Chương 15: Thư ký riêng của bảo vệ

Đô Thị Thần Võ

Chương 15: Thư ký riêng của bảo vệ

Sáng sớm...


-Không ổn rồi,cậu chủ biến mất rồi!


Bên trong căn biệt thự to lớn yên tĩnh,bỗng bị phá hủy bởi thanh âm của Tiểu Mai,chỉ thấy nàng chạy ra từ trong phòng của Lâm Thiên,vẻ mặt đầu hoang mang và hoảng sợ.


Nàng vốn định lên để đánh thức Lâm Thiên,vì hắn và Tiểu thư còn phải đi làm nữa,nhưng lúc đến chỉ thấy cửa phòng vẫn mở,Tiểu Mai đợi 1 chút bên ngoài nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì,nàng bước chân vào thì thấy bên trong trống trơn,đồ đạc bị lật tung,lúc đó nàng hốt hoảng la lên.


-Chuyện gì?


Nhược Băng cũng bị thanh âm của Tiểu Mai đánh thức,nàng từ trên giường bò dậy,vẻ mặt vẫn còn muốn ngủ đi ra,nhìn thấy Tiểu Mai chạy tới,ngáp 1 cái rồi hỏi.


-Tiểu thư,không ổn rồi,cậu chủ bị bắt cóc rồi...


Tiểu Mai cố gắng lấy lại sự bình tĩnh,nàng nhanh chóng kể lại.


-Vậy sao,đó là chuyện đáng để vui mừng mà...


Nhược Băng lạnh nhạt nói.


Sau đó bỏ lại Tiểu Mai vẫn còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì,đáng lẽ tiểu thư phải lo lắng mới đúng chứ,nhưng vẻ mặt lạnh nhạt đó,hoàn toàn là kiểu muốn Lâm Thiên đi từ lâu rồi,không biết phải làm thế nào,Tiểu Mai liền chạy xuống phòng bảo vệ.


-Bắt cóc,hừ....


Nhược Băng thay đổi quần áo của mình,sau đó nàng bước xuống nhà,nghe lại lời kể của Tiểu Mai,vẻ mặt của Nhược Băng hơi nghĩ ngợi rồi lại thôi.


-Người đâu,không ổn rồi,có ăn trộm,người đâu...


Bên ngoài,1 thanh âm hét lớn vang lên,kinh động tất cả mọi người.


Gâu...gâu...


Tiếng chó sủa bên ngoài vang lên,đám cận vệ nhanh chóng xuất hiện,tiếng bước chân vội vã bên ngoài kinh động cả 1 cái biệt thự to lớn.


-Tiểu thư,có ăn trộm...


Tiểu Hoa từ bên ngoài chạy vào,vẻ mặt hốt hoảng.


Nhược Băng bỏ xuống chén trà trong tay,nàng hướng mắt ra bên ngoài,chỉ thấy đám cận vệ bên ngoài,kéo vào 1 tên hắc y,thấy đầu của hắn gục xuống đất,bên cạnh là con chó nghiệp vụ ngất xỉu chưa có tỉnh lại.


-Tiểu thư,chúng ta phát hiện tên này ở bên ngoài,ngay dưới phòng của người,xử lý như thế nào đây?


1 tên cận vệ đi lên nói.


Nhược Băng liếc nhìn tên hắc y nhân này 1 cái,bỗng gương mặt của nàng hiện lên nụ cười nhạt.


-Dám vào nhà ta ăn trộm,gan của ngươi cũng lớn lắm ha...


Nàng đi tới,cúi xuống vỗ vào đầu tên hắc y nhân vài cái,vẻ mặt hiện lên sự độc ác.


Nàng mới đầu còn tưởng chuyện gì,sau khi nhìn qua tên hắc y nhân này 1 lượt,nàng biết tên này là ai rồi,không ai khác chính là Lâm Thiên,chắc là vì đêm qua muốn trả thù nàng nên mới ăn mặc như vậy,nhưng không ngờ không thành công lại bị quả báo ngất xỉu.


