Chương 7: Đón rể

Đô Thị Thần Võ

Chương 7: Đón rể

-Đón rể!


Lâm Thiên mở lớn con mắt nhìn vị mỹ nữ trước mặt,ánh mắt của hắn không giấu nổi sự hèn mọn mà liếc nhìn khắp cơ thể của nữ nhân trước mặt.


-Ngươi muốn chết sao?


Nhược Băng đối với con mắt dâm đãng mà Lâm Thiên nhìn nàng,vô cùng khó chịu,cơ thể như bị cả đàn kiến bò lên vậy,khiến cho nàng có chút không giữ nổi sự bình tĩnh.


Bộ mặt vẫn lạnh nhạt,nhưng thanh âm của nàng chứa đầy sát khí,chỉ thấy dưới tay của nàng,5 ngón tay hóa thành trảo,kình khí xuất hiện,như thể muốn hướng tên nam nhân đê tiện trước mặt mà đánh tới.


-Con dâu,làm gì mà nóng giận như vậy cơ chứ,có gì chúng ta từ từ nói.


Đang định hướng Lâm Thiên xuất thủ thì chỉ thấy,không biết từ lúc nào,2 vị đại nương và nhị nương của Lâm Thiên đã xuất hiện bên cạnh nàng,1 cánh tay của đại nương nắm lấy cổ tay của Nhược Băng,khiến cho nàng cảm thấy cổ tay tê dại,trảo thủ cũng từ đó mà biến mất.


-2 vị là ai,mẹ của tên này hay sao?


Nhược Băng vô cùng bất ngờ,sự xuất hiện của 2 người này khiến cho nàng không hề cảm nhận được,đến lúc biết thì 1 người kia đã hóa giải trảo thủ của nàng rồi,đủ biết công lực của người này không hề dưới nàng,mà cao hơn nàng rất nhiều,ánh mắt ngạc nhiên nhưng nàng vẫn giữ được sự bình tĩnh.


-Con dâu!


Lâm Thiên nghe được thanh âm của nhị nương,vẻ mặt hơi dại ra,1 hồi sau hắn mới tỉnh lại,gương mặt hiện lên vẻ vô cùng hưng phấn.


-Nàng ta nói đến đón rể,là tới đón ta hay sao?


Lâm Thiên nói lớn,thanh âm đủ khiến cho cả chỗ này nghe thấy.


Không thiếu những tên nam nhân bên ngoài,nhìn vào Lâm Thiên với ánh mắt đầy vẻ ghen tỵ,1 mỹ nhân như vậy lại là vợ của tên Lâm Thiên vô sỉ kia,làm sao mà chấp nhận được cơ chứ,ánh mắt ghen ghét nhìn Lâm Thiên càng ngày càng nhiều.


-Đúng vậy,nàng ta là vợ của ngươi,lần này tới chính là để đón ngươi,cũng là chuyện mà nhị nương đã nói lúc trước...


Nhị nương lên tiếng.


-Phải không Nhược Băng!


-Đúng vậy,ngươi có hôn ước với ta,có thể coi như là chồng của ta....


Nhược Băng lạnh nhạt nói.


-Chuẩn bị đi,theo ta về!


Sau đó nàng bỏ lại 1 câu rồi quay đầu rời đi.


Thấy vậy 2 người đại nương và nhị nương cũng buông tha cho nàng,còn về phần của Lâm Thiên hắn không kìm nổi sự kích động mà không thèm chuẩn bị gì cả,đi theo phía sau Nhược Băng luôn.


-Tên nhóc này....


Nhìn Lâm Thiên rời đi,2 người đại nương và nhị nương cười cười.


-Muội không lo sao?


Đợi tới lúc mà Lâm Thiên cùng với đám người rời đi,đại nương lúc này lên tiếng,lúc nãy rõ ràng là nữ nhân kia biết võ công,Lâm Thiên ở cạnh nàng,há chả phải vô cùng nguy hiểm.


-Nàng ta lúc nãy,rõ ràng là biết Cửu Âm Bạch Cốt Trảo,Lâm Thiên tên nhóc này trong người tuy có nội công thâm hậu,nhưng đối phó với hắn thì nữ nhân kia cũng sẽ không tốn bao nhiêu công sức đâu...


-Không cần phải lo,nữ nhân kia lúc nãy thi triển Cửu Âm Bạch Cốt Trảo,điều đó chứng tỏ chuyện mà lúc trước chúng ta biết,Cửu Âm Chân Kinh đang nằm trong tay nàng ta,chúng ta lúc nãy cũng không cần phải ở nơi này nữa...


Nhị Nương vẻ mặt suy nghĩ nói.


-Muội vẫn muốn tìm về Cửu Âm Chân Kinh sao!


