Chương 17:Động Phòng

Điện Thoại Chi Xuyên Qua Vạn Giới

Chương 17:Động Phòng

Nhật Thăng tam thủ•

-đẹp trai,đẹp trai thì mới có nhiều đứa yêu....

-lá là là lá la là la,là la la là là lá la....

Trong một căn phòng nhỏ,một thanh niên mặc một bộ đồ tân lang đỏ chót đang soi gương vuốt vuốt tóc, và hát những bài hát không thuộc thế giới này

• nhật thăng tam thủ,là cách tính giờ của người xưa,để bàn tay lên hướng mặt trời là tính toán được giờ nào.

-công tử, xe ngựa đã đến(tiếng nói của a Xuân ngoài cửa)

Nghe tiếng nói Trần Sơn đẩy cửa phòng ra,gật gật đầu với nha hoàn rồi ra khỏi phủ

Trước phủ là một đoàn đội rước dâu,một đội với 10 người nhạc công,một chiếc xe ngựa, một người bà mối,Trần Sơn lên ngồi xe ngựa khởi hành đi quanh huyện thành,trên đường tiếng nghị luận,tiếng chúc mừng rất nhiều,bởi vì không có nhà, Trần Sơn chỉ đi quanh huyện thành rồi về lại phủ

-tốc tốc tốc

Vừa về phủ,tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc

-chúc mừng,chúc mừng(công chúng a)

-chúc mừng lữ công,chúc mừng(công chúng b)
....
..
-Dừng kiệu,Tân Lang đến,mời tân lang vào nhà(bà mối)

Trong phủ tiếng nói chúc mừng nhộn nhịp,Trần Sơn nghe bà mối nói thì đi vào,đi theo Lữ công,giữa đường tiếng chúc mừng liên tục,hắn cũng liên tục tạ ơn

-tiểu thư,tân lang đến(a xuân)

-biết rồi

trong một căn phòng một người được nhuộm nguyên người một màu đỏ chót,nghe tiếng nói nha hoàn,Tố Tố giật mình đáp,

Tố Tố chỉ thấy tim đập như chưa bao giờ đập,trái tim như muốn bay ra khỏi người,khôi phục bình tĩnh Tố Tố trùm đầu lại rồi ra khỏi phòng,đi theo nha hoàn đến đại điện làm lễ

-giờ lành đã đến,mời tân lang, tân nương chuẩn bị làm lễ (bà mối)

Trần Sơn bây giờ tâm tình thấp thỏm,đến trước mặt Tố Tố,cả đại sảnh đông người bây giờ thật yên tĩnh,chỉ nghe thấy tiếng của bà mối

-Nhất bái thiên địa:đầu tiên bái thiên địa cho cuộc sống tốt đẹp hơn(bà mối)

Trần Sơn đứng bên cạnh Tố Tố bái một bái hướng thiên hướng địa

-Nhị bái cáo đường:thứ hai bái phụ mẫu vì đã sinh ra, nuôi dưỡng thành người và đã chấp nhận cuộc hôn lễ này (bà mối)

Trần Sơn,Tố Tố quay lại bái hướng Lữ Công một bái,

Lữ Công gật gật đầu cười,chỉ thấy Lữ Công trên mặt đã ít tìu tụy rất nhiều,chắc mấy ngày nay có*một nụ cười bằng mười than thuốc bổ*

-phụ thê giao bái:thứ ba hãy tạ ơn với nhau vì đã tin tưởng lẫn nhau,sau này hãy chiếu cố lẫn nhau (bà mối)

Trần Sơn quay lại hướng Tố Tố bái một bái chậm rãi

Ở một góc nào đó Lữ Trĩ đang nhìn 2 người xuất thần,nước mắt đã chảy,đưa tay lên lâu nước mắt Lữ Trĩ nói*tại sao ta lại khóc,muội muội xuất giá ta phải vui mừng mới đúng chứ)

-lễ hành kết thúc,xin mời tân nương về phòng,xin mời tân lang đón khách(bà mối)

-bộp,bộp bộp bộp...

-bôp bộp...
-...
..

