Chương 73: Nguyên Tống Thiến.
Nguyên Ân Thi nghe Mạc Thiên Cửu nói mình là người phủ quốc sư thì ánh mắt sáng rỡ.
"Huynh đài, ngài có phải… tiên… tiên nhân?"
"Coi như là." Mạc Thiên Cửu trả lời.
Nguyên Ân Thi ánh mắt tỏa sáng, tay chân luống cuống, không biết hành lễ sao cho đúng.
"Bình thường là được, ta không muốn bị chú ý." hắn lạnh nhạt.
"Vâng… vâng… tiên trưởng…" Nguyên Ân Thi lắp bắp.
"Cứ xưng hô như trước đó."
"Vâng… huynh đài." Nguyên Ân Thi lòng vui hết sức, có thể xưng huynh gọi đệ với một vị tiên nhân, đây là cỡ nào vinh hạnh.
"Huynh đài… có thể mời huynh đến chỗ ta chơi sao?"
"Ngươi muốn làm quen?"
"Có ý đó." Nguyên Ân Thi thành thật, tiên nhân ai mà không muốn làm quen chứ.
Mạc Thiên Cửu hai tay chắp sau lưng, chăm chú nhìn khối quặng bị cắt ra, lạnh nhạt nói:
"Ngươi là thương nhân. Làm kinh tế thì phải biết về tình hình chính trị. Ngươi phải biết phủ quốc sư đang bị các thế lực chèn ép. Ngươi còn dám làm quen."
Nguyên Ân Thi gật đầu, chuyện này hắn biết, trong những dịp họp mặt, gia gia, cha hắn, mấy vị thúc thúc bá bá nói chuyện thường đề cập đến việc này.
"Huynh đài… " hắn hạ thấp giọng, sợ bị người khác nghe được, đây dù sao cũng là chuyện chính trị, chuyện tiên nhân tranh chấp, người dân không nên biết. "Tiểu đệ lại cho rằng tình hình không tệ như thế."
Mạc Thiên Cửu nhướng mày nhìn hắn.
Nguyên Ân Thi giải thích:
"Thiên hạ này vẫn là thiên hạ của hoàng đế. Phủ quốc sư được hoàng đế ưu ái, quốc sư là đệ nhất cao thủ, là trụ cột nước nhà. Bệ hạ không ngã, quốc sư không ngã, phủ quốc sư vững như bàn thạch. Ai mà không muốn làm quen chứ."
Mạc Thiên Cửu mỉm cười:
"Nói vậy ngươi đã sớm biết thân phận của ta."
"Ha ha…" Nguyên Ân Thi gãi đầu cười, coi như thừa nhận.
"Trước đó ngươi còn làm bộ ngạc nhiên…"
"Mạc huynh, tiểu đệ là ngạc nhiên thật. Lần đầu được chiêm ngưỡng dung nhan của Mạc huynh tại quảng trường đấu pháp, tiểu đệ đã vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng biết cả hai giống như trời với đất, không bao giờ thể gặp nhau.
Bất ngờ mấy hôm trước thấy được Mạc huynh, tiểu đệ còn tưởng mình hoa mắt. Mấy ngày quan sát mới dám xác nhận là Mạc tiên trưởng. Hôm nay lấy hết can đảm làm quen." Nguyên Ân Thi tỏ ra thành thật, đồng thời xưng hô thân mật rút ngắn khoảng cách hai bên.
"Tìm ta có chuyện gì sao?" Mạc Thiên Cửu hỏi.
Nguyên Ân Thi mắt đảo trái phải, nói:
"Chỗ này không thích hợp nói chuyện, đi nơi khác được sao?"
Mạc Thiên Cửu không trả lời, hắn đang chờ cắt quặng.
Ầm! lát cắt đổ xuống, không có gì đáng giá.
"Không cần cắt nữa." hắn sau đó thu lại khối quặng, nhìn Nguyên Ân Thi, mỉm cười: "Dẫn đường."
Nguyên Ân Thi sau vài giây ngẩn ngơ thì vui mừng quá đỗi, đưa tay mời.
…
Hồng Ngư Lâu, một con tàu nhà hàng hôm nay được Nguyên Ân Thi bao trọn.
Con tàu có ba tầng, thuộc hạng sang nhất ở kinh đô, bọn họ tại tầng thượng vừa ăn vừa thưởng thức cảnh vật hai bên bờ sông.
"Mạc huynh đây chính là món Hồng Ngư Ngậm Châu nổi tiếng nhất của nhà hàng này." Nguyên Ân Thi giới thiệu. "Nếu uống cùng Trúc Thanh Tửu này thì đúng là tuyệt phối."