Đại nương làm sao mà không biết ý định của nhị nương cơ chứ,2 người hao tổn biết bao nhiêu công sức,là để tìm về Cửu Âm Chân Kinh,để cho đại nương tu luyện Cửu Âm Thần Trảo chứ không phải Cửu Âm Bạch Cốt Trảo,nếu cứ để nàng tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo,như vậy sẽ trở nên vô cùng hại người.


-Có manh mối rồi,cũng không cần phải chạy ngược chạy xuôi như lúc trước nữa...


Nhị nương nhìn đại nương cười nói.


Ngay sau đó,2 người cũng thu thập 1 chút đồ đạc,nhị nương cũng không quên mang theo số tiền mà nàng lấy được trên người của Lâm Thiên,nhanh chóng đuổi theo đám người.


Với khinh công của 2 người,rất nhanh thôi có thể dễ dàng bắt kịp đám người kia.


-Còn nhìn nữa,cẩn thận cặp mắt của ngươi...


Bên trong chiếc xe,Tiểu Hoa lúc này đã nhường chỗ cho Lâm Thiên và Nhược Băng,lúc này thấy Lâm Thiên vẫn đang nhìn tiểu thư của mình 1 cách dâm đãng,khiến cho nàng vô cùng tức giận.


-Mỹ nhân mà không nhìn,như vậy không phải là uổng phí đôi mắt của ta hay sao...


Lâm Thiên cười hèn mọn nói.


-Ta không biết trong đầu ngươi đang suy nghĩ chuyện gì,nhưng mà cái hôn ước của chúng ta,chỉ là trên giấy tờ mà thôi,tốt nhất ngươi đừng có đánh chủ ý tới nó,nếu không thì coi trừng cái mạng của ngươi...


Nhược Băng lên tiếng...


-Chết dưới tay nàng,như vậy ta cũng sống đủ rồi,hắc hắc...


Lâm Thiên cười nói.


Nhược Băng nhắm mắt lại,thần thái nghỉ ngơi,không thèm để ý tới tên này nữa,Lâm Thiên cũng vậy,mặc dù hắn nhìn mỹ nhân này cảm thấy không bao giờ chán,nhưng lúc này nàng ta đã là vợ của hắn,như vậy không cần lo sau này không được nhìn,hắn cũng nhắm mắt lại,vẻ mặt như nghỉ ngơi nhưng thực chất là đang tu luyện võ công.


Vài canh giờ sau.


-Oa...lớn như vậy sao?


Lâm Thiên lúc này đứng trước 1 biệt thự vô cùng lớn và xa hoa,hắn nhìn vào bên trong,như là 1 cung điện vậy.


Lúc này hắn cũng đã biết,vợ của hắn là chủ tịch của tập đoàn Nhược Băng lớn mạnh ở thành phố này,và tên của nàng ta giống với tên của tập đoàn,là Liễu Nhược Băng.


-Đồ nhà quê....


Tiểu Hoa đi phía sau tiểu thư của mình đi vào bên trong,nàng nhìn sang Lâm Thiên,vẻ mặt châm chọc nói.


-Hừ....


Lâm Thiên không thèm để ý tới người này,hắn cũng theo sau Nhược Băng,đi vào bên trong biệt thự của nàng.


Vào bên trong,hắn mới thật sự bị dọa cho chết,xung quanh còn xa hoa và tráng lệ hơn những gì mà hắn thấy bên ngoài rất nhiều,chỉ người hầu thôi,đếm sơ qua cũng có tới vài chục ngươi,đó mới chỉ là nữ hầu,còn chưa kể đến đám nam hầu,tên nào tên nấy vẻ mặt đều vô cùng đáng sợ,trong tay mỗi tên,đều là 1 khẩu súng,đạn dược lúc nào cũng sẵn sàng.


-Chào mừng tiểu thư quay về!


Đám người nhìn Nhược Băng xuất hiện,bộ dạng vô cùng cung kính.


-Được rồi,giới thiệu cho các ngươi,hắn là người mà lúc trước ta đã nói,các ngươi nên biết phải đối xử thế nào.


Nhược Băng liếc nhìn Lâm Thiên 1 cái,rồi quay đi.


-Chào mừng cậu chủ trở về!


Thấy vậy đám người quay sang nhìn Lâm Thiên,cũng cung kính chào,nhưng Lâm Thiên có thể nhìn ra,trong đám người này,không có ai là có hảo cảm với hắn cả,tất cả có vẻ đều cho rằng,hắn hoàn toàn không xứng với tiểu thư của chúng.


Lâm Thiên thấy vậy cũng không nói gì,hắn quay đầu bước đi,để lại phía sau không biết bao nhiêu là ánh mắt khinh thường nhìn hắn.


Kẹt...kẹt....


Cánh cửa biệt thự mở ra,bên trong có thêm 1 đoàn người hầu nữa,tất cả thấy sự xuất hiện của Nhược Băng,đều cúi đầu vô cùng cung kính.


-Đi chuẩn bị cho hắn 1 phòng,đầy đủ mọi thứ...


