Chương 11:Nhiệm Vụ Đầu tiên Hoàn Thành

Điện Thoại Chi Xuyên Qua Vạn Giới

Chương 11:Nhiệm Vụ Đầu tiên Hoàn Thành

-anh gì ơi,phim đoàn mà anh đóng là phim gì vậy Xích Bích hay là Tam Quốc Diễn Nghĩa?,tôi thấy anh đóng rất là nhập vai,đoàn của anh là đoàn nào vậy,anh ơi, anh bay sao tôi không thấy cáp treo, đoàn của anh thật là lợi hại......

Trần Sơn đang xách theo một đứa lãi nhãi liên tục thật phiền,quyết định nhảy xuống trên đường lôi theo Tiểu Xuyên

-ngươi nói gì ta không hiểu,đóng phim là gì ta không hiểu,mà ngươi nói chết người là thật,ta cứu ngươi vì sợi dây chuyền ngọc trên người ngươi giống sợi dây chuyền ngọc mà ta mất

Trần Sơn giả vờ giả vịt không hiểu nói rồi nhìn sợi dây chuyền trên cổ Tiểu Xuyên nói

-người chết là thật,anh,anh gạt tôi,không thể,các anh không thể giết người,các anh đang gạt tôi,các anh giết người là các anh sẽ bị áp vào nhà tù,pháp luật sẽ trị tội các anh

Tiểu Xuyên hoản loạn lên lắp ba lắp bắp lí luận

-im ồm, đưa sợi dây chuyền đây, ta coi

Trần Sơn không muốn dây dưa nhiều,trợn mắt uy hiếp

-giây chuyền nào,á cái này hả,cái này tôi nhặt trên núi,liên quan gì tới anh

Tiểu Xuyên cầm sợi dây chuyền nói

-ta nói đưa đây là đưa đây,

Trần Sơn hai mắt hung ác thần át sát

Tiểu Xuyên thấy vậy cũng không dám nói nữa mà ủy khuất tháo dây chuyền rồi đưa qua

Trần Sơn không chờ được nữa,cầm lấy

-keng chúc mừng ký chủ nhận được vật phẩm' Chìa Khoá Bí Ẩn'

-keng chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ'Đồ Của Ta'ban thưởng thăng một cấp độ

-keng chúc mừng ký chủ lên cấp Luyện Thể Thất Trọng

Chìa Khoá Bí Ẩn:báu vật tổ truyền của Mông Gia, trong Lúc vô tình ông tổ Mông Gia tìm thấy miếng ngọc trong một di tích ở nước Sở,Chìa Khoá này là dùng để mở Hòm Báu Bí Ẩn ở núi Than Dự Sơn

-keng ký chủ phát động nhiệm vụ chinh tuyến 2'Hư Thật Báu Vật khen thưởng nhiệm vụ hòm báu bí ẩn *1,2 cấp bậc,một vòng quay may mắn

Hư Thật Táu Vật:tồn tại của chiếc rương không thuộc về thế giới này,ký chủ hãy đến núi Than Du Sơn để tìm tòi chiếc rương và mở ra xem trong đó có gì

Trần Sơn vừa cầm dây chuyền thì thanh âm điện thoại liên tục vang lên,một luồng sức mạnh tràn vào đan điền làm Trần Sơn lên một cấp,thêm một nhiệm vụ chính nữa,Trần Sơn lặng yên suy nghĩ*thế giới này chắc có tu đạo mà không biết mạnh không,lúc trước mình xem phim thấy có một ông tiên đoán trên núi Than Du Sơn mà không biết có phải tu đạo,nếu tu đạo thì chắc tu vi sẽ cao lắm, vì có thể thôi diễn 60 năm sau Tiểu Xuyên lên núi mà*

Đúng lúc Trần Sơn đang suy nghĩ thì ở một một núi xa xôi,ngọn núi đó là Than Du Sơn

Lúc này Trên đỉnh Than Du Sơn có một ông lão đang ngồi thiền trên một bồ đoàn,từ núi nhìn xuống thì giống như một tiên cảnh, thác nước,chim bay,cây côi xanh tươi

ông lão như cảm ứng được cái gì đó,hai mắt mở ra, một đôi mắt thâm thúy tinh thần, tang thương tuế nguyệt trên được hiên lên trên những nếp nhăn,

Đúng lúc này ông ta động,chỉ thấy ông ta bấm bấm đốt ngón tay, một lúc sau ông ta nhìn bên cạnh chiếc rương nhỏ rồi,rồi nhìn về hướng nam thở dài nói

-haiz vật này cùng ta vô duyên,thôi thì để người hữu duyên vậy,

Một giọng nói già nua tang thương buồn bã,rồi bỗng nhiên ông ta lấy lại tinh thần hô lên

-tiểu đồng lên đây sư phụ dặn

-dạ con tới liền


Theo tiếng gọi của ông lão thì có một thiếu niên 17 18 tuổi chạy tới nói

-sư tôn có gì dặn dò......

