Chương 72: Độ Quặng.
Tại khu cắt ngọc.
Kè kè kè… hai người đàn ông đứng trên ghế cầm lưỡi cưa lớn tích cực cưa, mồ hôi đầm đìa, nước không ngừng được tưới vào lưỡi cưa.
Một lúc sau dưới con mắt của mấy chục người, ầm! lát đá bị cắt đứt, đổ sầm xuống.
Nhìn xem vết cắt, nhẵn mịn, hoàn toàn là đá, không có dấu hiệu nào của ngọc.
"Ông chủ Phùng xem ra không có ngọc rồi, bán lại cho tôi một trăm lượng bạc thế nào?" một ông chủ dụ.
Ông chủ Phùng cười khẩy:
"Năm trăm lượng bạc của tôi, nói tôi bán một trăm lượng. Là ông đang nằm mơ hay là ông nghĩ tôi ngu."
"Ông không ngu nhưng tôi cũng không nằm mơ, ông phải thấy cắt ra không có ngọc."
"Nếu không có ngọc vậy ông chủ Cao mua lại làm gì?" ông chủ Phùng khinh thường.
"Ha ha… mua về làm ghế đá." ông chủ Cao vỗ bụng cười lớn.
"Ông muốn mua. Được, một ngàn lượng." ông chủ Phùng thách.
"Ông nói đùa." ông chủ Cao tất nhiên từ chối.
"Hừ, vậy thì cắt tiếp." ông chủ Phùng lệnh.
Nhát cắt thứ hai, vẫn không có ngọc, ông chủ Phùng mặt sầm lại, ông chủ Cao khoái trá.
"Tôi trả năm mươi lượng."
"Hừ, cắt tiếp!"
Xong nhát thứ ba, không có ngọc.
"Bây giờ ông cho, tôi cũng không thèm." ông chủ Cao vui mừng khi người gặp nạn.
Trước sự khiêu khích của đối thủ, ông chủ Phùng nóng mặt, thét lên:
"Cắt tiếp! trong đây nhất định có ngọc."
Nhưng mà đã bị con gái ngăn lại.
"Cha ơi đừng cắt nữa, nếu không chúng ta sẽ mất sạch."
Ông chủ Phùng trong cơn nóng giận nhất quyết muốn cắt, con gái đòi sống đòi chết mới ngăn ông lại được.
"Cha ơi, bán đi!" con gái năn nỉ.
Ông chủ Phùng thở dài, nghe theo lời con gái bán đi cắt lỗ.
Ông ta đấu giá phần còn lại của khối ngọc, được một chàng trai mua lại giá hai mươi lượng.
Vết cắt cuối cùng, khi còn chưa cắt hết thì ánh sáng xanh biếc đã chiếu rọi, bên trong thật sự có ngọc khiến cho ông chủ Phùng ngã ngửa bất tỉnh, ông chủ Cao tiếc nuối không thôi. Còn chàng trai kia tất nhiên ôm được một đống bạc.
Cắt ngọc cũng không phải một lần cắt là xong, mà người ta sẽ chọn một góc nào đó, cắt xuống một phần mười. Đây là nhát thử.
Lát cắt nếu như có ngọc, giá trị của khối đá sẽ tăng vọt, nếu không có ngọc, cũng không sao, còn có thể cắt tiếp.
Lúc này sẽ có người hỏi mua, chủ nhân có thể chọn bán hay không tùy vào tình huống.
Lần thứ hai sẽ cắt xuống hai phần ba khối đá, lần này sẽ có ảnh hưởng lớn tới giá trị khối đá.
Đây cũng là cơ hội cuối cùng người chủ quyết định bán hay không.
Lần cuối cùng sẽ là cắt toàn diện, có ngọc hay không đều sẽ bày ra. Lên voi hay xuống chó chính là ở bước này.
Với khối đá lớn, người ta sẽ chia ra nhiều lần cắt hơn. Sau mỗi lần cắt khối đá đều có thể đổi chủ.
Một người có thể mua đi bán lại rồi lại mua khối đá của chính mình.
Có người thấy vết cắt kế cuối không có ngọc liền bán cắt lỗ, nhưng vết cắt cuối lại ra ngọc. Tiếc không thể tả.
Có người thấy dấu vết ngọc thì lại quyết định bán đi thu lời, vết cắt cuối không ra ngọc. Hắn ngửa mặt cười say sưa. Có vết ngọc chưa chắc có ngọc vì có thể là ngọc non còn chưa hình thành.
Có đôi khi cắt ra chỉ là ngọc thường, không đủ hồi vốn.
Tất nhiên cũng có người sau một đêm trở thành cự phách phú hào.