Nhược Băng hướng 1 nữ hầu nói.


-Vâng...mời cậu chủ đi theo tôi....


Nữ hầu hướng phía Lâm Thiên cúi đầu,rồi đi trước dẫn đường.


-Này...không phải....


Lâm Thiên đang định nói gì đó thì bị ánh mắt sắc lạnh của Nhược băng nhìn tới,khiến cho hắn im lặng.


Thấy vậy,Lâm Thiên đành cúi đầu bước đi,ai bảo nàng ta là chủ nhân nơi này cơ chứ.


-Cậu chủ,đã tới rồi,đây là phòng của người...


Nữ hầu dẫn theo Lâm Thiên lên tới lầu 3,rồi dẫn hắn tới 1 căn phòng vô cùng lớn và tráng lệ.


-Có vẻ như ngươi không giống những người khác...


Lâm Thiên nhìn nữ hầu,cười nói.


Hắn hoàn toàn không nhìn thấy được sự khinh thường trong mắt nàng như đám người bên ngoài,có vẻ như đối với nàng,hắn là chủ nhân đích thực vậy.


-Cậu chủ là chồng của tiểu thư,cũng là chủ nhân của tôi,tôi đâu dám có ý gì không đúng với ngài cơ chứ...


Nữ hầu cúi đầu nói.


-Được rồi,ngươi lui ra đi,ta sẽ để ý tới ngươi đó...


Lâm Thiên cười nói.


Thấy vậy nữ hầu cũng không có làm phiền Lâm Thiên mà rời đi,nàng cũng không quên nhắc nhở cho hắn,căn phòng cuối cùng kia là phòng của tiểu thư,nàng cũng nhắc nhở nếu như không có chuyện gì thì chớ có tới nơi đó.


-Dung mạo cũng không tệ,thật tiếc cho nàng lại là người hầu...


Lâm Thiên nhìn nữ hầu rời đi,khẽ cười.


Gương mặt của người này không tệ,vô cùng dễ nhìn,nếu như bình thường,nàng mà là 1 tiểu thư của 1 gia đình giàu có,đó là chuyện vô cùng bình thường.


-Tiếp theo nên làm gì đây?


Lâm Thiên nằm lên cái giường lớn bên trong,vẻ mặt suy nghĩ.


Nơi nào đó...


-Bác sĩ,cần phải làm tới như vậy sao?


Đám người Hắc Long Hội lúc này,Tạ Kinh nhìn 1 tên bác sĩ trước mặt,vẻ mặt vô cùng bất ngờ nói.


-Đúng vậy,bang chủ của các ngươi,cần phải mổ cổ họng,nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.


Vị bác sĩ kia cười nói.


-Cái gì,sặc nước bọt thôi cũng phải mổ sao!


Tạ Minh cùng với đám người ngã ngửa,hắn nhìn tên bác sĩ với vẻ mặt cười như không cười nói.


-Sao,các ngươi không muốn,nếu không mổ thì tính mạng của hắn sẽ nguy hiểm,nếu các ngươi muốn thấy hắn chết,vậy thì mang về,ta cũng bớt mệt..


Tên bác sĩ xì 1 tiếng,bộ dạng ngươi muốn làm thế nào thì làm.


-Vậy....được...được...vậy mổ đi!


Tạ Kinh không biết phải nói như thế nào đành phải đồng ý.


-Tạ ca!


Đám người phía sau,thấy quyết định của Tạ Kinh,cũng thắt lòng mà đồng ý.


-Như vậy có phải nhanh không,rất nhanh thôi,ca phẫu thuật sẽ diễn ra,các ngươi chuẩn bị viện phí đi...


Tên bác sĩ để lại 1 câu rồi rời đi.


Ngay sau đó...


-Tên Tạ Kinh chết dẫm kia,ta mà còn sống thì chắc chắn sẽ lột da ngươi...


Từ bên trong phòng mổ,chỉ thấy thanh âm gào thét của Thiên Long,được 1 hồi,thanh âm im bặt,chắc chắn đã dính phải thuốc mê rồi.


-Đại ca,ta rất mong người còn sống đây...


Đứng bên ngoài,Tạ Kinh gương mặt chảy xuống 2 hàng nước mắt,bộ dạng vô cùng đau lòng.


-Tạ ca,chuyện đã vậy rồi,huynh đừng buồn nữa,đại ca sẽ không sao đâu.


Đám người phía sau,đi lên an ủi.


-Không sao thì tốt,nếu có sao thì người không tốt chính là ta đây,ta làm sao trả nổi 2 tỷ tiền viện phí cơ chứ...


Tạ Kinh đưa lên tờ viện phí,nước mắt của hắn chảy ra càng nhiều.


Lúc này không chỉ Tạ Kinh,hắn khóc còn đỡ,còn những tên khác,đã ngất xỉu hết cả đám luôn rồi.