Chương 68: Tông chết người.
Mạc Thiên Cửu đã nhìn ra tổng thể cục diện thế giới tu tiên nhưng mà không quá để ý, liên quan gì đến ta đâu.
Sau khi làm xong các bánh răng, hắn tiếp tục với các khớp nối và giáp ngoài.
Đến gần nửa đêm thì hắn mới hoàn thành xong các linh kiện, tiếp theo sẽ là lắp ráp và vẽ pháp trận.
Hạ nhân đã nghỉ hết, chỉ còn lại mình hắn làm việc.
…
Sáng hôm sau.
Hí hí hí… con ngựa sắt chồm lên hí dài, chân đạp đạp mặt đất, hắn có thể nghe được tiếng bánh răng vận chuyển, tiếng kim loại va vào nhau.
Hắn cảm thấy hài lòng, một tác phẩm nữa đã được hoàn thành.
"A! con ngựa thật đẹp." có tiếng trẻ con vang lên.
Mạc Thiên Cửu đưa mắt nhìn, thì ra là hai tỷ muội Thượng Uyển, Hạ Uyển.
"Tiểu thập tam, con ngựa này là ngươi làm sao?" Thượng Uyển hỏi.
Mạc Thiên Cửu đen cả mặt, ai là tiểu thập tam chứ, tuổi của ta gấp mấy lần ngươi. Thôi được rồi, không chấp với con nít.
Mà muốn chấp cũng không được. Ở thời đại này rất coi trọng tôn ti trật tự. Phạm thượng chính là một trong những tội lớn, có thể bị đuổi khỏi sư môn.
Hắn nặn ra nụ cười:
"Đúng vậy, con ngựa này là sư đệ mới chế tạo."
Hai đưa nhỏ đi quanh con ngựa, sờ vào đường gân cơ bắp, con ngựa cho bọn nó một cảm giác uy phong dũng mãnh, chiến mã vô địch.
"Bọn ta có thể ngồi chơi chút sao?" Hạ Uyển hỏi.
"Không được!" Mạc Thiên Cửu lắc đầu ngón tay. Ta còn chưa chơi, làm gì đến phần các ngươi. Ta cũng sợ các ngươi bị thương, lúc đó sư tôn trách tội ta biết khóc với ai.
"Ta muốn chơi… ta muốn chơi…" hai đứa nhỏ bắt đầu mè nheo. Bọn chúng ôm chân hắn lắc tới lắc lui.
Vô dụng thôi! ta lòng cứng như sắt đá.
"Không được!" hắn vẫn lạnh lùng.
Hai đứa nhỏ nhảy lên ôm chân ngựa.
"Ngươi nếu không cho, ta phá của ngươi."
"Tùy ý!" hắn xem thường.
Coong coong… Hạ Uyển đấm vào ngựa sắt, còn Thượng Uyển dùng răng cắn. Ngay sau đó là tiếng kêu la oai oái.
Mạc Thiên Cửu phụt cười, các ngươi nghĩ sao mà đánh ngựa sắt vậy.
Hai đứa nhỏ đôi mắt ươn ướt.
"Tiểu thập tam ngươi giỏi lắm. Bọn ta đi méc sư huynh."
Mạc Thiên Cửu không để ý lời đe dọa, tiếp tục chỉnh sửa ngựa sắt.
Một lúc sau, Thượng Uyển và Hạ Uyển dẫn Trần Hảo tới.
"Sư huynh, tiểu thập tam phạm thượng khinh thường môn quy."
Mạc Thiên Cửu lười giải thích.
Trần Hảo vừa nhìn là đã biết chuyện gì, cười khổ nói với hắn:
"Sư đệ, ngươi cho bọn chúng chơi đi. Đừng để bọn chúng méc với sư tôn, sẽ có rắc rối lớn đấy."
Mạc Thiên Cửu nhíu mày, không đến nỗi a.
"Sư tôn là người cực kỳ cứng nhắc vào môn quy, phạm thượng là tội lớn. Dù biết trong chuyện này là ngươi đúng nhưng sư tôn vẫn sẽ quở trách ngươi. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện." Trần Hảo tiếp tục khuyên.
Không ngờ thời đại này cổ hủ đến vậy, quá cố chấp vào giai cấp, thứ tự.
Mạc Thiên Cửu thở dài, nói:
"Được rồi! nhưng nhớ phải cẩn thận, ta còn chưa kiểm tra xong."
