Chương 86: Ngăn địch trước kinh thành.

Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới.

Chương 86: Ngăn địch trước kinh thành.

Chương 86: Ngăn địch trước kinh thành.


Liên quân ba nước mất một ngày để dọn dẹp lại đống đổ nát và điều chỉnh đội hình.

Ngày hôm sau, liên quân tiếp tục tiến tới kinh thành.

Hai bên dàn trận trước kinh thành đối chiến.

Lần này triều đình Đại Trịnh quyết định không thủ trong thành, mà dàn quân phía trước đón địch.

Bên triều đình xuất hiện một quân đoàn mới đặc biệt gây chú ý.

Bọn họ số lượng không nhiều, khoảng một vạn quân, trên người mặc giáp trắng, cầm thương bạc, hông đeo kiếm, cưỡi trên những con tuấn mã cũng phủ giáp bạc. Nhìn cực kỳ anh tuấn, soái mã.

Đây chính là trung quân thần bí hay còn gọi là Bạch Long Quân Đoàn, bất ngờ nhất khi thống lĩnh trung quân lại là Hòa Sinh. Nên nhớ Hòa Sinh là một hoạn quan, mọi người chỉ biết tới hắn là con mắt của Thái Đức, chuyên giám sát bá quan văn võ.

Chưa từng nghĩ hắn còn có thể cầm binh.

Bạch Long Quân dù số lượng khá ít nhưng thực lực cực kỳ mạnh, ngoài binh lính cấp thấp nhất thì đội trưởng trở lên đều là tu sĩ.

Tất nhiên phần lớn là Luyện Khí Kỳ nhưng cũng đã mạnh hơn phàm nhân không biết bao nhiêu lần.

Sau khi ba ải bị phá, Thái Đức không thể không bại lộ át chủ bài của mình.

Lần này, Thái Đức không tham gia chỉ huy, mà tọa trấn tại kinh thành, quyền chỉ huy quân đội rơi vào tay Hòa Sinh.

Điều này gây khá nhiều bất mãn cho các tướng lẫn quan văn vì:

Thứ nhất Hòa Sinh là thái giám, trước giờ chưa từng có tiền lệ thái giám cầm quân.

Thứ hai hắn không có kinh nghiệm trận mạc, cũng không có uy tín trong quân, không biết hắn làm sao leo lên được chức vị thống lĩnh trung quân, có lẽ do nịnh hót hoàng đế. Nhưng để hắn thống quân, từ tướng tới lính đều không phục.

Thứ ba các quan luôn coi Hòa Sinh là cái gai trong mắt, để hắn thống lĩnh tất cả quân đội, các quan tất nhiên không vừa mắt.

Nhưng Thái Đức độc đoán không nghe tất cả mọi người, nhất quyết chọn Hòa Sinh, vì việc này mà đã có ba vị thị lang mất chức, một vị phó tướng giáng làm lính, đủ cho thấy quyết tâm của Thái Đức là lớn dường nào.

Hòa Sinh nhận ấn nguyên soái đề ra năm chiến lược chính.

Thứ nhất đặt chiến trường tại bên ngoài kinh thành, việc này có thể khiến hai bên giao chiến trực diện, thiệt hại có thể rất lớn nhưng đồng thời cũng tăng tính linh hoạt chiến thuật, dựa vào tường thành chống đỡ chẳng khác nào ba ba trong hũ, vô cùng bị động.

Đặt chiến trường bên ngoài, bọn họ cũng bảo vệ được nguồn nước, các tuyến giao thông vận chuyển, kẻ địch không thể bao vây cô lập.

Thứ hai đặt đất nước vào trình trạng chiến tranh, điều này đồng nghĩa với việc bọn họ có thể huy động tất cả nguồn lực trong nước.

Thứ ba giữ vững phòng tuyến phía nam và phía đông, không thể gọi quân từ hai phía này trở về, ngược lại còn phải nói bọn họ xây dựng thêm chiến lũy. Để đề phòng kinh thành thất thủ, hoàng đế có thể chạy về một trong hai nơi này.

Thứ bốn phát tin cần vương. Đại Trịnh con dân hơn hai mươi tỷ, đám giặc cỏ này có là gì. Chỉ cần có thể kêu gọi mọi người đoàn kết đồng lòng, bảo vệ giang sơn xã tắc thì sợ gì không đuổi được giặc xâm lăng.



Huyện Cổ Lao.

Bên ngoài thành, Mạc Thiên Cửu xây một lò luyện lớn, tuyển một trăm nhân viên hỗ trợ.