Cả sảnh tiếng vỗ tay vang lên,ngoài trang viên cũng tiếng vỗ tay rung trời,tân nương được bà mối dẫn về phòng, Trần Sơn đi theo từng bàn,từng bàn tiếp khách,

Hôm đó cả phủ đệ được lấp kín một mảnh vui mừng

-tại hạ Trần Sơn,hôm nay tạ ơn hương thân phụ lão đã đến chia vui ngày mừng của tại hạ,ở đây tại hạ kính các vị 3 chung,mởi

-trần công tử nói hay lắm,mời...

-mời..

-mời..
...
-chúc mừng công tử,sớm sinh quý tử(công chúng a)

-tạ ơn(trần sơn)

-chúc mừng Lữ Công,có hiền tế giỏi (công chúng a)

-cảm tạ Huynh đệ,nhờ phúc mọi người(Lữ Công)

-haha hôm ngày không say không về(công chúng b)

-đúng không say không....
.....
..

năm giờ chiều, Trần Sơn lắc a lắc lư đi về phòng tân nương,đẩy phòng ra chỉ thấy cả căn phòng được nhuộm màu đỏ,giữa phòng được đặt một bàn thức ăn,nổi bật nhất là giường màu đỏ,chăn màu trắng một người khăn trùm đỏ đầu,đang ngồi ở đó

Tố Tố đang ngồi trên giường nghe thấy tiếng mở cửa thì giật mình, tim đập bành bạch,tâm loạn như ma,có chút hồi hộp cũng có chút chờ mong

Trần Sơn đên ngồi xuống dỡ khăn trùm đầu Tố Tố ra,đập vào mắt là một gương mặt xinh đẹp,tóc đen được bó lại,mặt trái xoan xinh xắn,măt to long lanh mi dài đang chớp chớp nhìn mình,môi đỏ nhỏ nhắn mím mím lại,

Trần Sơn chỉ cảm thấy mình như đang mơ,cái này không chân thật,cái này ở hiện đại là vịt hoá thiên Nga,mà ở cổ đại là thiên nga hoá phượng hoàng, miệng đắng lưỡi khô,nuốt một ngụm nước miếng, Trần Sơn lấy lại bình tĩnh nắm tay Tố Tố nói

-nương tử,sáng giờ chắc đói rồi chứ,ra ăn chút gì đi,ăn xong lại đây ta có chuyện muốn nói

-tướng công tiếp khách mệt mỏi chứ,

Tố Tố bị nắm tay cũng không ngại nhìn Trần Sơn nói,
*bây giờ mình đã là người của tướng công,tướng công muốn làm gì mình cũng được*,Tố Tố nghĩ

-không,ta không mệt, nghe lời ta, tới ăn chút gì đi, ăn xong ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng

Trần Sơn một tay nắm tay Tố Tố,một tay sờ lên má Tố Tố nói với giọng nói hiền hoà,ánh mắt nhu tình

-vâng phu quân

Tố Tố thấy Trần Sơn nói vậy ngoan ngoãn tới ngồi ăn

Trần Sơn thấy Tố Tố ngồi ăn rồi bắt đầu ngồi xuống vận công pháp bắt đầu giải rượu trong cơ thể,vận được 20 vòng công pháp, Trần Sơn thấy khoẻ hơn rất nhiều,độ cồn đã giải sạch sành sanh,mở mắt ra,chỉ thấy Tố Tố đang ngồi đối diện chớp mắt nhìn mình

-Tố nhi ta muốn nói với nàng,thật ra ta không phải người của thế giới này,ta nhờ có cái này để đến đây,nó còn được gọi là điện thoại,ta đến đây để tu luyện............

Trần Sơn bắt đầu ngồi giải thích với Tố Tố

Tố Tố ngồi yên lắng nghe không ngắt lời,càng nghe càng kinh ngạc,hiếu kì đôi mắt chớp chớp nhìn cái điện thoại

-đấy ngày mai ta phải trở về thế giới của mình,Tố nhi nàng đi theo ta chứ

Một lúc lâu sau Trần Sơn giải thích xong,nhìn Tố Tố hỏi,ánh mắt thâm tình chờ mong nhìn Tố Tố

-vâng,phu quân đi đâu Tố Tố đi theo đó

Tố Tố ngoan hiền đáp,giọng nói hiền hoà êm tai

-cảm ơn Tố nhi,Tố nhi ta yêu nàng,rất yêu nàng

Trần Sơn nhìn thắm thiết rồi bắt đâu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn xinh sắn ấy,một cảm giác ngọt ngào từ môi đối phương truyền lại,cậy miệng ra đầu lưỡi bắt đầu chui vào tìm kiếm đầu lưỡi đối phương