Độ Ngọc chính là như vậy, vô cùng kích thích, vô cùng cảm xúc, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Tương tự cắt ngọc, quặng kim loại cũng được chơi như vậy nhưng thường khó chơi hơn.
Vì cho dù quặng kim loại cắt ra có vàng bạc đi chăng nữa thì cũng chỉ là một lượng nhỏ, chắc chắn không thể so được với mấy trăm lượng bạc bỏ ra.
Ở đây toàn chơi lớn, không có khối nào dưới trăm lượng bạc.
Nhưng nếu cắt ra được kim loại thần tiên, vậy thì một bước thăng thiên.
Sở dĩ gọi là kim loại thần tiên:
Thứ nhất vì được dùng làm pháp khí cho tu sĩ.
Thứ hai có thể sẽ có tu sĩ trực tiếp giao dịch. Ngươi nếu miệng lưỡi tốt có khi còn đổi lấy được linh thạch.
Mà linh thạch quý giá đến mức nào thì mọi người biết rồi đấy, chính là ngàn lượng hoàng kim cũng không mua được.
Nó sẽ khiến người ta vui sướng như thần tiên.
Bởi vậy Độ Quặng tỉ lệ thắng thấp, nhưng một khi đã thắng thì ăn đứt Độ Ngọc.
Mạc Thiên Cửu chú ý tới một khối quặng lớn, bên trong có được một đốt ngón tay Thải Tinh Kim, đây là số lượng lớn nhất hắn từng thấy.
Nhưng không dễ chen miệng vì có mấy bên đang ra giá quyết liệt.
"Ba ngàn lượng bạc lần thứ hai…" tên chủ sự hô.
"Bốn ngàn lượng." Mạc Thiên Cửu cắt ngang.
Tên kia sắp được lại bị Mạc Thiên Cửu cướp, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.
"Được, ta cũng muốn xem ngươi cắt ra được thứ gì." tên này bỏ cuộc.
"Công tử, ngài muốn cắt luôn sao?" một tên tạp vụ hỏi.
"Không, đợi chút nữa." hắn còn muốn mua thêm nên từ chối.
Hắn sau đó chọn thêm được tám khối nữa.
Chỗ cắt quặng.
"Ngươi từ chỗ này cắt xuống cho ta." Mạc Thiên Cửu chỉ tay hướng dẫn.
"Công tử nếu vậy thì lộ hết hai phần ba rồi, tại hạ đề nghị cắt phần này xuống, như vậy vừa nhìn được phần nào khối quặng, vừa không làm mất giá trị khối quặng." tên cắt quặng đề nghị.
Hắn làm cái nghề này mười năm rồi, cắt không biết bao nhiêu khối, bởi vậy rất có kinh nghiệm so với những tay mơ như Mạc Thiên Cửu.
"Không cần, cứ cắt theo ta chỉ." hắn vốn không quan tâm giá trị khối quặng vì hắn biết trong quặng có gì, để bọn họ cắt mục đích là sau đó dễ lấy Thải Tinh Kim ra.
Tên cắt quặng nghe vậy thì không nói nữa, nhưng trong lòng xem thường.
Bọn họ bắt tay vào cắt, hai người kéo cưa, hai người chuẩn bị. Bốn người cắt liên tục, nửa giờ sau thì khối quặng bị cắt ra, không ngạc nhiên, lát cắt không có gì cả.
"Tiếp tục cắt từ phần này." hắn lại ra hiệu, lần này cắt lớn hơn.
Mấy người xung quanh đứng nhìn, lắc đầu, lát cắt đầu tiên sâu như vậy đã không có gì, khả năng phía sau có gì đó rất thấp.
Quả nhiên sau vết cắt lại không có gì.
Còn một vết cắt cuối cùng nữa.
"Công tử, ngài có muốn tiếp tục." tên cắt quặng hỏi.
"Không, gói lại cho ta." Mạc Thiên Cửu lệnh.
"Vâng!" tên cắt quặng đã quen chuyện này, đây là sợ xấu hổ nên tự về nhà cắt, nhưng hắn với kinh nghiệm nhiều năm, đảm bảo bên trong không có gì.
"Hắc hắc… ta còn tưởng thế nào? dùng bốn ngàn lượng mua một đống rác. Đa tạ ngươi đã mua, nếu không ta đã mất trắng mấy ngàn lượng." tên vừa rồi bị Mạc Thiên Cửu cướp hàng, cười giễu cợt.
"Ta ra mười lượng bạc, vị huynh đệ này bán lại cho ta đi." lúc này một tên lên tiếng đề nghị.