Hắn lúc này đang tại rèn sắt, vẫn còn nhiều thứ phải làm, những ngày này ăn ngủ đều tại trong lò rèn. Chỉ có công nhân mệt chết chứ hắn không biết mệt là gì.

Phạch phạch phạch…

Đúng lúc này, Đậu Đen bay tới gần hắn.

"Có chuyện?" hắn hỏi, tay vẫn thao thao làm việc.

"Nữ nhân và huynh đệ của ngươi đang uống rượu đối ẩm…" Đậu Đen nói khéo.

Mạc Thiên Cửu ngừng tay, hai lông mày nhíu lại. Kịch bản này hình như rất quen: ông chồng chăm chỉ làm việc, người vợ ở nhà lo bếp núc, bạn thân của chồng tới chơi, không gặp được chồng liền chơi với vợ.

Hắn nghiến răng lẩm bẩm.

"Các ngươi thật to gan. Xưa nay chỉ có ta cắm sừng người ta chứ chưa ai dám cắm sừng ta."

Mặc dù rất tức giận nhưng hắn vẫn còn bình tĩnh, nên nhớ hai bọn họ vốn là huynh muội, thân nhau từ nhỏ, ngồi ăn uống cùng nhau cũng là bình thường.

Vả lại hắn là tiên nhân, Nguyên Ân Thi sợ hắn hơn sợ cọp, làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy.

Cần phải xác thực mọi chuyện mới được ra tay.

"Đậu Đen, ta sẽ kết nối sóng não với ngươi, ngươi đi theo dõi bọn họ cho ta."

"Được!" Đậu Đen không có ý kiến.

Hai bọn họ kết nối sóng não, những gì Đậu Đen nhìn thấy nghe thấy hắn cũng có thể nhìn thấy nghe thấy.

Đậu Đen đập cánh bay đi, bay đến trong hậu viện, đứng khuất trong tán lá.

Lúc này Nguyên Tống Thiến và Nguyên Ân Thi đang uống rượu thưởng cảnh.

Tống Thiến đánh khúc Thương Nhớ khiến cho Nguyên Ân Thi lòng lâng lâng bồi hồi, lại thêm rượu vào khiến hắn rơi vào cơn miên man.

Tiếng đàn đưa hắn vào mơ ảo, hắn nhắm mắt, khẽ đưa người theo từng âm tiết.

Khi tiếng đàn đã dừng mà lòng hắn vẫn còn phiêu đãng.

Chợt có gió thơm thổi vào mặt, giọng nói ngọt dịu vang lên:

"Biểu ca!"

Nguyên Ân Thi giật thót mình, mở mắt, ngồi lùi lại, giữa khoảng cách. Hắn đưa mắt nhìn trời, sau đó vội vã đứng lên nói:

"Trời đã muộn, ta cáo từ trước, còn có việc đang chờ ta."

Tống Thiến nét mặt giận dỗi, kéo tay hắn lại.

"Biểu ca, huynh mới ngồi không bao lâu, đi sớm như vậy."

"Thật sự là có việc, không thể ở lại." hắn gạt tay nàng ra, bước đi.

Tống Thiết sầm mặt, đanh giọng:

"Biểu ca, có phải huynh đang tránh mặt ta."

"Làm gì có chuyện đó."

"Vậy vì sao mỗi lần gặp ta, nói không được vài ba câu đã rời đi, còn cố gắng đi đường vòng như cố ý tránh mặt. Chẳng lẽ huynh ghét ta lắm sao?" nàng tỏ ra ủy khuất, nước mắt trực rơi.

"Không có chuyện đó." hắn xua tay chối.

"Còn nhớ ngày xưa, chúng ta thường chèo thuyền ngắm trăng, dạo phố hoa cười đùa vui vẻ, nằm ngửa trên đồng xanh đoán hình mây... Nhưng từ ngày đó huynh đối với ta khách khách sáo sáo giống như người xa lạ.

Huynh nói đi! vì sao vậy?"

Nguyên Ân Thi nghe vậy thở dài, ngồi xuống, nói:

"Vì muội đã là vợ người ta."

"Không phải! là huynh bán muội đi, muội không muốn lấy hắn." Tống Thiến gào lên, không kìm được nữa, nước mắt chảy xuống.

Nguyên Ân Thi sợ hãi, vội đưa ngón tay lên miệng làm dấu im lặng.

"Suỵt! muội muốn chết sao? những lời này cũng dám nói, người ta là tiên nhân đó."