Mạc Thiên Cửu gắp một miếng, gật đầu, đúng là mỹ vị. Hắn đặt đũa xuống, hỏi:
"Ngươi nói nhà ngươi có mỏ quặng."
Nguyên Ân Thi rót cho hắn chén rượu, cười nói:
"Đúng như vậy."
"Vậy ngươi có thể nói mục đích."
"Nguyên gia muốn phụ thuộc vào phủ quốc sư." Nguyên Ân Thi nói ra.
Mạc Thiên Cửu lơ đãng, nhấp ngụm rượu.
"Vì sao? không sợ bị liên lụy, các thế lực giận chó đánh mèo?"
"Sợ nhưng Nguyên gia muốn phát triển thì phải làm. Đây là cơ hội trời cho, đưa than trong ngày tuyết rơi vẫn hơn dệt hoa trên gấm."
"Nói nhiều như vậy chỉ sợ là các ngươi muốn tu tiên đi."
"Có chút ý nghĩ… có chút ý nghĩ…" hắn gãi đầu cười khan.
"Các ngươi có thể làm cái gì?"
"Tài nguyên, vật tư."
"Ngươi nên biết bọn ta đã siêu thoát khỏi những vật phàm này." Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt.
"Vâng… vâng… nhưng chim trên trời không thể bay mãi, cũng có một ngày đáp xuống đất. Đáp trên nhung lụa vẫn êm chân hơn là đáp trên đất thô." hắn cười nói.
Mạc Thiên Cửu ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
"Tạm được nhưng chưa đủ."
"Các mỏ quặng của Nguyên Gia khai thác được kim loại thần tiên đều giao cho ngài." hắn lật ra thẻ đánh bạc lớn nhất của mình.
"Ừm, có thể xem xét." Mạc Thiên Cửu gật đầu. "Vậy các ngươi cầu cái gì?"
"Nên nhớ vật cầu phải tương ứng với vật cung." hắn cảnh cáo một câu.
Nguyên Ân Thi vâng dạ:
"Chỉ cầu một cái tên."
"Muốn treo tên của quốc sư phủ để hành sự sao?"
"Vâng!" hắn gật đầu.
Mạc Thiên Cửu đặt xuống chén rượu, ngừng vài giây suy nghĩ.
Nguyên Ân Thi nín thở chờ kết quả.
Một thoáng sau, Mạc Thiên Cửu lên tiếng:
"Dẫn ta đi xem mỏ quặng nhà các ngươi."
Nguyên Ân Thi vui mừng quá đỗi, đây coi như đã đồng ý, chỉ còn bước xem hàng nữa thôi.
Một lúc sau bọn họ dùng bữa xong, bước xuống thuyền, lúc này đã có một cỗ xe ngựa lớn chờ sẵn, một vị tiểu thư xinh đẹp, choàng áo lông chồn trắng chờ đợi.
Nguyên Ân Thi chủ động giới thiệu:
"Mạc huynh đây là em gái tiểu đệ tên Nguyên Tống Thiến." sau đó quay sang em gái nói: "Tống Thiên nhanh chào Mạc tiên trưởng."
Nguyên Tống Thiến hành lễ.
"Tống Thiến ra mắt tiên trưởng."
"Cũng gọi ta là Mạc huynh đi." hắn nói.
"Vâng! Mạc huynh."
Mạc Thiên Cửu dễ dàng nhận ra Nguyên Ân Thi là muốn dùng sắc dụ hắn. Vậy thì xin chúc mừng, bọn họ đã thành công thu hút sự chú ý của hắn. Nguyên Tống Thiến đúng là rất xinh đẹp, nét đẹp của tiểu thư quý phái.
Nhưng thu hút là một chuyện, thành công hay không mấu chốt vẫn là ở chỗ mỏ quặng.
Bọn họ sau đó lên xe ngựa ra ngoài thành.
Chiếc xe ngựa này rất nhanh, chạy giống như là lướt trên đường, dù nhanh nhưng trong xe rất êm, không hề xốc nảy. Bọn họ còn có thể uống trà ăn bánh.
Chiều tối bọn họ đã đến khu mỏ thứ nhất.
"Trời đã tối, lúc này vào trong mỏ nguy hiểm, chi bằng để sáng mai." Nguyên Ân Thi đề nghị.
"Không cần, ta kiểm tra chút là xong." Mạc Thiên Cửu dứt lời đã phóng vào hầm mỏ.