Mạc Thiên Cửu tất nhiên lắc đầu. Tên kia cũng không chèo kéo, hắn muốn thử một chút vận may mà thôi, mười lượng là cái giá tốt nhất hắn có thể đưa ra.
Các khối khác, Mạc Thiên Cửu cũng kêu người cắt ra nhưng kết quả đều như trước đó. Nhát cuối cùng bị hắn giữ lại.
Có mấy người ra giá mua lại nhưng hắn không đồng ý.
Hắn chuẩn bị ra về thì chợt chú ý tới một chỗ đang cắt quặng, hắn cảm ứng được trong khối quặng có Thải Tinh Kim.
Lưỡi dao sắp cắt trúng Thải Tinh Kim.
Mạc Thiên Cửu hơi chuyển động ý nghĩ, điều khiển lưỡi dao cắt lệch đi.
Cuối cùng lát cắt ra không có gì cả. Tên chủ của khối quặng ôm đầu thống khổ, chỉ còn một nhát cắt nữa thôi nhưng khả năng có đồ không nhiều.
"Ta ra giá mười lượng."
Tên này quay đầu nhìn, là một vị thanh niên tuấn tú.
"Ta mua khối này hết ba trăm lượng."
"Phải, nhưng bây giờ nó còn không đáng giá mười lượng." Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt.
Hắn cúi đầu, cắn móng tay, sau đó ra quyết tâm.
"Được, bán cho ngươi."
Hai bọn họ nhanh chóng thanh toán.
Mạc Thiên Cửu thu đi khối quặng.
"Ngươi không định cắt tại đây sao?" tên này ngạc nhiên.
"Không!" hắn lắc đầu.
"Ngươi cắt đi, ta muốn biết bên trong có cái gì?" tên này năn nỉ.
"Không!" hắn dứt khoát.
"Ngươi không thể như vậy!" tên này nổi nóng.
"Khối quặng đã là của ta, ta muốn làm gì thì làm." Mạc Thiên Cửu bỏ đi trong sự bức bối của hắn.
…
Phủ quốc sư.
Mạc Thiên Cửu cắt ra các khối quặng, thu được một lượng nhỏ Thải Tinh Kim, khoảng mấy lạng.
Cái này còn xa mới đủ mong muốn yêu cầu.
Hắn phải tiếp tục mua quặng.
Mấy ngày liên tiếp sau đó hắn đều đến Chợ Ngọc.
Ngoài sáng hắn lại bị tên công tử kia chèn ép không mua được gì, giống như bọn này cả ngày không có việc gì, ngồi chờ hắn vậy. Hắn chỉ có thể vào chợ đen.
…
Khi hắn đang chờ cắt quặng thì một người thanh niên tiếp cận nói:
"Huynh đệ nghĩ bên trong sẽ là cái gì?"
Mạc Thiên Cửu đưa mắt nhìn sang, đó là một tên công tử quần áo mượt mà, toát lên vẻ phú mà chưa quý, đây có thể là con nhà thương gia, giàu nhưng không công danh, quyền lực chính trị.
Mạc Thiên Cửu thu hồi ánh mắt, không để ý, lười trả lời.
"Tại hạ là Nguyên Ân Thi, thương hội Nguyên Gia." hắn chắp tay giới thiệu.
Mạc Thiên Cửu không phản ứng, một làn gió quê thổi qua mặt, Nguyên Ân Thi tự cười chữa ngượng.
"Tại hạ thấy huynh đài mấy ngày nay chỉ chuyên mua quặng kim loại…"
"Ngươi theo dõi ta?" Mạc Thiên Cửu ánh mắt sắc lạnh, đưa mắt nhìn sang, có chứa nhàn nhạt sát khí.
"Không có, không có…" Nguyên Ân Thi vội xua tay giải thích. "Không giấu gì huynh đệ, Nguyên Gia thương hội bọn ta chính là một trong những đầu mối cung cấp quặng cho chợ đen này. Bọn ta sở hữu hơn mười mỏ quặng."
Mạc Thiên Cửu nghe vậy, hơi tỏ ra hứng thú, thu lại sát khí.
Thấy thái độ mềm xuống của Mạc Thiên Cửu, Nguyên Ân Thi tiếp tục:
"Ta nghĩ huynh đài là cao thủ trong Độ Quặng, bởi vậy muốn mời huynh đài gia nhập thương hội bọn ta. Đảm bảo tiền công xứng đáng."
"Tiền công? các ngươi không trả nổi." hắn cười khẩy nói.
"Huynh đài không nghe thử làm sao biết bọn ta trả không nổi."
"Ta là đệ tử quốc sư."
"A!" Nguyên Ân Thi nghe được lời này miệng tròn vo, vô cùng ngạc nhiên.