-Thiến hắn,rồi bán hắn vào Nam Bao Viện....


Nhược Băng lạnh lùng thốt ra vài câu rồi quay đầu rời đi.


-Vâng tiểu thư....


Tên cận vệ vẻ mặt sát khí.


Chỉ thấy hắn từ trong người lấy ra 1 con dao găm vô cùng sắc nhọn,liếm nhẹ trên lưỡi đao vài đường,bộ dạng như đao phủ vậy.


Xoẹt....


-Chết ta rồi,đứt lưỡi rồi....


Bỗng 1 vệt máu phun ra,chỉ thấy tên cận vệ vẻ mặt trắng bệch,nhìn tới thì thấy con dao gắm cắm vào trong lưỡi của hắn rồi.


-Đại ca,để ta giúp huynh...


Đám cận vệ kia nhanh chóng chạy tới,cố gắng giúp tên này rút con dao ra khỏi lưỡi.


-Xong rồi...


Sau 1 hồi,lưỡi của tên này đã được băng bó đàng hoàng rồi.


-Vì ngươi mà tiểu thư ta tức giận,vì ngươi mà cái lưỡi mấy chục năm nay của ta không được vét mà chỉ để đảo thức ăn,lúc này còn bị thương...


2 hàng nước mắt chảy dài trên mặt tên cận vệ,ánh mắt bi thương,ngay sau đó chỉ thấy gương mặt của hắn đầu sát khí.


-Tất cả là tại ngươi....


1 dao đâm xuống,tốc độ vô cùng đáng sợ,kỹ năng điêu luyện đảm bảo chắc chắn chúng,biết tên này đã trải qua những cuộc huấn luyện vô cùng khắc nghiệt....


-Cha....


Phập....


Thanh âm như thứ gì đó bị đâm trúng,chỉ thấy 1 vệt máu bắn thẳng lên gương mặt của tên cận vệ...


-Khà khà....đi đời trai nha em...


Tên cận vệ liếm vết máu trên mặt của mình,bộ dáng của hắn lúc này,mới thật giống đao phủ thật sự...


-Tiểu thư,mọi chuyện đã xong...


Hắn quay sang,hướng Nhược băng lên tiếng.


Chỉ thấy Nhược băng nhìn chằm chằm vào hắn,đến cái chén trà trong tay nàng cũng rơi xuống đất rồi,Tiểu Hoa cùng Tiểu Mai trợn lớn mắt nhìn tên cận vệ.


-Mọi người không cần kinh ngạc,Đại Dũng ta đây đã trải qua biết bao nhiêu cuộc huấn luyện địa ngục,kỹ năng dùng dao của ta,thiên hạ số 2 thì không ai số 1...


Đại Dũng vẻ mặt tự hào nói.


-Không,nhìn kìa....


Nhược Băng chỉ chỉ ngón tay sang bên cạnh.


-Tiểu thư yên tâm,với 1 đao trí mạng với độ chuẩn xác 100% của ta,đảm bảo tên này đã là thái giám rồi...


Đại Dũng cười lớn nói.


Nhưng thấy Nhược băng vẫn đang chỉ,hắn quay đầu nhìn lại,chỉ thấy đám đàn em của mình,tên nào tên nấy đều là vẻ mặt vô cùng đáng sợ.


-Đại Hoàng....Đại Hoàng....


Đại Dũng nhìn xuống,hắn gương mặt cứng đờ không chút máu,cái thứ mà hắn đâm trúng không phải Lâm Thiên mà là con chó nghiệp vụ bên cạnh,nó được gọi là Đại Hoàng.


1 đao đúng thật trí mạng,đúng thất lấy đi mạng của con chó,1 đao ngay giữa đầu,nhưng đó cũng là 1 đao cắt lên trái tim của những tên cận vệ khác.


