Chương 87: Chiếu cần vương.

Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới.

Chương 87: Chiếu cần vương.

Chương 87: Chiếu cần vương.


Mạc Thiên Cửu nổi giận đùng đùng, tay cầm kiếm đi chém hai người này.

Nhưng mà đi được vài bước hắn dừng lại, qua ánh mắt của Đậu Đen, hắn thấy được vẻ mặt sung sướng hạnh phúc của Tống Thiến.

Nàng biết việc mình làm có thể mang đến diệt vong cho nàng và cả gia tộc. Nhưng nàng vì tình yêu bất chấp tất cả, chết cũng không sợ.

Nàng vui cười trong sung sướng, hai dòng nước mắt lại chảy xuống, đó là nước mắt hạnh phúc.

Hắn chưa bao giờ thấy được Tống Thiến hạnh phúc, sung sướng như vậy.

Nhưng chuyện này sao có thể!

Rõ ràng so kỹ năng, kích thước, thời gian hắn đều ăn đứt Nguyên Ân Thi, nhưng vì sao?

Một tia sáng lóe qua đầu, hắn hình như đã ngộ ra được gì đó.

Quan hệ với người mình yêu mới là sung sướng nhất, còn lại thời gian, kỹ năng, kích thước chỉ là phụ.

Tống Thiến yêu Nguyên Ân Thi, Nguyên Ân Thi cũng yêu nàng nhưng tham vọng của hắn lại lớn hơn tình yêu, nên hắn bán nàng. Còn Tống Thiến, tình yêu là tất cả với nàng.

Tình dục là biểu hiện phần con, tình yêu là biểu hiện phần người.

Có tình yêu và tình dục thì mới hoàn thiện con người.

Tình yêu làm nền tảng cho tình dục, tình dục làm thăng hoa tình yêu.

Đây mới là hạnh phúc!!!

Trước đây hắn là tay ăn chơi, những bóng hồng lướt qua đời hắn vô số, tất cả chỉ là sang đường, lợi ích trao đổi. Hắn lúc đó cho rằng đấy là hạnh phúc sung sướng. Nhưng hắn đã sai, vì mỗi lần xong chuyện, chẳng thứ gì đọng lại trong tim.

Phải có sự thăng hoa cả về thể xác và tinh thần mới được xem là sung sướng hạnh phúc.

Suy nghĩ thấu đáo, Mạc Thiên Cửu ngồi xuống, thở dài, buông kiếm. Ta với nàng suy cho cùng cũng chỉ là quan hệ xác thịt, thỏa mãn dục vọng của ta. Nàng chưa bao giờ sung sướng hạnh phúc, ta có lẽ cũng chỉ có sung sướng mà chưa có hạnh phúc.

Hắn quyết định tha cho bọn họ.



Ba giờ sau, Nguyên Ân Thi từ từ tỉnh giấc, hắn cảm giác có đồ vật mềm mại ôm lấy mình.

Hắn đưa mắt nhìn sang, giật bắn mình, té khỏi giường. Hắn quá mức kinh hãi.

"Chuyện… chuyện… này…"

Hắn cúi đầu nhìn cơ thể trần trường, khắp nơi là quần áo hai người.

Tống Thiến lúc này cũng mở mắt.

"Muội muội, chuyện này…" hắn muốn khóc hết nước mắt. "Ta không biết sao lại thành ra thế này."

"Sao? hối hận rồi sao?"

"Muội muội, chết người đấy." hắn quá sợ hãi, càng nghĩ chỉ khiến hắn càng thêm sợ. Hắn vội vàng vơ lấy quần áo mặc vào.

Tống Thiến nằm ngửa ra, tay buông thõng.

"Muội muội, hãy… hãy quên chuyện này đi… xem như chưa từng xảy ra." hắn vừa mặc quần áo vừa nói.

"Ta không quên, ta mãi mãi không quên. Đây là giây phút hạnh phúc nhất đời ta." nàng hét lên.

"Muội muội à…" hắn méo mặt, không biết phải khuyên làm sao.

"Cùng lắm là chết thôi!" Tống Thiến buông ra một câu nhẹ tựa lông hồng.

Sau đó nàng nằm nghiêng người, mỉm cười, nhìn hắn hỏi:

"Chàng lúc đó thật hùng hổ, mạnh mẽ."

Nguyên Ân Thi cười khổ, đừng nói nữa được không, chết người đấy.

Hắn chợt nghĩ đến một vấn đề: hắn vì sao lại làm ra việc mất hết lý trí như vậy?

Hắn đưa mắt nhìn bình rượu, chẳng lẽ là…

"Phát hiện rồi sao?" Tống Thiến không cần giấu giếm. "Đúng như vậy, muội đã bỏ xuân dược vào trong rượu."

