Chương 10: Con muốn làm lão sư

Dị GIới Lão Sư

Chương 10: Con muốn làm lão sư

-Vì anh yếu nha, hì hì.

Ku Long triệt để mộng rồi, "Ta mới 15 tuổi a, ta 40 cấp rồi a, chỉ cần một hoàn nữa là bước vào đẳng cấp chiến vương a".


Rất nhanh, cái thằng không tim không phổi này đã bỏ qua chuyện này rồi. Ngày kia là lễ thành nhân của hắn rồi, cả nhà hắn ngoài mẹ và Thúy Liên ra thì ai cũng muốn đuổi tên "yêu nghiệt" này đi lắm rồi. Gia gia, baba và kể cả thúc thúc của hắn nữa lúc bằng tuổi hắn vẫn mang cái chiến hoàn thứ 2 ra mà khoe khoang nha. Còn đứa cháu này, sắp 4 hoàn rồi, yêu nghiệt a.


Long đi ra trọng lực thất, quay về phòng thay bộ quần áo chỉnh tề rồi thẳng một đường đến chỗ gia gia hắn, hắn lại muốn đi gieo họa cho chiến thú a.



Trong phòng tộc trưởng, hai anh em Thiên Phúc, Thiên Đức đang thảo luận vấn đề gì đó, 10 năm qua họ cũng không phải ăn chay a. Cha hắn Nguyễn Thiên Phúc hiện tại đã là cấp 79 chiến đế, còn thúc hắn thì là chiến hoàng cấp 81, Long chưa từng thấy họ động thủ nhưng mà chắc chắn là cường đại rồi. Nghe đâu cha hắn cũng đã chạm một chân vào cấp 80 rồi, thêm một chút nữa thì Nguyễn gia lại có thêm một chiến hoàng rồi.


Còn về gia gia hắn a, bây giờ cũng có thể gọi là Phần Thiên chiến thánh a, Nguyễn Hải Nam – cấp 92 chiến thánh, phong hào Phần Thiên, cái tên thật uy phong a. Tuy nhiên, dùng đầu gối suy nghĩ thì cũng có thể nhận ra rằng Nguyễn gia không chỉ đơn giản như thể hiện ở bên ngoài a, một đại gia tộc mà chỉ có thực lực như vậy thì ai tin.



Anh trai của hắn 3 năm trước cũng đã trở về một lần, tham gia luận võ các đại gia tộc a. Thằng anh trai của hắn tên Nguyễn Huy Quang hiện tại đã 22 tuổi rồi, cấp 49 chiến vương, được xếp vào dạng thiên tài giống baba của hắn, (Tác:: bác dark vô nhận hàng, đội ngũ của Long sẽ không có người cùng họ Nguyễn đâu đã nói từ đầu rồi). Năm đó đội ngũ của hắn quay về làm mưa làm gió trong hội luận võ, một đội ngũ 8 người tất cả đều là chiến vương cấp 40 trở lên, cuối cùng đội ngũ này đạt được hạng hai trong số 70 đoàn đội, thành tích phải nói là kinh khủng.

-Long con đến đó a, hôm nay lại có rảnh rỗi đến thăm gia gia ta sao, hiếm thấy nha.

-Chào gia gia, chào phụ thân, chào thúc thúc. Hôm nay con tu luyện xong rồi. Gia gia a, con Tử Tình Kim Mao Sư vạn năm kia nên chết rồi a.



Ba người ngồi trong phòng như nhận ra điều gì đó, họ ngẩng đầu nhìn về phía Long, cha và gia gia hắn đứng hình rồi, còn vị thúc thúc kia cũng chỉ thốt lên được hai từ: "Yêu nghiệt!!".Đúng là yêu nghiệt mà, con người có thể tu luyện như vậy sao. Gia gia hắn là người phục hồi lại tinh thần nhanh nhất, không hổ là chiến thánh mà, cơ mà nếu lão cứ ngoác mồm ra cười thế này thì chắc ngày mai hắn không ngậm được lại đâu.

-Tử Tình Kim Mao Sư là vạn năm đó, con chắc chắn chứ? Nguyễn Thiên Phúc rất quan tâm hắn nha.

-Ba yên tâm đi, nó không làm khó được con đâu. Ngày mai gia gia dẫn con đi "làm thịt" nó nhé, chiều nay con muốn vào tàng kinh các của gia tộc, gia gia giúp con chút nhé.

-Sao lại phải giúp? Tàng kinh các con cứ vào chứ có sao đâu.