"Hừ, tiểu thập tam ngươi thật lắm chuyện." Thượng Uyển chống hông mắng một câu.
Sau đó bọn chúng nhảy lên ngựa sắt, nghịch nghịch một hồi thấy hết vui.
"Con ngựa này sao không biết chạy?"
"Ta đã khóa lại." Hắn trả lời.
"Nhanh mở ra!" Hạ Uyển quát ra lệnh.
"Không được, sẽ rất nguy hiểm."
"Suốt ngày không được, không được… ngươi chỉ biết nói hai chữ đấy thôi sao?" Thượng Uyển mắng.
"Bọn ta nói được là được." Hạ Uyển tiếp lời.
Mất dạy! Mạc Thiên Cửu liếc xéo, trong mắt đã có sự tức giận, hai tên oắt con, dám lớn tiếng với ta.
"Được rồi sư đệ, cho bọn chúng chơi đi." thấy Mạc Thiên Cửu đang rất căng, Trần Hảo vội giảng hòa.
Muối chơi ta cho các ngươi chơi, bị thương cũng đừng có trách. Hắn hừ lạnh trong lòng.
Sau đó hắn mở ra phong ấn hạn chế, con ngựa lập tức chồm lên hí dài.
Thượng Uyển và Hạ Uyển ngồi trên lưng ngựa hết sức phấn khích. Bọn nó vỗ thân ngựa quát:
"Đi!"
Rầm! con ngựa xông đổ hàng rào chạy ra ngoài.
Trần Hảo lắc đầu cười:
"Đợi bọn chúng quay về rồi sửa luôn một lượt."
Mạc Thiên Cửu không quá để tâm, tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu khôi lỗi của mình.
Khi trời gần chiều, rầm rầm… tiếng va chạm liên hồi.
Ầm! tường đá sụp đổ một mảng lớn, con ngựa sắt dừng lại trong sân, mũi phun nhiệt khí phì phì…
Thượng Uyển và Hạ Uyển nhảy xuống, trên người lấm lem.
"Con ngựa của ngươi không biết nghe lời gì?"
"Tất nhiên rồi vì nó là ngựa sắt mà." Hắn vừa làm vừa lạnh nhạt đáp lại.
"Ngươi sửa lại con ngựa đi."
Mạc Thiên Cửu đứng dậy nhìn bọn chúng mệt mỏi, ta chế ngựa không phải để cho các ngươi chơi. Hắn đang muốn mắng chợt dừng lại ánh mắt trên ngực con ngựa. Có máu!
"Chuyện gì?" hắn chỉ tay hỏi.
"Thì lúc chạy trên đường đâm trúng người." Thượng Uyển trong lời nói giống như chỉ là một chuyện bình thường.
"Ta đã la lên rồi, là bọn hắn không chịu tránh đường." Hạ Uyển bổ sung.
Mạc Thiên Cửu sầm mặt, hắn cảm thấy có chuyện rồi!
"Nạn nhân thế nào?"
"Không biết! lúc đó ngựa chạy nhanh quá, bọn ta đâu có dừng lại được." Thượng Uyển nhún vai.
Mạc Thiên Cửu tới gần con ngựa, sờ lên chỗ va chạm, thấy có một điểm lõm nhỏ. Ngựa sắt này cứng bao nhiêu hắn biết rõ, có thể để lại vết lõm chỉ sợ va chạm cực mạnh, dựa theo độ cao chỗ va chạm có khả năng là trúng đầu.
Nạn nhân… không chết cũng tàn phế.
"Các ngươi có biết mình đã làm cái gì không?" hắn đột nhiên hét lớn.
Thượng Uyển và Hạ Uyển bị mắng bất ngờ thì giật mình, run run, chẳng lẽ mình đã làm hỏng con ngựa? nhưng mà sau va chạm, con ngựa chạy vẫn rất tốt mà.
"Con ngựa… bị hỏng sao?"
"Không phải vấn đề con ngựa! các ngươi có thể đã giết người rồi!" hắn quát lớn.
Thượng Uyển và Hạ Uyển nhìn nhau ngỡ ngàng còn tưởng chuyện gì, phàm nhân chết mà thôi, bọn họ vỗ ngực thở phào.
"Thì cho bọn họ mấy lượng bạc là được, có cần phải hét lớn vậy không." Thượng Uyển cãi lại.
"Phải!" Hạ Uyển tiếp lời.
Hắn nghe xong quá giận dữ, mạng người sao nói đơn giản vậy.