-Đại ca,ta cứ ngỡ huynh và Đại Hoàng thân thiết với nhau lắm,nhưng không ngờ huynh vẫn còn ôm hận lần đó,mượn cơ hội này để thủ tiêu Đại Hoàng,ta không ngờ huynh lại đáng sợ như vậy.


1 tên cận vệ khác đứng lên,vẻ mặt vô cùng đau lòng với hàng nước mắt chảy dài.


-Đại Nam,đây....đây là ngoài ý muốn,không phải ta cố ý....


Đại Hoàng và hắn đúng là từng có xích mích,hắn từng nhiều lần muốn thịt con chó này,nhưng đó là chuyện rất lâu rồi,hắn cũng đã tha thứ,thật là hắn không có cố ý...


-Đại ca,huynh tự xử đi,đừng ép bọn đệ phải ra tay...


Đại Nam vẻ mặt lạnh lùng nhìn xuống phần dưới của Đại Dũng,vẻ mặt không chút tình cảm anh em.


-Không...không....


Đại Dũng làm sao mà có thể tự thiến mình cơ chứ,hắn liền quay đầu bỏ chạy,đám huynh đệ thấy vậy nhanh chóng đuổi theo,Đại Nam ôm lấy Đại Hoàng,vẻ mặt đau thương rời đi.


-1 đám củ chuối...


Nhược Băng cúi đầu cười khổ,không ngờ đám cận vệ này lại hài hước đến như vậy,thành sự thì ít mà bại sự thì có thừa.


-Dậy đi,đừng có giả vờ nữa,ta biết ngươi tỉnh lâu rồi...


Nhược Băng đi tới,đá vào người Lâm Thiên 1 cái rồi quay đầu rời đi.


-Chết tiệt...xú lão bà này....


Lâm Thiên đúng là đã tỉnh từ lâu,1 đao của Đại Dũng,đúng là phải trúng hắn,nhưng hắn nhanh chóng kéo con chó sang,che chắn cho mình,vì thế mà Đại Dũng mới đâm trúng con chó chứ không phải hắn.


-Cậu chủ,không sao chứ?


Tiểu Mai chạy tới,nhanh chóng giúp Lâm Thiên đứng dậy.


-Không sao....


Lâm Thiên gỡ xuống cái khăn che mặt bất đắc dĩ của mình,cười nói.


Tiểu Mai thấy vậy,gương mặt mới bớt đi vẻ lo lắng.


-Tiểu Mai ngoan lắm...


Lâm Thiên xoa đầu Tiểu Mai vài cái rồi rời đi,để lại Tiểu Mai vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.


-Ngươi muốn lên chức?


Lúc này,bên trong phòng của Nhược Băng,Lâm Thiên xuất hiện.


-Đúng vậy,1 người như ta sao có thể làm việc ở cái phòng bảo vệ như vậy được cơ chứ,ít nhất cũng phải là giám đốc hay phó chủ tịch,nếu không đừng trách ta sẽ tiết lộ mối quan hệ của chúng ta..


Lâm Thiên 1 mặt đe dọa.


-Cũng được,ta sẽ tăng chức cho ngươi...


Nhược Băng suy nghĩ 1 hồi,nàng cũng không có từ chối,sau đó vui vẻ bước ra khỏi phòng,để lại Lâm Thiên vẫn đang thẫn thờ.


Vẻ mặt đầu hồ nghi,Lâm Thiên làm sao mà tin tưởng được trong chuyện này không có âm mưu,làm gì mà xú nữ nhân này dễ dàng đồng ý như vậy.


1 canh giờ sau...


Lâm Thiên ngồi trên chiếc siêu xe của mình,hắn không quên lời hẹn với Tiểu Long Nữ,lúc này hắn đi tới,thấy xa xa phía trước,có 1 thân ảnh đang đứng đợi,Lâm Thiên gương mặt vui vẻ,người đợi hắn không ai khác là Tiểu Long Nữ.