-ưmmm

Tố Tố bị hôn môi rên lên,một cảm giác tê dại cả người,tim đập bình bịch,cả người cứng ngắt,đợi một lúc mới khôi phục bình tĩnh hai tay bắt đầu choàng lên cổ Trần Sơn,hai mắt híp lại hưởng thụ

Mười phút sau hai người rời môi,một sợi tơ được kéo càng ngày càng dài,Tố Tố hai mắt mông lung cả người mềm nhũng ngả vào ngực Trần Sơn

Trần Sơn ôm Tố Tố vào ngực,một cảm giác thân thể mềm mại, hương thơm xữ nữ đập vào mũi,làm Trần Sơn phía dưới biểu đệ ngẩng lên hỏi*đại ca ơi,muội muội đến hả*

-đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng,Tố nhi Wǒ lái zhèlǐ

Trần Sơn vuốt ve lưng Tố Tố nói

Trần Sơn nói xong bắt đầu chậm rãi giải khai hai người y phục,khi còn lại một yếm một khố,Trần Sơn nhìn trước mắt mà nội tâm như muốn nổ tung,biểu đệ đang dương hết sức muốn phá quần mà ra,*đại ca,biểu đệ không chịu được nữa,đại ca,đại ca lái là, lái là,lái là.....*

Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp,cái yếm màu đỏ,cái khố màu đỏ,cao phong muốn phá yếm mà ra,trên cái yếm một rãnh khe sâu vạn trượng như muốn nhốt Trần Sơn vào đó,vòng eo thon nhỏ, nước da trắng trẻo không tì vế,đôi chân dài thon ngọc

Trần Sơn nuốc ực nước miếng,hai tay run rẫy giải khai cái yếm

Cái yếm vừa được giải khai,một đôi cao phong hơn nắm tay nhảy tưng tưng với 2 hạt anh đào hồng nhỏ nhắn xinh sắn như hai cô gái đang khiêu vũ trên 2 ngọn núi lớn

Trần Sơn miệng đắng lưỡi khô nuốt ực một ngụm,nhẹ nhàng đặt Tố Tố nằm xuống,nhìn thấy Tổ Tố người run run nên ở bên tai nàng nhè nhẹ nói

- Tố nhi ta sẽ nhẹ nhàng hết mức có thể

-ưm mm

Tố Tố nghe tiến nói mở mắt ra thì bị hôn lên đôi môi

Trần Sơn vừa hôn vừa giải khai y phục của mình,một lúc lâu sau một cơ thể cường tráng,cơ bắp sáu múi được thể hiện ra

-ưm,ưm
-ưm

Tố tố hai mắt mở to ra,một sợi thần kinh tác động những hệ thần kinh khác làm cả người tê lên,hai mắt mông lung cả người tê dại,dưới khố bắt đầu hơi ướt bởi vì nơi cao phong bị bàn tay tác quái của Trần Sơn tấn công

-ưm

Trần Sơn một miệng ngoạm lấy một bên cao phong,tay trái bắt được một bên cao phong bắt đầu trêu đùa nhị vị anh đào

Tay phải còn lại bắt đầu luồn vào nội khố để tìm kiếm khu rừng rậm nguyên thủy,tay vừa vào rừng rậm, một cảm giác ước át ấm áp truyền tới,nhẹ nhàng xoa xoa làm Tố Tố nước mắt chảy ra,rên lên cả người run bần bật,nhẹ nhàng rút tay ra và giải khai nội khố

Trần Sơn cảm thấy Tố Tố đã chuẩn bị xong bắt đầu ngồi dậy quan sát,Tố Tố bây giờ cả người đỏ chót,hai mắt nhắm nghiền cả người văn vẹo hai tay ôm phía dưới khu rừng,dưới hai chân là một vũng nước

-phu quân đừng nhìn chằm chằm thiếp thân như vậy,thiếp thân ngại,phu quân Tới đi thiếp thân sẽ chịu được

Tố Tố cảm giác yên tĩnh thì mở mắt ra thấy Trần Sơn nhìn ở dưới chằm chằm ngại ngùng nói, rồi nhắm mắt hai tay giang ra mặt ngươi xử lí


Trần Sơn thấy vậy thầm hô yêu tinh,đè ép tâm tình nhẹ nhành nhất Tố Tố lên,khe nhỏ rừng rậm một mảnh ướt át rồi, phải tìm kiếm vật gì đó che lấp thôi

-ưm ưm ưm ưm...

