Chương 66: Thiếu một nét.

Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới.

Chương 66: Thiếu một nét.

Chương 66: Thiếu một nét.


Sáng ngày tiếp theo, Mạc Thiên Cửu lại hỏi Đậu Đen chuyện mèo chết, nó vẫn lắc đầu.

Chắc ta luyện sai rồi! hắn tự nói.

Không sao, lần đầu luyện, thất bại là chuyện bình thường.

Hắn quyết định đi chợ thú cưng mua một con mèo khác. Hắn tìm đến cửa hàng trước đó, chắc họ vẫn còn mèo già.

Nhưng mà khi hắn đến nơi thì cửa hàng đã tạm nghỉ bán, có một tên pháp sư đang làm phép trước cửa.

Ông chủ thì nằm trên một tấm chiếu, sắc mặt tái nhợt, môi khô khốc, mở mắt trân trân nhìn trần nhà.

Bà vợ và hai con ngồi bên cạnh than khóc, hàng xóm bu quanh xem chỉ trỏ.

Mạc Thiên Cửu thấy hiếu kỳ cũng cố chen vào giữa đám đông.

Tên pháp sư cầm kiếm gỗ múa may tới lui, cầm chén rượu hớp lấy một ngụm rồi phun ra phù phù. Hắn lẩm nhẩm đọc chú ngữ, chọc thanh kiếm vào trong hũ gạo nếp hất lên khiến cho gạo nếp bắn tung tóe khắp nhà.

"Mọi người tách ra, không được đạp lên gạo nếp." tên pháp sư nhắc nhở.

Mọi người làm theo hồi hộp chờ đợi.

Chợt có tiếng xèo xèo xèo… khói bốc lên, hạt gạo nếp bị cháy thành than, cẩn thận quan sát dễ dàng nhận ra vết cháy tạo thành dấu chân mèo.

Tên pháp sư nhăn mặt, đưa ngón tay bấm đốt.

"Pháp sư, ông nhà ta rốt cuộc là bị gì?" bà vợ lo lắng hỏi.

Tên pháp sư nhìn bà, nói:

"Ông nhà đã bị trúng bùa miêu quỷ."

"Bùa miêu quỷ?"

"Phải! loại bùa này vô cùng độc ác. Nghe nói phải dùng một con mèo già từ mười năm tuổi. Sau đó giết chết nó, nhét vòng trong miệng nó lá bùa, chôn xác dưới huyệt nông, cắm lên mộ ba cây nhang.

Khi nhang cháy được một phần ba thì cắm ngược lại, nếu như khói nhang không bay lên thì đã thành công một nửa.

Đợi ba ngày sau, nếu như xác mèo thành công hóa thi, kẻ thi pháp có thể điều khiển.

Hắn có thể dùng miêu quỷ này ám toán nạn nhân đảm bảo nạn nhân thất hồn lạc phách, ba ngày sau chết trong đau khổ mà không để lại bất kỳ dấu vết nào."

Nghe tên pháp sư giải thích, mọi người không khỏi rùng mình sợ hãi. Thật quá độc ác! đây là có thù cỡ nào mới làm ra được.

Ba mẹ con nghe vậy khóc bù lu bù loa lên.

"Đại sư, ngài phải cứu lấy nhà tôi." bà mẹ cầm lấy tay áo tên pháp sư nước mắt ngắn dài.

"Yên tâm! chuyện này ta đã biết thì không thể bỏ qua. Nhân gian chính đạo không cho phép yêu tà tác oai tác quái." tên pháp sư hùng hồn nói.

"Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, bà nghĩ xem ông nhà có gây thù chuốc oán với ai khiến người ta ra tay độc ác như vậy không?"

Ba mẹ con bắt đầu suy nghĩ. Sống trên đời không ai hoàn hảo, bởi vậy có cả đống người không thích mình và mình không thích là chuyện bình thường.

Mạc Thiên Cửu nghe mà đen cả mặt, ta không phải như vậy a. Tên pháp sư này nói đúng chín phần, chỉ có một phần là tên pháp sư sai. Đó là hắn không có ý ra tay với ông chủ cửa hàng.

Có lẽ là trong lúc luyện thi miêu hắn gặp lỗi khiến cho thi miêu không nghe lời, tự ý hành động. Con mèo này trước khi chết chỉ sợ rất oán hận ông chủ đã bán mình bởi vậy trở lại trả thù.

Ba mẹ con nói một hồi cũng không thể khóa được mục tiêu.

"Được rồi, không tìm được hung thủ cũng không sao. Đêm nay, con quỷ miêu này sẽ lại gây án, ta có thể bắt nó." tên pháp sư nói.

Mạc Thiên Cửu âm thầm lùi lại, đi ra khỏi đây.