Nguyên Ân Thi vỗ trán:

"Muội muội… ngươi thật hồ đồ."

Hắn sau đó vội vã bỏ đi. Trở về phòng, hắn đi vòng quanh tới lui.

Phải làm sao? phải làm sao đây? việc này để tiên nhân biết được thì hắn chết chắc, gia tộc cũng không xong.

Chạy sao? nhưng hắn có thể chạy chỗ nào. Người ta là tiên nhân đó, trên trời dưới đất này đều không thoát khỏi ánh mắt người ta.

Suy nghĩ bế tắc!

Hắn rút dao kề gần cổ. Hắn muốn tự sát nhận tội, tránh cho gia tộc liên lụy. Nhưng mãi mà chẳng xuống tay được. Hắn sợ chết!

Cuối cùng hắn thở dài, đặt con dao lên bàn, ngồi thừ ở đấy, chờ tiên nhân phán xử.

Tống Thiến sau khi đạt được mục đích cũng chẳng cần gì nữa, nàng yên tĩnh nằm trên giường chờ đợi, chẳng thèm thu dọn chiến trường.

Dù cho Nguyên Ân Thi không còn ở đây, nhưng chỉ bằng cái này chiến trường cũng đủ kết tội nàng.

Hai bọn họ cứ thế chờ đợi trong thấp thỏm.

Đến chiều thì có tiếng gõ cửa:

"Tiểu thư, mời dùng bữa tối."

"Công tử, mời dùng bữa tối."

"Ta không ăn!" bọn họ tuy ở cách xa nhau nhưng trả lời lại y như nhau.

Một đêm qua đi, bọn họ đều thiếp đi cho tới khi tiếng trống bụng kêu ùng ục đánh thức.

Một đêm bình yên không có chuyện gì.

Bọn họ rửa mặt rồi đi ăn sáng, dù sao làm quỷ no vẫn tốt hơn làm quỷ đói.

Trong nội viện bọn họ chạm mắt, Nguyên Ân Thi ái ngại tránh đi. Lúc này Yên Mộng cũng đi ngang qua, nhìn bọn họ cười cười, không có lên tiếng hỏi chuyện. Dù sao nàng cũng không
thân với bọn họ.

Một ngày vô sự trôi qua, hai bọn họ tâm tình trở nên bình ổn, cảm thấy Mạc Thiên Cửu hẳn là không biết chuyện.

Vì bất kỳ một người nam nhân nào bị cắm sừng cũng không nhịn được, huống chi là tiên nhân.

Bọn họ yên tâm.

Đã nếm trái cấm một lần, hưởng thụ cái cảm giác sung sướng hạnh phúc ấy thì sẽ không thể không nhớ tới.

Mà đã nhớ thì sẽ nghĩ, mà đã nghĩ thì sẽ tới.

Bọn họ tiếp tục sáp vào nhau thêm mấy lần nữa, những lần này không có xuân dược. Cảm giác lén lút, cắm sừng sau lưng người khác thật kích thích, nhất là người này còn là tiên nhân.



Lọc cọc lọc cọc… một thớt ngựa phóng nhanh trên đường. Tên lính quát lớn:

"Tránh đường! tất cả tránh đường."

Người dân đứng dạt sang hai bên.

Hắn chạy đến huyện đường, vội vã vào trong. Một lúc sau, hắn thúc ngựa bỏ đi, không một giây phút nghỉ ngơi.

Trên chợ, quan quân dán một tờ thông báo lớn được viết trên giấy vàng dập nổi hình rồng phượng, đây là giấy chỉ có triều đình mới được dùng.

Người xung quanh bu lại xem, chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng phần lớn đều không hiểu cái gì, bọn họ không biết chữ.

Lúc này có vị thư ký tri huyện đọc lớn nội dung.

Thì ra đây chính là chiếu cần vương, kêu gọi người dân khắp nơi cùng chống giặc bảo vệ quê hương.

Chiếu cần vương lời lẽ tha thiết, phân tích lợi hại, nói lên cái ác của giặc, cái nhân đức của triều đình.

Đánh giặc là chuyện của tất cả mọi người, không của riêng ai. Mọi người có trách nhiệm giữ vững quê hương, giữ vững gia viên.

Thiên tử đang tại kinh thành cầm chân địch, kêu gọi mọi người cùng tiến về kinh diệt địch.

Đây là cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp.

Thường nói loạn thế xuất anh hùng chính là chỉ thời điểm này. Mọi người còn chần chờ gì nữa.



