Chương 76: Chiến tranh đến.

Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới.

Chương 76: Chiến tranh đến.

Chương 76: Chiến tranh đến.


Mạc Thiên Cửu cầm mũ nhìn xem, hiệu quả ngăn cản tinh thần lực đã đạt được nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, chưa xứng với công sức hắn bỏ ra.

Hắn đội mũ lên đầu, bắt đầu cộng hưởng từ trường với chiếc mũ.

Khi sóng não của hắn khớp với từ trường của chiếc mũ, đột nhiên… não hắn bùng nổ thông tin, giống như được mở ra thế giới mới. Tinh thần lực của hắn càn quét toàn bộ kinh thành, mỗi chiếc đinh mỗi chiếc kim, chỉ cần là kim loại thì đều bị hắn cảm ứng được.

Đây là khuếch đại tinh thần lên gấp mười lần!

Hắn có thể cảm ứng được kim loại trong cơ thể con người.

Con người trong mắt hắn là tập hợp vô số điểm sáng nhiều màu sắc, mỗi màu sắc là một kim loại.

Hắn thậm chí tự tin chỉ cần mình chuyển động ý nghĩ sẽ hút tất cả kim loại trong người bọn họ ra, giết người không tốn một giọt mồ hôi.

Đây chính là… cảm giác của tiên nhân sao?

Chúng sinh như sâu kiến. Chúng sinh như sâu kiến.

Ha ha ha… Ta là tiên nhân!

Hắn cười lớn, vang vọng cả căn phòng.

Yên Mộng và Tống Thiến đều không hiểu được hắn, tò mò đi qua xem.

"Công tử, công tử!" bọn họ đập cửa.

Sau vài giây vui vẻ, Mạc Thiên Cửu dừng lại. Hắn nhìn ra cửa, đưa tay hơi phóng xuất dị năng.

Tống Thiến kêu lên một tiếng, ôm người khuỵu gối, cảm giác như có ngàn cây kim muốn phá da mà ra. Yên Mộng thấy vậy vội đỡ lấy, hỏi thăm.

"Muội muội không sao chứ?"

Mạc Thiên Cửu thu lại dị năng.

Tống Thiến liền không cảm thấy đau nữa.

Hắn cất đi chiếc mũ, bước ra mở cửa, nhìn Tống Thiến vẫn còn đang nhăn mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán, Yêu Mộng thì tỏ ra lo lắng.

Tống Thiến bị hắn khống chế nhưng Yên Mộng lại không. Xem ra tu sĩ Trúc Cơ trải qua quá trình thay da đổi thịt, đối với cơ thể khống chế đã vượt xa phàm nhân.

Chiêu này của hắn chỉ có thể đối phó được với phàm nhân. Nhưng không sao, đây là khởi đầu tốt, tương lai ta cũng có thể giết tu sĩ như sâu kiến.

"Nàng không sao chứ?" hắn đỡ lấy Tống Thiến, ân cần hỏi thăm.

"Thiếp không sao." Tống Thiến ngại ngùng nói, đối với hắn vẫn còn khách sáo.

"Hai nàng tới đây thì tốt, đêm nay chúng ta…" hắn cười dâm tiện.

Yên Mộng khịt mũi, che miệng.

"Thôi đi! công tử đi cả ngày hôm nay, người hôi như cú vậy. Tống Thiến muội muội chắc là cũng mệt, để lần sau đi."

"Nàng cũng đi sao? ta đi tắm là được mà."

"Tống Thiến muội muội, chúng ta đi." Yên Mộng lườm nguýt bỏ đi, lúc đi không quên ngoáy cái mông to tròn khiêu khích. Ai kêu ngươi hái hoa bên đường, cho ngươi nhịn.

Mạc Thiên Cửu chỉ có thể gãi đầu cười khổ.

Chợt đầu hắn nhói đau. Hắn vội đóng cửa lại, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra tiểu nhền nhện.

Tiểu nhền nhện phát ra tiếng quát:

"Nô bộc, ngươi vì sao mất liên lạc?"

Thì ra trong thời gian hắn đội mũ, La Y đã mất tín hiệu với Khiển Ty Trùng, điều này khiến cho nàng thấy bất an, chẳng lẽ tên nô bộc này đã phá được Khiển Ty Trùng.

"Chủ nhân, tiểu nhân không biết, chắc là do lần trước bộc phát linh lực quá lớn nên Khiển Ty Trùng suy yếu, tín hiệu chập chờn." Mạc Thiên Cửu vội thưa.

