Chương 11: Nàng là của ta

Dị GIới Lão Sư

Chương 11: Nàng là của ta

Vừa ra khỏi phòng gia chủ, Long lại tìm đến nơi thân quen, chỗ mẹ hắn a, đến ngày hôm nay thì có bịt mắt hắn lại hắn cũng đến được nơi này. Vừa vào đến cửa, hắn đã thấy Thúy Liên "của" hắn loay hoay ngoài cửa rồi. Hắn rón rén đến gần chỗ nàng, do không mấy khi phải chiến đấu nên cho dù nàng là chiến vương cấp 44 cũng không nhận ra có người đang đến gần. Long rón rén, rón rén đi đến
- Hù!!!

- Á.

Thúy Liên giật bắn người, nàng nhảy dựng lên như con mèo nhỏ vậy, đôi gò bồng kia rung rinh lên xuống liên tục làm Long chảy nước miếng ướt hết quần áo rồi -_- (Tác: dâm tiện Long). Hắn nhìn chằm chằm vào chúng rồi bật thốt ra

- Chúng lại lớn lên a.

Cô nàng Thúy Liên của chúng ta ngượng chín mặt rồi, làm gì có ai vô sỉ như hắn chứ. Nhìn cái khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng của nàng và hai "trái bưởi" kia, Long sắp không kìm chế được dục hỏa rồi. Hắn cố kìm nén mà hỏi Thúy Liên, gì chứ cái này không thể vội được a

- Chị đang làm gì mà lấm la lấm lét vậy?

- Chị… chị có làm gì đâu. Chỉ là lúc nãy vào phòng không thấy phu nhân đâu, chị đang tìm phu nhân thôi mà.

- Mẹ em bây giờ chắc đang bận rộn cho lễ thành nhân của em a. Cũng sắp đến lễ thành nhân của em rồi a, sắp phải rời xa chị Liên một thời gian rồi, em rất là buồn đó.

Vừa nói Long vừa nhấn mạnh mấy cái từ "thành nhân", "rời xa", rất là bi thương a. Cơ mà Thúy Liên sao lại không nhận ra ý đồ của hắn chứ, nàng cười khẽ

- Chị có hứa với ai cái gì đó nhưng mà là đến lúc người đó "trưởng thành" a. Tức là làm lễ thành nhân xong đó.

Long ngây người rồi, đúng là nàng ta nói như vậy a, nhưng mà khi làm lễ thành nhân xong hắn phải ly khai gia tộc luôn, thời gian đâu mà "nghiên cứu" với nàng. Hắn buồn a, làm gì có cái lý do như vậy chứ. Bất chợt hắn nghe thấy âm thanh của Linh

- Anh có bị ngu không a, nhìn cái bản mặt buồn bã của nàng đi, dẫn nàng ra ngoài luôn không phải là được rồi sao. Đúng là cái đồ zai tơ mà.

Long chợt bừng tỉnh, đúng a. Hắn làm gì có kinh nghiệm về mảng yêu đương này, kiếp trước có đọc ngôn tình, xem Jav, cơ mà có người yêu còn chưa dám hôn a, thật bất hạnh quá mà. Hắn thề kiếp này phải sống cho đáng, làm gì cũng không được nhu nhược như kiếp trước. Hắn bỗng trở nên nghiêm túc

- Thúy Liên,nàng hãy theo ta ra ngoài, được không. Ta muốn nàng luôn ở bên cạnh ta.


Mặt Thúy Liên lại đỏ lên lần nữa, thật lòng nàng rất muốn a, lúc đầu tình cảm của nàng dành cho Long chỉ đơn thuần là tình chị em thôi. Nhưng không biết từ bao giờ nàng đã thích hắn rồi, ngày nào nàng cũng mong ngóng hắn đến, muốn trò chuyện với hắn a.

Nhưng mà nàng chỉ là nha hoàn, còn hắn lai là nhị thiếu gia thiên phú cao tuyệt, nàng không xứng với hắn.

- Ta biết nàng đang nghĩ gì, ta không quan tâm a, ta thích nàng và cũng biết tình cảm của nàng dành cho ta, ta mặc kệ thiên hạ bàn tán, ta chỉ muốn nàng ở bên cạnh ta đến cuối cuộc đời, chỉ thế thôi, được chứ?

