Chương 20: Không nhận, không nhận

Dị GIới Lão Sư

Chương 20: Không nhận, không nhận

- Đến ta, đến ta ….

Bước đến là một học viên cao lớn, cũng có thể coi là tuấn tú, hình như là hắn là người cầm đầu của bọn này, chắc là công tử nhà nào a.

- Đừng nói nhiều, ai muốn kiểm tra thì bước đến rồi đưa tay ra, nhận hay không là do ta…

Tuy có mấy kẻ ở đây vô cùng bất mãn với lão sư trẻ tuổi này nhưng làm sao được, hắn là lão sư của nữ thần a, nhịn thôi chứ biết sao. Cậu học viên theo lời Long đi đến trước mặt hắn, đưa tay phải của mình ra. Long chỉ đưa tay mình ra chạm nhẹ vào mu bàn tay hắn thôi, đó đâu phải mỹ nữ a.

Trần Tuấn: là thiếu gia của Trần gia ở Thiên Nam thành, không phải Trần gia trong tứ đại gia tộc

Trạng thái: không có gì đặc biệt

Thiên phú: không có gì đặc biệt, đánh giá 4/10

Đề nghị: ngu mới nhận hắn a.


- Ngươi có thể đi rồi, không nhận.

- Cái gì? Ngươi biết ta là ai không? Ta là thiếu gia Trần gia ở cái Thiên Nam thành này đó, ngươi dám không nhận ta. Đầu óc ngươi có bị ngu không.

- Gia Cát Hân, đuổi hắn ra ngoài cho ta, phiền chết.

Long bực mình nói, nhị thiếu gia Trần gia trong tứ đại tộc hắn còn đánh cho suýt chết, nhà ngươi là cái gì? Hắn cũng không muốn động thủ với mấy kẻ này, bẩn tay hắn với cả còn làm mất hình tượng của hắn nữa. Hắn bảo Gia Cát Hân đuổi hắn đi thật ra chỉ là mượn danh nàng để thằng kia im lặng thôi, hắn không ngờ Gia Cát Hân làm theo lời hắn thật, cô đứng dậy quay về phía đám người mà nói

- Các ngươi ồn ào quá, ở đây ai không muốn xét tuyển thì đi – ra – ngoài, đừng làm phiền Long lão sư.

Nàng vừa cất lời mọi người ở đây bỗng im bặt, đúng là băng sương nữ thần a, đủ lạnh lùng.

Tên thiếu gia họ Trần kia cũng im bặt, Gia Cát Hân đã lên tiếng thì hắn sao dám ho he gì, nàng là cháu gái hiệu trưởng a, Trần gia kia của hắn chỉ là tôm tép trong mắt họ thôi. Đoàn người kia cũng im lặng hẳn đi, Long rất hài lòng a.

- Người tiếp theo…………Không nhận. Tiếp…Không nhận

Hết cả một buổi chiều, hắn không hề nhận thêm được một học sinh nào cả, kể cả khi có một tốp nữ học viên vì hắn đẹp trai mà đến thì hắn cũng không thu được ai. Chả lẽ tiêu chuẩn của hắn quá cao sao.

Hắn đề ra tiêu chuẩn thiên phú 7/10 là hắn cũng nhận rồi, cơ mà ngoài Gia Cát Hân ra chả còn ai như thế cả. Khi hắn vừa định bảo nàng quay về rồi mai đến lớp thì hắn thấy một bóng người đang đi đến chỗ của Long, hình như hắn đang run a.

- Hình như chúng ta còn một người nữa, tiến đến a.

Long nhìn kỹ người này, đó là một thiếu niên vóc người nhỏ gầy, gương mặt không có gì là bắt mắt, điều quan trọng là khi hắn nhìn cậu thanh niên này hắn đã liên tưởng đến hắn của kiếp trước, cũng nhút nhát như vậy a. Hắn có một cảm giác đồng cảm không hề nhẹ.

- Đưa tay ra.

Nhìn thấy hắn đang rụt rè bước tới, ánh mắt Long càng kích động, thật giống a. Long đưa tay chạm nhẹ vào tay của hắn, thông tin hiện ra trong Thiên thư

Hà Trung: 17 tuổi, là hậu duệ duy nhất của Lực thần thời viễn cổ, sở hữu sức mạnh thân thể vượt xa người thường

Trạng thái: huyết mạch Chu Yếm chưa thức tỉnh, chiến hồn Thái Thản Cự Viên, chiến lực cấp 21 đại chiến sư.