Huyện Cổ Lao là đất cằn, không có vị trí chiến lược bởi vậy chưa bị nạn đao binh, người dân vẫn sinh hoạt bình thường.

Tin tức ban ra làm mọi người chấn động, trước đó nghe tin phương tây xâm lấn nhưng không ngờ tình thế lại nguy cấp như vậy.

Nhiều thanh niên trẻ tuổi rục rịch bị lời chiếu làm cho xiêu lòng. Đã làm trai thì ai cũng hy vọng một ngày được phong vương phong tước.

Nhưng phần lớn vẫn là lo sợ, cầu mong cho chiến tranh qua đi.



Nguyên Ân Thi chạy vội tới lò rèn, hớt hải nói:

"Mạc huynh… Mạc huynh… có tin tức lớn…"

"Chiếu cần vương chứ gì?" Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt nói.

"Mạc huynh đã biết!?" Nguyên Ân Thi tròn mắt. Nhưng sau đó nghĩ lại cảm thấy bình thường, người ta thế nhưng là tiên nhân.

Chợt nghĩ đến chuyện của mình, hắn không khỏi lạnh sống lưng, dò hỏi:

"Mạc huynh dạo này vẫn tại đây luyện kim sao?"

Mạc Thiên Cửu lười nhìn hắn, cùng lười để ý hắn.

Mạc Thiên Cửu gọi lại tất cả công nhân, trả tiền công cho bọn họ. Thời cơ đã đến, hắn phải đi.

Hắn sau đó thu dọn đồ đạc, trở lại trong thành trấn, lúc đi ngang qua chợ tiện tay lấy xuống chiếu cần vương.

Tên lính canh thấy vậy liền quát:

"To gan! ngươi muốn chết sao? dám gỡ xuống chiếu cần vương."

Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt, tay chỉ một cái, tất cả đao trong vỏ của đám binh lính bay ra chỉ hướng tên lính, chỉ cần một tấc nữa thôi là sẽ đâm hắn thành con nhím.

Tên lính run cầm cập sợ hãi.

Đây chính là… tiên nhân.

Mạc Thiên Cửu phất tay, quay đầu bỏ đi.

Loảng xoảng… cây đao rơi xuống, tên lính ngồi bệt xuống đất, vẫn chưa hết sợ.

Mạc Thiên Cửu lần này trở về, một là lấy chiếu cần vương, có thứ này, hắn sau đó mới có thể danh chính ngôn thuận làm việc. Thứ hai là đón Yên Mộng và đồ của hắn.

Mạc Thiên Cửu đưa tay dìu Yên Mộng bước lên phi kiếm.

Nguyên Ân Thi và Nguyên Tống Thiến đứng chờ, thấy không có chỗ cho mình liền hỏi.

"Mạc huynh, bọn ta thì thế nào?" hắn nghĩ mình có thể sẽ phải đi xe ngựa.

Phi kiếm từ từ bay lên, Mạc Thiên Cửu đưa ánh mắt khinh miệt nhìn xuống, nói:

"Hừ, còn muốn ta mang đi!"

Thấy Mạc Thiên Cửu giận, Nguyên Ân Thi méo mặt.

"Mạc huynh có phải huynh đã hiểu lầm cái gì?"

"Các ngươi làm gì các ngươi còn không biết. Ta không giết các ngươi đã là rất nhân từ.

Từ nay các ngươi không được dùng tên của ta nữa, nếu không… tự gánh lấy hậu quả."

Mạc Thiên Cửu dứt lời, cùng phi kiếm phóng vào trời xanh.

Nguyên Ân Thi mặt tái mét cắt không ra giọt máu, thì ra Mạc Thiên Cửu đã biết, cảm giác vừa đi dạo tử môn quan một lần, không… phải là nhiều lần… vì hắn đã cùng Tống Thiến lén phén rất nhiều.

Tất cả đầu tư của hắn đều đã đổ xuống sông xuống biển.

Tống Thiến cũng không khỏi thầm kêu may mắn, vị tiên nhân này vậy mà không trừng phạt bọn họ. Sau này nàng có phải sẽ được ở bên biểu ca rồi không?

Nhiệm vụ nàng cũng đã hoàn thành, Mạc tiên nhân cũng không giết nàng, gia tộc không còn lý do gì chia cắt hai bọn họ.

Tống Thiến mặt mày hớn hở nhìn biểu ca, nhưng hắn đã biến mất từ lúc nào không biết.

Nguyên Ân Thi chạy đến kho hàng kiểm tra, phát hiện một phần đã bị mang đi, phần còn lại vừa đúng tiền vốn hắn bỏ ra.

Xem ra vị Mạc tiên nhân này ân oán rất phân minh.