- A…A

Nàng khóc rồi, vừa khóc vừa gật đầu, đâu cần nói ra mới biểu đạt được ý nghĩ a, sau khi nghe được mấy lời đường mật trích từ tiểu thuyết ngôn tình của Long, nàng hạnh phúc vô cùng, giọt nước mắt của hạnh phúc a.

Long thấy mình thành công rồi thì chạy đến ôm nàng vào lòng, lại dùng mấy câu học lỏm từ phim Hàn xẻng ra để dụ dỗ, lúc này nhìn Thúy Liên như chú chim nhỏ nép vào người hắn vậy.

- Đi,đi ăn cơm đã, rồi theo ta, ta sẽ đi nói cho mẫu thân, bắt đầu từ bây giờ nàng là của ta. Hì hì

Nàng ngượng ngùng mà để hắn dắt tay mà đi, «nàng là của ta » hắn thật bá đạo a, cơ mà nàng lại rất thích hắn như vậy.


- Cái gì? Còn định cướp Thúy Liên của lão nương, ngươi chán sống sao?

Lạc Dung Dung cố nín cười mà tỏ vẻ giận dữ. Bà đang cùng Nguyễn Thiên Phúc chuẩn bị lễ thành nhân cho hắn a, là lần thứ hai rồi nên bà quen thuộc rất nhiều, chuẩn bị cũng nhanh. Lúc đang không băn khoăn nên tặng lễ vật gì cho con trai thì hắn kéo Thúy Liên chạy đến. Nhìn biểu hiện của 2 người bà nhận ra ngay a, mấy chục năm sống của bà đâu phải để chơi.


Bà biết hắn thích cô nha hoàn này lâu rồi, mỗi lần đến thăm bà hắn có bao giờ nhìn bà quá 3 giây đâu, haha. Nhiều lần bà cũng có ý muốn nhường cô nha hoàn này cho hắn nhưng lại sợ hắn ban ngày tu luyện vất vả, tối lại cày quốc cực khổ thì rất mệt nhọc nên bà đã bỏ ý định này. Đến bây giờ, hắn sắp rời khỏi gia tộc rồi, cũng cần phải có người chăm sóc a, mà hắn còn đến tận nơi cầu bà như thế này, sao không lấy cớ đó để thành món quà trưởng thành luôn đi, đỡ phải suy nghĩ mệt não. Suy nghĩ nhiều làm người ta già nhanh đấy, và tất nhiên là bà không muốn như vậy a.

- Haha, được rồi, đừng có làm cái bản mặt đó với ta, ta sẽ nhường lại nàng cho ngươi, đó cũng là món quà đặc biệt cho lễ thành nhân của ngươi, còn bây giờ thì chưa được, ta rất bận rộn, nàng còn phải giúp ta nữa a.


Nhìn thấy cái mặt bí xị, mắt long lanh rưng rưng tựa như sắp khóc của Long mà bà bật cười, cái thằng này lúc vòi vĩnh bà cái gì đều dùng cái mặt này a, không được thì kêu la khóc lớn ôm lấy chân bà, quệt hết nước mắt nước mũi vào người bà, tởm lợm. Trong mắt bà, hắn mãi là trẻ con a.

- Mẹ đồng ý là tốt rồi, con gửi Liên ở chỗ mẹ 2 hôm nha. Liên, nàng chờ ta 2 ngày nữa thôi, ta sẽ mang nàng ra ngoài ngắm thế giới.

Vừa mới nói xong hắn nháy nháy mắt với Thúy Liên rồi chạy ngay đến phòng tộc trưởng, hắn vội vào tàng kinh các của gia tộc a, thời gian của hắn ở lại cái Nguyễn gia này không nhiều a.

---
Tác:: sắp thoát kiếp trai tân rồi nha, vui không.
Long: tao ngửi thấy mùi âm mưu gì ở đây, làm gì có chuyện cái thằng FA lòi rốn như mày lại cho tao miếng thơm.
Tác:: sai rồi!! sai rồi! Anh đây đã có gấu rồi nha. Cũng nên giúp chú mày chút chút, kiếm vài em vô hậu cung, anh không làm được thì gửi gắm nơi chú a.