"Mạc huynh chờ đã, để tiểu đệ tìm ngươi dẫn đường, trong hầm mỏ đường đi rất phức tạp." hắn cố gọi lại nhưng bóng hình Mạc Thiên Cửu đã biến mất. Hắn đành thôi, chắc là không sao đâu, người ta dù sao cũng là tiên nhân.
Nguyên Ân Thi quay sang nhìn em gái mình.
"Tống Thiến, ngươi thấy vị tiên trưởng này thế nào?"
"Muội còn có sự lựa chọn sao?" Tống Thiến buồn bã nói.
Nguyên Ân Thi lắc đầu.
"Vì gia tộc, vì tương lai chúng ta."
Tống Thiến cúi đầu, buồn không muốn nói, lời này nàng đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
Nguyên Ân Thi cảm thấy có lỗi, mở rộng cánh tay ôm lấy nàng.
"Tống Thiến, ta xin lỗi! nàng hãy quên ta đi."
Tống Thiến nghẹn ngào.
Thì ra bọn họ là anh em họ, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, thế giới này là không cấm anh em họ lấy nhau, ngược lại càng khuyến khích, nhất là trong các gia tộc lớn, để củng cố quyền lực gia tộc.
"Được rồi, đừng khóc. Tiên nhân bọn họ rất nhạy cảm, cẩn thận bị phát hiện." Nguyên Ân Thi đẩy nàng ra, lấy khăn lau khóe mắt cho nàng.
Sau đó còn cẩn thận dùng dầu thơm xịt lên hai người, tránh cho mùi của bọn họ còn dính trên người nhau.
Ai biết tiên nhân có thủ đoạn gì, cẩn thận vẫn hơn, không thể để bị phát hiện.
Hai bọn họ sau đó đứng chờ, không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.
…
Mạc Thiên Cửu chạy vào trong hầm mỏ, dựa vào cảm ứng kim loại nhanh chóng phác họa lên toàn bộ hệ thống đường hầm.
Hắn dừng lại trước một vách cụt, đặt tay lên cảm ứng, phát hiện Thải Tinh Kim, hắn mỉm cười, đưa tay chụp lấy không khí kéo ra.
Ầm ầm… một mảng đất lớn bị bóc ra, hắn tiếp tục ra tay, đào được mười mét thì tìm được Thải Tinh Kim.
Hắn cầm khối kim loại màu tím nhạt chỉ bằng đốt ngón tay hài lòng. Rất tốt!
Hắn sau đó đi khắp khu mỏ kiếm thêm được một ít nữa.
Nửa giờ sau, hắn đã trở ra ngoài.
"Mạc huynh thấy sao?" Nguyên Ân Thi mong chờ hỏi.
"Tạm được, ta hy vọng các khu mỏ khác cũng như vậy." hắn lạnh nhạt trả lời. Nhưng trong lòng Nguyên Ân Thi đã mở hội đánh trống, lời này chính là đồng ý.
"Mạc huynh muốn tiếp tục hay là…" hắn dò hỏi.
Mạc Thiên Cửu nhìn trời, thấy trăng đã lên cao, nói:
"Nghỉ ngơi đi, mai lại tiếp tục."
…
Trên bàn tiệc, Nguyên Ân Thi giả vờ say, trở về phòng ngủ trước.
Chỉ còn Nguyên Tống Thiến ở lại hầu rượu Mạc Thiên Cửu, sau đó nàng cũng giả say, quần áo bạo lộ. Mạc Thiên Cửu không từ chối, bế nàng vào phòng.
Nguyên Ân Thi nằm tay gác lên trán, không tài nào ngủ được.
Hai căn phòng cách tương đối xa, nhưng hắn cảm giác mình nghe được tiếng nam nữ ân ái.
Hắn siết chặt nắm đấm, tự an ủi bản thân, những hy sinh này là xứng đáng, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, không! chỉ cần đêm nay Tống Thiến thành sự. Nguyên gia cũng sẽ một bước lên trời.
Hắn dùng tương lai tươi đẹp để quên đi người yêu đang bên kẻ khác.
…
Sáng sớm.
Mạc Thiên Cửu tinh thần tràn đầy.
Tống Thiến trên người đã toát ra hương vị khác, nàng đã thành đàn bà.
Nguyên Ân Thi tươi cười vui vẻ, thỉnh thoảng còn chọc muội muội mình một câu. Bây giờ đã là người của Mạc tiên trưởng rồi, sau này phải theo tiên trưởng, tuyệt đối nghe lời tiên trưởng.
Tống Thiến ậm ờ cho qua chuyện.
Bọn họ tiếp tục đi thăm các khu mỏ khác, mất tổng cộng ba ngày, Mạc Thiên Cửu đã có đủ số lượng Thải Tinh Kim mình cần.