-Không phải, lần này con muốn đi lên tầng cao nhất.
Long lắc đầu rồi nói ra mục đích của mình, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội lấp đầy cái thư viện của mình chứ. Trầm ngâm một lúc gia gia hắn cũng gật đầu,

-Mấy lão cổ hủ kia có hơi phiền phức nhưng ta tin khi biết thiên phú của con thì bọn hắn không dám nói gì đâu. Con về chuẩn bị kỹ càng đi ngày mai ta đưa con đi thu chiến hoàn. Còn nữa ngày kia là lễ thành nhân của con rồi, con sẽ phải thoát ly gia tộc, tính đi đâu chưa.

-Con muốn đến Nam Thiên học viện.

-Đó không phải học viện yếu nhất sao, con trai ta sao có thể học ở đó được, không được! Cha hắn phản đối ngay. Người chú kia vẫn ít nói như xưa nhưng cũng gật gù tỏ vẻ đồng ý.

-Ngươi biết cái gì, nghe nói mấy năm nay nam thiên học viện xuất hiện rất nhiều nhân tài hiếm có, có thể tạo đoàn đội khủng bố a. Thật ra ta muốn con vào quân đội giống anh trai con, anh em đồng lòng a, nhưng mà con quyết định học tập Nam Thiên học viện thì ta sẽ viết thư cho lão kia.

-Con muốn làm lão sư, không phải học sinh.

-Lão sư cũng tốt,…. Cái gì? Muốn làm lão sư? Con chắc chứ


Ba người triệt để mộng, 15 tuổi đi làm lão sư, ai học a, cơ mà hắn đã là chiến vương rồi, tu vi này đi dạy học cũng đủ rồi.

-Con suy nghĩ rất kỹ rồi, mọi người yên tâm, con biết mình đang làm gì mà.

-Được rồi, ta sẽ tiến cử cho con vào đó làm lão sư. Ta tin con là người biết suy nghĩ, trưa nay ăn cơm xong đến nơi này ta đưa cho con lệnh bài vào tàng kinh các. Lui ra đi.

-Dạ chào gia gia, baba, thúc thúc con đi.



Long vừa ra khỏi cửa, nụ cười của gia gia hắn bỗng đọng lại.

-Các ngươi thấy sao?

-Còn nhỏ tuổi mà tâm cơ cực sâu, thiên phú tu luyện khoáng thế thiên cổ, bất phàm. Vẫn cái giọng lạnh lùng mà kiệm chữ, Nguyễn Thiên Đức đánh giá về Long.

-Cứ nhìn những việc hắn làm cho Nguyễn gia mấy năm qua cũng đủ hiểu phần nào. Thiên Phúc, nó là con ngươi a, nói một câu xem.

-Trọng tình trọng nghĩa, bản tính háo sắc nhưng không xa đà, tuy nhiên ta dám chắc hắn có thể vì huynh đệ, nữ nhân mà đồ sát thiên hạ.

Nguyễn Thiên Phúc tỏ vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Nguyễn Hải Nam gật gù, ông cũng rất hiểu Long a, hắn từng vì nha đầu Thúy Liên mà suýt đánh chết Nhị thiếu gia Trần tộc, thử hỏi còn gì hắn không dám làm. Không phải vì vị trí của hắn trong ngũ đại tộc là vô cùng cao, đồng thời ông cũng ra mặt giảng hòa thì có lẽ hai đại tộc đã xảy ra xích mích rồi.

-Ta sẽ để Thiên Võng kiểm soát nhất cử nhất động của Long, ta nghĩ hắn là người thông minh, sẽ không có chuyện gì đâu. Thiên Phúc, ngươi đi chuẩn bị cho lễ thành nhân của hắn, Thiên Đức ngươi thông tri cho Thiên Võng tìm hiểu cặn kẽ về Thiên Nam học viện và thông tin các thiên tài đại tộc khác, ta hi vọng tối ngày hôm nay sẽ có tư liệu trên bàn a. Lui ra đi!


Nguyễn Hải Nam đúng là có phong thái gia chủ mà, câu câu ông nói ra đều là mệnh lệnh, đồng thời cũng tỏa ra khí thế bức người làm người ta không dám cãi lại. Thiên Phúc muốn thay thế ông còn phải học tập rất nhiều a.

--
Long: sao tác mấy hôm nay viết ít vậy a
Linh: đúng rồi tác, ta sắp được thể hiện được bản lĩnh siêu phàm rồi a
Tác:: kêu gọi đánh giá, nguyệt phiếu đều không được a, ta buồn.
Linh: Phẫn nộ! Phận nộ các thím!!!