Thiên phú: hiện tại thiên phú vô cùng bình thường, đánh giá 5/10, tuy có lực lượng cơ thể mạnh nhưng tốc độ tu luyện chậm, thức tỉnh huyết mạch thiên phú sẽ trở thành 9/10.

Đề nghị: thu không thu tùy a.

Lưu ý: để thức tỉnh huyết mạch cần máu huyết của Chu Yếm hoặc máu huyết của chiến thú 10 vạn năm có huyết mạch Chu Yếm.

- Ài, thiên phú của ngươi không được a.

Long nói, hắn cũng nghĩ muốn thu người này a, nhưng mà điều kiện thức tỉnh quá hà khắc, ai biết Viễn cổ hung thú Chu Yếm còn tồn tại hay không mà lấy máu của nó, còn 10 vạn năm chiến thú thì hiện tại hắn cũng không đủ lực lượng để mà đi ‘‘xin’’ máu của nó a.

- Ta biết, ta cũng không phải đi theo đoàn vừa nãy, ta đã đi khắp các lão sư rồi nhưng không ai nhận ta, vì ta đắc tội tên họ Trần đó a. Mấy lão sư uy tín cũng không nhận kẻ thiên phú yếu đã 17 tuổi mới 21 cấp như ta. Ngài là người cuối cùng rồi.
Rồi đột nhiên hắn quỳ xuống,

- Xin ngài thu ta làm học sinh, ta muốn trở nên mạnh mẽ.

- Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ sao? Quỳ ở đó đến sáng mai đi. Ta mong những điều ngươi nói là thật, ta cũng muốn mạo hiểm một lần a.

Hà Trung mừng rỡ, Long lão sư chưa từng nói là không nhận hắn a, hắn vẫn còn hy vọng. Hắn quyết tâm thể hiện ý chí của mình cho lão sư xem xem, không có thiên phú thì lấy cần cù bù vô a.


Long đi đến chỗ Gia Cát Hân, đưa lệnh bài của mình cho nàng đăng ký theo học

- Mai ngươi đến chỗ này bắt đầu học tập a, tạm thời chỉ có mỗi học sinh là ngươi thôi, nếu ngươi có bạn học nào thiên phú giống ngươi hoặc cao hơn thì có thể đưa đến đây, ta có thể kiểm tra, được thì nhận. Tốt rồi, về nhà thôi.

- Dạ, lão sư.

Tuy Gia Cát Hân có chút không phục nhưng mà nàng cũng bái hắn là thầy rồi, phải theo a.


Thế là hai thầy trò ra khỏi giảng đường, chỉ để lại một thiếu niên đang quỳ ở đó, là Hà Trung a. Long đi về biệt viện thì Liên đã nấu cơm xong rồi, ăn cơm ở nhà thật tốt hơn nhiều ăn trong trường a. Tiểu Lan cũng dừng tu luyện mà ăn cơm cùng hai người a, Thiên Hỏa Công thực sự tốt vô cùng, nàng mới tu luyện 4 ngày đã tăng cấp rồi, cũng là do thiên phú của nàng tốt a.


Ăn tối xong, Tiểu Lan về phòng của nàng, còn Long và Thúy Liên lại cùng nhau về phòng của mình. Long bế Liên đi vào phòng, đóng cửa lại, hắc hắc.

- Liên a, mấy hôm nay nàng không chăm sóc vi phu rồi a, ‘‘bạn’’ nàng đã đi chưa vậy?
Liên hiểu hắn đang nói gì a
-Nó chưa… chưa đi a.

- Nhưng ta sắp nín chết rồi, nàng giúp ta chút được không.

- Ta có thể dùng tay a. Liên ngượng ngùng, bình thường nàng cầm suốt không có sao, nhưng lần này thì khác a.

- Không đừng…

Mới nói một nửa Long ngừng lại, hắn ghé vào tai nàng thì thào cái gì đó, mặt nàng bỗng chợt đỏ lên như quả táo chín….