Tối đến.

Tên pháp sư lại làm phép, cắm trên miệng ông chủ cửa hàng ba cây nhang.

Nhang vẫn đang cháy bình thường, đột nhiên có luồng gió thổi qua, với người phàm sẽ không quá để ý nhưng cây nhang liền đổi lửa xanh.

Tên pháp sư đứng bật dậy, bấm đốt ngón tay, lẩm bẩm: "Đến rồi!"

Ba mẹ con sợ hãi co ro ôm nhau.

Tên pháp sư cầm kiếm gỗ bắt đầu múa, rải gạo nếp khắp trên đất.

Xèo xèo xèo… có gạo nếp bị đốt cháy hình bước chân mèo, nó đang tiến tới chỗ ông chủ cửa hàng.

"Hừ! yêu vật đền tội đi." tên pháp sư phỏng đoán theo bước chân, hớp một ngụm rượu nếp sau đó phun ra.

"Méo!" con mèo phát ra tiếng kêu chói tai, nó cảm thấy đau. Nó hiện ra nguyên hình, một cái xác đã hủ hóa một nửa, mùi hôi thối nồng nặc.

Tên pháp sư dùng hai ngón tay ngắt lấy đầu nhang, búng ra.

Phừng phừng phừng… con mèo bốc cháy dữ dội.

Con mèo rít lên những tiếng khó nghe, không đơn thuần là tiếng mèo, còn có tiếng oan hồn kêu gào.

Trong xác con mèo, ngoài hồn phách con mèo còn có oan hồn con người lang thang nhập vào.

Bọn chúng gào lên, thi khí bùng nổ dập tắt ngọn lửa.

Xác con mèo vốn đã ghê rợn, sau vụ cháy càng thêm đáng sợ, tròng mắt lòi cả ra treo lủng lẳng, da thịt từng mảng rớt xuống, có chỗ lại cháy đen.

Con mèo nhìn tên pháp sư, méo! một tiếng, nó nhảy lên đánh tới, tên pháp sư không sợ hãi cầm kiếm bổ.

Rắc! cây kiếm gỗ bị vuốt mèo cắt đôi, con mèo hạ đất, chạm phải gạo nếp khiến chân nó bỏng rát, nó rít lên nhảy tới nhảy lui vẩy ra gạo nếp.

Tên pháp sư bị gãy kiếm thì giật mình, đây là đạo kiếm làm từ gỗ dâu tằm trồng gần đạo quán đã hơn hai mươi năm tuổi. Kiếm này có thể trừ âm bài tà, không ngờ lại bị con mèo đánh gãy. Thi mèo này không biết do ai luyện mà lợi hại như vậy.

Hắn tiếp tục lấy ra một thanh kiếm đồng, dài khoảng một mét, bên trên có khắc phù chú.

Con mèo lúc này vừa đau vừa giận xông tới.

Hắn cầm chén rượu nếp trên bàn cúng hất ra. Méo! con mèo kêu lên một tiếng. Nhân lúc này hắn chém tới.

Kiếm đâm ngang bụng con mèo, mắc kẹt trong xương sườn. Con mèo quay nhìn hắn, đưa tay vỗ. Hắn vội vàng buông kiếm lùi lại.

Phù chú trên thanh kiếm phát sáng, xèo xèo… thi khí bị hủy diệt, con mèo đau đớn vỗ bay thanh kiếm.

Sau đó nó đảo mắt nhìn tất cả bọn họ, không cam tâm nhưng không còn cách nào khác, nó quay đầu nhảy lên nóc nhà chạy trốn.

"Hừ! còn muốn chạy." tên pháp sư lập tức phóng người đuổi theo.

Hai bên một chạy một đuổi, khoảng cách dần kéo dài, chỉ sợ tiếp tục thế này sẽ để xổng mất yêu vật.

Hắn cố gắng tăng tốc nhưng tình hình không khá hơn.

Đúng lúc sắp mất dấu thì một ánh kiếm lóe lên. Phốc! con mèo bị cắt làm đôi.

Một người đeo mặt nạ cưỡi phi kiếm, mặt lạnh băng nhìn xác mèo.

Tên pháp sư lại gần, chắp tay:

"Đa tạ tiên trưởng ra tay trừ hại cho dân chúng."

Hắn biết đây chính là một vị tu sĩ.

"Không có gì, chuyện nhỏ thôi." vị tu sĩ kia lạnh nhạt phất tay thu lại cả kiếm lẫn xác mèo.

"Không biết tiên trưởng cao danh quý tánh, để dân chúng còn biết bái tạ."

"Không cần!" người đeo mặt nạ đạp phi kiếm biến mất trong màn đêm.

Tên pháp sư hét lớn:

"Thanh Y Quán, tiên trưởng có rảnh ghé chơi."