Bỏ qua chuyện của ông lão và đến với Trần Sơn của chúng ta, Trần Sơn cầm dây chuyền có viên ngọc nhìn nhìn quay sang nói với Tiểu Xuyên

-chính nó,dây chuyền này,viên ngọc này là đồ thất lạc của ta 2 năm trước,ngươi lấy nó ở đâu

-cái này ta mới nhặt 3 ngày trước trên núi,nếu của ngươi thì ngươi lấy đi ta không phải ăn trộm

Tiểu Xuyên giật mình,cái đó hắn nhặt 3 ngày trước thật, mà thiếu niên này nhìn dữ tợn,còn mang theo binh khí nữa chắc là không phải người hiền lành gì,thôi thì của đi thay người

-hừ nếu ngươi nói vậy ta tạm tha cho ngươi,ta không lấy đồ không, ngươi cầm ít ngân lượng coi như ta chuộc lại, 50 lượng bạc cầm lấy

Trần Sơn giả vờ giả vịt chính khí lẫm lẫm nói rồi lấy một túi tiền lớn đưa cho Tiểu Xuyên

-á không cần, không cần,đại ca tha em,em nói thật em không ăn trộm đồ của đại ca(Tiểu xuyên)

-ta nói ngươi cầm thì ngươi cầm(Trần Sơn)

-dạ dạ em cầm

2 người nói qua nói lại cuối cùng Tiểu Xuyên cũng cầm túi ngân lượng,vừa cầm túi tiền Tiểu Xuyên trợn mắt vì trong túi có một đống bạc, túi khá nặng ước lượng 5 cân

*Chậm, bạc,bình sĩ, giết người,phán quan,* Tiểu Xuyên giờ như có điều suy nghĩ,quay sang Trần Sơn hỏi

-vị đại ca này năm nay năm nào

-Đại Tần Lịch,Ngày xxx Tháng xxx Năm 216 Trước Công Nguyên,làm sao ngươi hỏi làm gì

-xong xong không phải thật,ta đang nằm mơ,đúng, là ta đang nằm mơ

Tiểu Xuyên nghe xong Trần Sơn trả lời mà mặt tro xám trắng Lấy tay bấm nơi chân kêu đau mới thấy thật,xong rồi đời hiện đại của ta,các em gái của ta,giấc mơ 99 bạn gái của ta xong rồi, xong hết rồi

Trần Sơn mặc kệ hắn,kéo hắn đi xa Trấn một chút rồi cầm kiếm chạy vào Trấn,nhiệm vụ phải cứu Hạng Lương nữa mới hoàn thành, không thể chậm trễ được

-Hổ Quyền

-Bộp bộp bộp

-Kiếm Nhất

-keng kẻng roẹc roẹc

Trần Sơn chạy vào giết người,chỉ thấy Trần Sơn Tay trái tát tát quyền tay phải chém kiếm như sói lạc bày cừu, Trần Sơn giết một mạch chết cả mấy chục binh lính thế dễ như chẻ tre vài phút sau tới được chỗ Hạng Lương đứng

-Hạng Lương ta mang ngươi đi,Hạng Vũ ngươi cũng gọi huynh đệ rút đi

Hạng Lương nhìn nhìn Trần Sơn rồi nhìn nhìn huynh đệ từng cái từng cái ngã xuống cắn răng để Trần Sơn mang đi

-huynh đài trước Trấn có nhị mã đang chờ, huynh với bá phụ đi trước đi(Hạng Vũ Rống To lên)

Trần Sơn xách vai Hàng Lương một đường huy kiếm chém chết mấy chục bình lính

Chạy ra khỏi trấn thì thấy 2 con ngựa, Trần Sơn 2 hai mắt sáng lên,không do dự Trần Sơn một con Hạng Lương một con

-tạ ơn ân cứu mạng của nghĩa sĩ,ân tình trọng như núi có gì ngày sau báo đáp,thứ tại hạ muốn hỏi huynh đệ danh hào

Hạng Lương cưỡi con ngựa bên cạnh hỏi

-ân nghĩa không cần,danh hào thì tại hạ họ Trần trong Hồng Trần tên Sơn trong Thái Sơn,bên góc cây bên kia có một huynh đệ vừa nãy ta cứu

Trần Sơn nghĩ nghĩ đạo,nói đùa ân tình gì với mấy người vừa nghèo,võ công thì có chút ít như này

-ân trọng như núi làm sao không báo đáp,Hạng mỗ sẽ ghi nhớ ân này