La Y suy nghĩ một thoáng, tạm chấp nhận lý do này, dù sao Khiển Ty Trùng chỉ là yêu trùng thấp nhất trong cấp một, phàm nhân cũng có thể giết được, bộc phát ra linh lực Luyện Khí cảnh bảy tầng là quá sức của nó, chập chờn một chút cũng có thể hiểu.

Nàng nói đến chính sự:

"Nô bộc, ngươi lấy cho ta bản đồ đóng quân nước Đại Trịnh."

Mạc Thiên Cửu nghe xong giật mình, mắt đảo mấy vòng, đây là muốn tiến đánh Đại Trịnh, chiến trang sắp đến rồi.

"Vâng! chủ nhân, xin cho thuộc hạ ba tháng." hắn thăm dò thời gian.

"Không được, ba tháng quá lâu. Ta cho ngươi ba ngày, trong ba ngày ngươi nhất định phải lấy được bản đồ. Nếu không… ngươi tự biết." La Y gằn giọng, không chờ hắn đáp lại, nàng ngắt liên lạc.

Ba ngày! vậy tức là quân Vạn Trùng Quốc đã tới sát biên giới Đại Trịnh, sẵn sàng đạp nát sông núi Đại Trịnh, chắc chắn sẽ là một trận nhà tan cửa nát. Quá nhanh, quá nhanh.

Hắn đi vòng vòng trong phòng suy nghĩ, người dân Đại Trịnh không liên quan gì đến ta, cơ đồ Đại Trịnh cũng không liên quan gì đến ta.

Ta quan tâm là cái mạng nhỏ của chính mình, bản đồ đóng quân Đại Trịnh ta làm sao có thể có được, đây là cơ mật quốc gia, đừng nói ba ngày cho ta ba năm cũng không có được.

Quốc sư, hoàng đế! nếu như ta nói chuyện này với bọn họ thì sao? đây chính là tin tình báo quan trọng.

Bọn họ có khi sẽ trọng thưởng cho ta, giúp ta diệt Khiển Ty Trùng.

Hoặc là sẽ giết ta vì tội thông đồng với địch.

Trên đời này thứ không nên đánh cược nhất chính là lòng người! đừng bao giờ đánh cược vào lòng vị tha của một kẻ xa lạ. Nhất là kẻ xa lạ này lại đầy quyền mưu.

Thật là khó nghĩ, con đường nào cũng mờ mịt tăm tối!

Hắn vò đầu suy nghĩ, chợt nghĩ đến một thứ: thương nhân!

Bọn họ đi buôn bán khắp trời nam đất bắc, bọn họ chắc chắn có bản đồ các địa phương.

Mạc Thiên Cửu lập tức gọi cho Nguyên Ân Thi đến ngay trong đêm, chuyện này liên quan đến tính mạng của hắn không thể chậm trễ.

Nguyên Ân Thi hớt hải cưỡi ngựa chạy vội trong đêm, ngoài trời gió lạnh còn hắn thì ướt đẫm mồ hôi.

"Mạc huynh có chuyện gì mà…" hắn vừa thở vừa hỏi.

"Ngồi xuống đi, ta có chuyện quan trọng muốn nói." Mạc Thiên Cửu đưa tay mời.

Hắn ngồi xuống, chưa kịp hớp ngụm trà thì Mạc Thiên Cửu nói:

"Sắp có chiến tranh!"

Hắn trợn mắt, tay cầm chén trà dừng giữa chừng.

"Mạc huynh…"

"Suỵt!" Mạc Thiên Cửu đưa tay bảo im lặng: "Ta nhận được tin mật sắp có chiến tranh."

"Chuyện này…" Nguyên Ân Thi cười méo miệng, còn tưởng chuyện gì, phương bắc Đại Trịnh thường xuyên diễn ra chiến tranh, tin này có gì là lạ. Vậy mà trong đêm gọi hắn gấp làm hắn chạy muốn rớt cả tim.

Mạc Thiên Cửu nhìn thấu ý hắn, nói:

"Không phải phương bắc mà là phương tây, trận chiến này quy mô rất lớn, Đại Trịnh đứng trước nguy cơ diệt quốc."

Nguyên Ân Thi trợn mắt, không đến mức a, phía tây Đại Trịnh giáp ranh với ba nước Thổ Phiên, Ngưu Đạt, Phú Cát Lợi. Cả ba nước thực lực đều không đáng lo.