Còn nhớ năm xưa hắn theo đám giang hồ đánh nhau, giết chết người, tên đó chết có thể không phải hắn trực tiếp giết nhưng chắc chắn có phần của hắn trong đó.
Hắn sau đó vô cùng ám ảnh, ba ngày ba đêm không yên. Hắn lúc đó thề không giết người nữa.
Nhưng hắn chẳng thể giữ được lời hứa. Hắn lại giết người. Thậm chí gián tiếp giết rất nhiều người. Bởi vậy trước tòa, hắn chưa từng biện hộ cho tội của mình.
Nếu không phải trong tình huống bắt buộc, hắn sẽ không bao giờ ra tay.
Nhưng hai đứa nhỏ này, chỉ mới sáu tuổi mà thôi, mạng người với bọn chúng rẻ như vậy sao?
Đây không hoàn toàn là lỗi bọn chúng, là do không được dạy đàng hoàng. Diệp Hồng Vân suốt ngày vắng nhà, không có thời gian dạy, hai đứa nhỏ tu luyện lại cứ nghĩ mình đã là thần tiên mới khinh thường người phàm như vậy.
Bọn chúng cần được dạy lại. Mạc Thiên Cửu tức giận không kìm được, giơ tay… bốp bốp… hai cái.
Thượng Uyển và Hạ Uyển ôm má, mặt đỏ ứng, sững sờ không dám tin.
"Ngươi… ngươi dám đánh ta."
Cả hai đứa nhỏ sau đó khóc òa lên.
"Ta đi méc sư tôn, ngươi dám đánh ta."
Mạc Thiên Cửu hừ lạnh. Ta mới phải là người đi méc.
Hắn sau đó vội vàng ra ngoài, có thể vẫn còn cứu được.
Chỉ cần một chút hỏi thăm, hắn đã đến được nhà nạn nhân.
Tại trước nhà đã treo khăn trắng, tiếng khóc thảm thiết. Hắn thở dài, đến trễ rồi.
Hắn đi vào trong, phát hiện hai cái quan tài, một lớn một nhỏ, một người phụ nữ vật vã bên hai quan tài.
Gia đình này vốn có ba người, bây giờ thì chỉ còn lại một.
Lúc này đã có mấy vị tăng nhân tụng pháp siêu độ.
Mạc Thiên Cửu bất ngờ phát hiện, chủ trì lễ tang vậy mà lại là Khổ Bi.
Khổ Bi địa vị thế nhưng còn cao hơn cả chủ trì Thanh Long Tự, so với tiểu tang gia này quá không phù hợp thân phận.
Hắn đến ngay lập tức bị mấy vị tăng nhân phát hiện.
Khổ Bi dừng tụng niệm, giao lại cho người khác.
Lão đứng dậy tới chỗ Mạc Thiên Cửu, chắp tay:
"A Di Đà Phật!"
Hắn chắp tay đáp lễ.
"Thí chủ xin dừng bước!" Khổ Bi lên tiếng.
Thấy thái độ thù địch của đám tăng nhân và sự sợ hãi của người nhà nạn nhân, hắn giải thích:
"Tại hạ tới đây chỉ là viếng người chết."
"Mèo khóc chuột." một tên tăng nhân thầm mắng nhưng cố ý cho hắn nghe được.
Mạc Thiên Cửu lười giải thích.
"Ta tới đây thật sự chỉ là để viếng, không có ý khác. Mọi người tin hay không thì tùy."
Hắn lấy ra từ trong tay áo một túi tiền, đặt xuống bàn.
"Không cần! dùng tiền đổi mạng, mạng người trong lòng thí chủ chỉ như vậy thôi sao?" một vị tăng nhân cản lại cổ tay hắn.
Mạc Thiên Cửu vận lực ấn xuống, tên tăng nhân cũng vận lực nâng lên, quyết không để cho hắn đặt xuống túi tiền.
Mạc Thiên Cửu nhíu mày, gia lực. Đối phương cũng làm tương tự.
Hai bên giằng co một lúc, liên tục tăng lực.
Mạc Thiên Cửu cảm thấy tiếp tục như vậy không ổn, hắn liền buông tay để túi tiền tự rơi xuống, đồng thời thu tay.
Vị tăng nhân kia vẫn chưa muốn thôi nhưng đã bị Khổ Bi ngăn lại.
"A Di Đà Phật!" Khổ Bi chắp tay.
Mạc Thiên Cửu chắp tay đáp lễ sau đó rời đi.