-Ngươi muốn cho ta công việc gì đây?


Tiểu Long Nữ nhìn Lâm Thiên tới,nàng lên xe của hắn,cất gọn thanh kiếm của mình,hỏi.


-Thư ký của ta...


Lâm Thiên lạnh nhạt trả lời,câu trả lời của hắn khiến cho Tiểu Long Nữ giật mình,nếu là thư ký thì ít nhất Lâm Thiên cũng phải là giám đốc trở lên.


Trên chiếc siêu xe,Lâm Thiên không mất nhiều thời gian để đến công ty,lúc này xe của hắn đã dừng trước công ty,nhưng vẫn chưa có xuống xe.


-Có thể đừng mang kiếm không,ta sợ những người bên trong sẽ nhìn nàng với ánh mắt khác lạ...


Lâm Thiên nhìn thanh kiếm trong tay Tiểu Long Nữ,nói.


-Không được,ta sẽ không tự tin nếu không có thanh kiếm này...


Tiểu Long Nữ có phần không muốn.


-Vậy để ta cất nó đi...


Nhìn thấy vẻ mặt có phần khó xử của Lâm Thiên,Tiểu Long Nữ cười nói.


Sau đó chỉ thấy nàng vung lên thanh kiếm,trong nháy mắt,thanh kiếm đã biến mất,đến Lâm Thiên nhìn thấy cũng phải giật mình,hỏi ra mới biết,thanh kiếm đó được nàng giấu bên trong người mình.


Nhưng Tiểu Long Nữ dáng đi vẫn rất bình thường,vẫn như 1 tiên nữ đi xuống trần gian mặc cho trong người nàng có thanh kiếm.


-Ồ,ai đây,xinh đẹp như vậy!


Đám người Dương Dũng nhìn Lâm Thiên và Tiểu Long Nữ đi tới,bị thu hút bởi vẻ đẹp của Tiểu Long Nữ,đám người không nhịn được mà trêu chọc.


Nhưng hắn đã chạm phải gai bưởi rồi,chỉ thấy nàng khẽ điểm nhẹ ngón chân,thân pháp như nước chảy vô cùng mềm mại luồn qua đám người,nàng cứ lướt qua 1 tên,lại điểm nhẹ lên cơ thể tên đó,khiến cho bọn chúng đứng im bất động.


-Đại ca,là người biết võ công...


Đám người bị điểm huyệt,bất lực nhìn Lâm Thiên và Tiểu Long Nữ rời đi,ánh mắt vẫn đang còn kinh sợ.


Lâm Thiên sánh vai cùng Tiểu Long Nữ,khiến cho tất cả mọi người chú ý.


-Ai vậy,xinh đẹp như vậy?


-So với đại yêu tinh kia,vẫn còn đẹp hơn nữa?


-Không chỉ đại yêu tinh,mà chủ tịch chưa chắc đã so được với nàng..


Không ít lời nghị luận vang lên,nhưng Lâm Thiên hoàn toàn bỏ qua,hắn đi tới phòng nhân sự,lấy giấy báo thăng chức của mình.


Nhưng không lâu sau,hắn hoàn toàn thất vọng rồi,hắn được thăng chức,nhưng là thăng lên trưởng phòng bảo vệ,kiêm luôn quản lý hầm đỗ xe,để cho Lâm Thiên 1 lần vô cùng mất mặt với Tiểu Long Nữ.


-Không sao,không phải giám đốc trở lên mới có thư ký,nếu huynh muốn,ta vẫn có thể làm thư ký cho huynh...


Nhưng Tiểu Long Nữ vẫn đồng ý khiến cho Lâm Thiên vui mừng,hắn nhanh chóng thông báo chuyện này cho cả công ty biết,và từ đó truyền thuyết về Lâm Thiên xuất hiện bên trong.


Bảo vệ mà cũng có thư ký của riêng mình......