"Không phải chỉ ba nước này, còn có một quốc gia mạnh hơn." Mạc Thiên Cửu tiếp tục ném ra tin tức.

"Cái này… vậy chúng ta…" hắn cũng bối rối, biết là thế nhưng chúng ta có làm được gì đâu.

"Đây chính là cơ hội cho chúng ta." Mạc Thiên Cửu nở nụ cười âm hiểm.

Nguyên Ân Thi nhíu mày chưa hiểu.

"Chiến loạn chính là cơ hội làm giàu!"

"Ý Mạc huynh là…"

"Ngươi nhanh chóng thu gom lương thực, đồng sắt."

Mạc Thiên Cửu nói đến đây hắn đã hiểu, chiến tranh cần nhất chính là lương thực và vũ khí, bao nhiêu cũng không đủ. Trong chiến tranh, hai thứ này sẽ đội giá khủng khiếp. Hắn bây giờ thu gom sau đó bán lại sẽ có được một khoản lợi nhuận khổng lồ.

Đạo lý hắn hiểu nhưng mà…

"Tin tức có chính xác không?" hắn hỏi lại.

Thật sự là không có bất kỳ dấu hiệu chiến tranh nào cả, Mạc Thiên Cửu đột nhiên nói đến khiến hắn ngờ vực.

"Chính xác." Mạc Thiên Cửu gật đầu.

"Vậy để tiểu đệ bàn bạc với gia trưởng trong nhà."

"Không được! chuyện này bí mật, ta tiết lộ cho ngươi đã là rất mạo hiểm."

"Mạc huynh yên tâm, gia trưởng trong nhà rất biết chuyện."

"Không! ta không thể tin ai cả, chuyện này chỉ có ta và ngươi biết. Nếu ngươi tin ta thì dùng hết gia sản mua lương thực, đồng sắt. Nếu không tin vậy thì tối nay coi như chưa từng gặp, phải quên chuyện này đi."

"Mạc huynh tin tức này ở đâu vậy?" hắn vẫn còn lo lắng.

"Ngươi đoán xem!" Mạc Thiên Cửu mỉm cười thần bí.

Hỏi thừa, tất nhiên là từ chỗ quốc sư rồi.

Nguyên Ân Thi đi đi lại lại trong phòng, đây là một vụ đánh cược lớn, nếu thắng hắn một bước lên trời, nếu thua hắn không còn gì cả.

Cược hay không đây?

"Mạc huynh, bao lâu nữa?" hắn hỏi.

Mạc Thiên Cửu lắc đầu.

"Nếu ngươi đồng ý thì ta mới nói tiếp, nếu không thì thôi. Đây là chuyện cơ mật không thể tùy tiện nói."

Hắn sau một hồi đắn đo thì hít một hơi sâu, ra quyết định, ngay cả người yêu hắn cũng bán rồi, còn có gì mà hắn không dám làm.

"Được! nghe Mạc huynh, vụ làm ăn này Nguyên Ân Thi làm."

"Rất tốt!" Mạc Thiên Cửu cười híp mắt. "Ngươi lấy bản đồ ra đây."

Nguyên Ân Thi hơi chần chờ, bởi vì bản đồ chính là yếu vật của các thương đoàn, đường nào đi được, đường nào không đi được, đường nào có cướp, đường nào có hung thú… tất cả ghi chép đều phải đánh đổi bằng nhiều đời xương máu.

"Sao? ngươi còn sợ ta gạt ngươi một tấm bản đồ." Mạc Thiên Cửu lạnh giọng.

Nguyên Ân Thi cười khan.

"Tất nhiên là không, Mạc huynh nghĩ oan cho tiểu đệ rồi."

Hắn lấy từ trong tay áo ra một tấm da thú, đây là một trong những vật bất ly thân của hắn.

Tấm bản đồ được trải rộng lên bàn.

Mạc Thiên Cửu ánh mắt lóe hào quang, bắt đầu ghi nhớ.

Hắn chỉ tay vào mấy điểm trên bản đồ nói:

"Giặc đến từ phía tây sẽ phải đánh vào các điểm Ung Thành, U Thành, Thanh Châu."

"Thanh Châu ư? rất khó, bởi vì Thanh Châu là kho lương phía tây sẽ có trọng binh trấn giữ." Nguyên Ân Thi nói lên suy nghĩ.

Mạc Thiên Cửu híp mắt cười, đã moi được một điểm thông tin về nơi đóng quân.