Mạc Thiên Cửu nghe vậy hơi ngưng lại, tên này thì ra xuất thân Thanh Y Quán, hèn gì có chút bản lĩnh, có thể nhìn ra nguồn gốc quỷ miêu.

Thanh Y Quán thuộc Đạo Gia chính tông.

Đại Trịnh có ba nền tư tưởng lớn: Phật Giáo, Nho Giáo, Đạo Giáo.

Phật Giáo chủ trương phổ độ chúng sinh, bởi vậy người theo Phật nhiều vô cùng.

Nho Giáo tập trung giáo hóa, các học viện, trường học dạy đều là Nho Giáo lý niệm. Trong triều quan lại chín phần mười là người Nho Gia. Nho Giáo nắm quyền hành cực lớn trong tay.

Nếu như Phật Giáo một tiếng có thể hô ủng vạn dân, Nho Giáo một câu nói có thể ảnh hưởng vạn thế.

Đạo Giáo chủ trương đạo pháp tự nhiên, không cầu công danh, không cầu vạn dân, chỉ cầu tiêu diêu tự tại, đi khắp thiên hạ hành hiệp trượng nghĩa. Bọn họ mới đúng là tiên hiệp. Tiên thì phải hiệp.

Tất nhiên ý niệm là vậy nhưng không phải ai cũng có thể làm được.

Đạo Giáo thường xây dựng đạo quan khắp nơi, không cầu hương hỏa, không cầu danh tiếng, chỉ cầu duyên số.



Mạc Thiên Cửu về phủ lôi xác con mèo ra, chưa kịp kiểm tra thì có tiếng vỗ cánh bạch bạch hạ xuống.

"Hôm nay ngươi tốt bụng vậy, còn chuẩn bị cả thức ăn đêm cho ta." Đậu Đen vui mừng.

Mạc Thiên Cửu liếc nhìn nó:

"Đây là thi yêu, ngươi cũng muốn ăn sao? ăn xong sẽ thi biến đó."

"Giống như ở châu Thái Hòa sao?"

"Đúng vậy!"

"A! vậy thì nhường lại cho ngươi." Đậu Đen vỗ cánh bay lên xà ngang đậu.

"Nàng hôm nay thế nào?" hắn hỏi.

"Vẫn như thường. Nếu ngươi e ngại nàng ta như vậy sao không đuổi đi, mất công theo dõi." nó thắc mắc.

"Ngươi không hiểu: kẻ địch ngoài sáng luôn dễ đối phó hơn kẻ địch trong tối." hắn bây giờ đã đặt nàng làm kẻ địch giả định.

Hắn vẫn chưa biết mục đích của nàng tiếp cận hắn nhưng mà bỏ ra nhiều công sức như vậy chưa hẳn là muốn giết hắn, vì lúc trước nàng đã có rất nhiều cơ hội nhưng chưa một lần ra tay, khả năng nàng muốn một thứ gì ở chỗ hắn nhưng không thể mạnh cướp mà phải được hắn tự nguyện. Bởi vậy mới bày ra nhiều khổ nhục kế như vậy.

Được rồi, tạm thời không để ý nàng.

Phải nghiên cứu con mèo này vì sao nó lại tự ý hành động.

Sau một hồi mổ xẻ, hắn phát hiện phù chú thiếu một nét, không phải do hắn vẽ thiếu mà trong lúc con mèo bị hủ hóa giòi bọ đã đã cắn mất một phần phù chú.

Đây là tai nạn ngoài ý muốn nếu như không thực hành sẽ mãi mãi không nghĩ sẽ bị.

Tốt! một lần sai là một lần kinh nghiệm.

Hắn đối với lần này thất bại không chút nào thất vọng.

Đáng tiếc, không thể luyện thi miêu được nữa. Bây giờ chuyện ông chủ cửa hàng gặp nạn đã lan khắp phố, hắn mà mua mèo già chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Mặc dù bọn họ chỉ là phàm nhân, hắn không sợ nhưng cũng không muốn cuốn vào rắc rối không đáng có.

Thi miêu tạm thời bỏ sang một bên.

Hắn bây giờ chế tạo khôi lỗi bằng gỗ đã tương đối thành thục, bây giờ nên nghĩ đến dùng kim loại chế tạo.

Hắn có khả năng điều khiển kim loại nếu không triệt để khai thác thì thật là lãng phí.

So với gỗ thì khôi lỗi kim loại trên nguyên tắc không khác nhiều.

Hắn cần làm bây giờ là xây một lò luyện kim.

Hắn có thể bóc tách kim loại nhưng không thể hóa lỏng kim loại, bởi vậy vẫn phải dùng đến phương pháp luyện kim cổ điển.