"Hắn suốt ngày ở lò rèn, làm sao nghe được, huynh sợ cái gì?"

"Sợ sao không sợ. Tiên nhân thủ đoạn phi thường. Ai biết được những lời này có bị nghe hay không." hắn hạ thấp giọng đến mức tối đa, nhắc nhở muội muội.

"Muội mặc kệ!" nàng tỏ ra ngang bướng.

"Muội mặc kệ, vậy ta và Nguyên gia thì sao? muội có biết nếu làm tiên nhân tức giận, gia tộc chúng ta sẽ tan thành tro bụi." hắn nét mặt hùng hổ mắng.

"Hừ!" Tống Thiến nở nụ cười cay đắng. "Trong mắt huynh và gia tộc, muội chỉ là món hàng dùng để lấy lòng tiên nhân thôi sao?"

"Làm gì có chuyện đó. Cả gia tộc rất yêu thương muội, kỳ vọng vào muội. Muội thấy không, Nguyên gia nhiều người như vậy, vì sao lại chọn muội chứ? vì muội là cô nương vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn. Chỉ có muội mới xứng làm vợ của tiên nhân, đây là cơ hội mà không phải cô gái nào cũng có được." hắn dỗ dành.

"Vậy sao?" nàng hỏi một cách mỉa mai.

"Tất nhiên rồi." hắn tiếp tục dỗ. "Ngoan! làm cái Mạc phu nhân, sinh mấy cái hài tử trắng trẻo mập mạp."

Tống Thiến lau nước mắt, thái độ quay ngoắt, mỉm cười:

"Huynh muốn ta ngoan ngoãn sao?"

"Tất nhiên rồi!"

"Được, vậy uống với ta hết bình rượu này."

Nguyên Ân Thi tỏ ra chần chừ.

"Sao? ta hy sinh nhiều như vậy, một yêu cầu nhỏ cũng không làm được sao?" nàng cười nhạt hỏi.

"Không, tất nhiên là được." hắn không thể từ chối, chỉ có thể cùng nàng đối ẩm.

Chỉ là khi uống tới chén thứ ba, đầu óc hắn lâng lâng khó tả. Chuyện này sao có thể! hắn không dám nói mình tửu lượng cao nhưng thường xuyên tiếp khách, hắn uống rượu cũng không tệ. Sao chỉ mới mấy chén mà đã thế này?

Lúc này, Tống Thiến áp sát, phả hương thơm vào mặt hắn, động tác gợi tình.

"Biểu ca, tửu lượng huynh thật tốt, uống thêm chén nữa đi nào."

Nguyên Ân Thi cảm thấy một cỗ nhiệt lượng trong bụng nhưng thay vì lan khắp toàn thân, cỗ nhiệt lượng này lại chạy xuống hạ bộ rồi nằm luôn ở đó khiến cho chiếc quần như nhà lao bức bối.

"Biểu ca, hay để muội nhảy một bài trợ hứng cho huynh." Tống Thiến cười yêu kiều, đứng dậy bắt đầu nhảy múa.

Cái eo lắc lư, thân hình uốn éo như rắn, ngón tay tinh xảo kết niêm hoa chỉ…

Nguyên Ân Thi hai má đã phiếm hồng, càng xem càng si mê, cảm giác như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh gặp được tiên nữ.

Hắn bất giác đứng lên cùng tiên nữ hòa điệu.

Hắn đang say, chân trước đá chân sau, vấp phải tà áo, té đè lên người tiên nữ.

"Thứ… lỗi…" hắn bối rối xin lỗi, hai tay chống đất đứng dậy.

Nhưng lúc này tiên nữ đã ôm cổ hắn kéo xuống, hai người chóp mũi chạm vào nhau.

(lược bỏ 69 vạn chữ)



Rầm! Mạc Thiên Cửu vô cùng tức giận, vung tay đập vỡ cái bàn, hai tên này vậy mà dám cắm sừng hắn.

Các ngươi có biết chữ chết viết như thế nào không hả.

Hắn hùng hổ đứng dậy!

Các ngươi phải trả giá, không chỉ các ngươi mà cả Nguyên gia cũng phải chịu lấy kết cục thảm khốc.

Các ngươi chỉ là sâu kiến cũng dám đùa giỡn với tiên nhân.

Ban đầu là chính ngươi bán nàng cho ta, ta chưa bao giờ ép, bây giờ lại muốn lấy lại, nghĩ ta là con nít sao, muốn đưa là đưa muốn lấy lại là lấy lại.