Trần Sơn cầm Cây bổng thô to nhẹ nhàng ma sát rừng rậm,đầu cây bỏng ma sát với rất nhiều thân cây trong khu rừng,một lúc sau Trần Sơn ôm bổng ma sát với khe hẹp nhỏ trong khu rừng,một cảm giác ướt át tê tê từ biểu đệ truyền tới,ma sát một lúc sau thấy phía dưới đã ướt át lắm rồi,Tố Tố thì cả người vặn vẹo rên lên liên tục

-Tố nhi ta vào đây

Trần Sơn nói xong câu đó bắt đầu ưởng lưng cho biểu đệ thô to chui vào khe nhỏ

-Á aaa

Một tiếng kinh hô của Tố TỐ Vang lên,Trần Sơn nhìn xuống, đầu cây bổng to lớn đã chui vào khe hẹp rừng rậm một tí,một cảm giác chật hẹp co bóp từ khe hẹp truyền tới,Trần Sơn quan tâm ngẩn đầu lên hỏi Tố Tố

-Tố nhi nàng không sao chứ

-ưm,không, không sao phu quân cứ tiếp tục đi,Tố nhi chịu được(tố tố cắn răng nói nói)

-ừ ta tơi đấy

Trần Sơn nghe vậy tà hoả dân lên,không có kinh nghiệm gì với chuyện này nên thúc lưng mạnh một cái

-á á aaaaa

Một tiếng kêu hét lên trong căn phòng làm cả phủ đều nghe được,

Lữ trĩ đang dọn bàn thì cả người run lên,quay sang nhìn lại thầm nghĩ*cũng không quá chứ,làm gì hét ghê vậy*

Lữ Công đang ngồi trong phòg nghe quản sự báo cáo quà cáp hương thân thì nghe tiếng hét quay lại thầm nghĩ*hiền tế thật bá đạo,năm đó ta làm mà phu nhân chẳng có động tĩnh gì*

Quay lại với Trần Sơn, nghe tiếng hét lớn đó thì Trần Sơn dừng lại, cây bổng mới vào được hơn nữa cây,khe nhỏ hẹp ấy bây giờ đang cố gắng co bóp như muốn ép chết biểu đệ,muốn tiến thêm vào cũng không được nữa,nó cứng luôn ở trong đó

-Tố nhi nàng không sao chứ

Trần Sơn ngẩn đầu lên quan tâm hỏi Tố Tố,bởi vì hắn không có kinh nghiệm về chuyện này nên vừa rồi không khống chế được thúc vào mạnh như vậy

-phu,phu quân Tố nhi không được,Tố nhi xin lỗi phu q

Tố Tố mặt mày xanh lét,sắc mặt tái nhợt giọng nói yếu ớt,nói được một nữa thì ngất đi

-Tố nhi,Tố nhi,ta xin lỗi Tố nhi đừng làm ta sợ...phùuu

Trần Sơn thấy Tố Tố vẻ mặt đó nội tâm cuống lên ôm Tố Tố kêu lên, lúc phát hiện Tố Tố chỉ ngất đi thì thở phào nhẹ nhỏm

vội vàng rút trường bổng ra nhìn,cây bỏng rất nhiều máu dính bên trên,khe rừng máu chảy cũng rất nhiều,khe hẹp đỏ sân lên đang còn mở miệng chảy máu

Trần Sơn thương tiếc nhìn Tố Tố,mắng mình trong lòng*biểu đệ mày to như vậy làm gì,dài như vậy làm gì*"cái này đâu phải lỗi của đệ,là do viên đan dược ấy đó chứ" *hừ*

Trần sơn hoả dục trong người đã phai tắt,nhẹ ngàng quay người tố tố lại,hai tay đặt trên lưng bắt đầu truyền chân khí,Trần Sơn truyền một nữa chân khí trong Đan Điền thì cả người mệt mỏi,ôm Tố Tố nằm xuống ngủ một giấc....
..
....