lại có thêm 1 tiểu đệ nữa rồi...


Đám người xung quanh nhìn thấy,hướng Lâm Thiên nở nụ cười đầy ẩn ý nói.


Lâm Thiên phải lưu luyến 1 hồi mới rời đi,hắn quay đầu đi theo hướng mà người kia chỉ,lúc này đã thấy được phòng nhân sự rồi.


-Người mới tới?


Bên trong,1 tên vẻ mặt có chút hơi lớn tuổi,nhìn Lâm Thiên xuất hiện hỏi?


Lâm Thiên gật đầu.


-Lâm Thiên đúng không?


Hắn lại gật đầu.


-Chủ tịch có việc cho ngươi là....


Ngay sau đó,Lâm Thiên nhận được công việc của mình.


Lát sau...


-Ha ha,lúc nãy ta nghe được chuyện buồn cười lắm,có muốn nghe không?


Lúc này bên ngoài,đám cận vệ bắt đầu tụ lại với nhau trò chuyện,1 tên lúc nãy nhắc nhở Lâm Thiên bên trong,nhìn thân ảnh ngồi xổm phía xa,cười nói.


Người ngồi kia không ai khác là Lâm Thiên,công việc mà hắn nhận được chính là làm bảo vệ,và hắn phải đứng canh chung với đám này.


-Chuyện gì vậy Dương ca?


Những tên khác vẻ mặt chờ đợi nhìn tên kia,hắn là Dương Dũng,là 1 cận vệ lâu năm ở đây,cũng có chút danh tiếng trong đám cận vệ.


-Là thế này....


Dương Dũng nhanh chóng kể lại.


-Ha ha.....


Không bao lâu sau,Lâm Thiên chỉ nghe thấy đám người hướng ánh mắt nhìn mình,cười lớn,hắn biết đám này đang trêu chọc mình,nghĩ lại hắn cũng thấy tức,không ngờ nữ nhân kia lại bắt hắn làm cận vệ mà không phải giám đốc hay là phó chủ tịch gì đó.