Chương 23: ta sợ cái lông a

Dị GIới Lão Sư

Chương 23: ta sợ cái lông a

Cuối cùng thì ba ngày làm quen của học sinh mới với lão sư cũng hết, hôm nay, là lễ khai giảng bắt đầu niên học. Trong một đại sảnh vô cùng rộng lớn, các lão sư thì ngồi phía bên trên còn các học viên được các lão sư chọn thì phân lớp ngồi phía dưới. Năm nay trong lễ khai giảng của Thiên Nam, xuất hiện một hiện tượng vô cùng quái dị, lớp học gì đâu mà vỏn vẹn ba học sinh, thầy giáo của họ cũng vô cùng trẻ tuổi, không biết đến buổi thi đấu giữa các lớp thì lớp học này có đánh đoàn chiến 5vs5 hay không nữa.


- Ngươi nhìn lớp học đằng kia đi, có 3 học viên thôi a, lại còn có một đứa bé nhìn như 3-4 tuổi, không phải là con gái của ai nét vào cho nhiều a, buồn cười chết ta, haha. Một nam học viên nói với đồng học bên cạnh.

- Suỵt, ngươi biết cái gì, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho kỹ đi, một trong ba người là băng sương nữ thần của Thiên Nam a, nàng là cháu gái hiệu trưởng đó, ngươi nghĩ gì lão cáo già đó để cháu gái mình bái một lão sư không năng lực chứ. Động não đi!!

Người bạn học này vô cùng tức giận, đúng là "không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu a", băng sương nữ thần mà giận lên có khi tai họa cả hắn a.

- Ài!!! Ta không nhìn kĩ. Không hiểu thằng lão sư kia có năng lực gì nữa, để lão già Gia Cát Bình kia tin tưởng giao cháu gái mình ra thì không vừa đâu. Mà ta nghe nói năm nay có mấy thành viên đại gia tộc xuất hành đó, tiếc là họ không được khua chiêng múa trống, muốn được xem phong thái đại gia tộc a.

- Nghe nói năm nay trừ Nguyễn gia thì các gia tộc khác đều có năm người xuất hành a. Biết được bọn họ là ai thì tốt quá rồi, chạy theo nhặt rác cũng là số hưởng a.


Đừng ngạc nhiên, thông tin của con em mỗi đại gia tộc đều được giữ kín bí mật với người ngoài, ngũ đại tộc đang quy ẩn mà. Ngoài người trong tộc không ai được biết thân phận thật sự của họ, đây là để bảo vệ họ trong khoảng thời gian đi ra lịch duyệt. Cơ mà mấy thằng ngáo chó khoe khoang muốn thể hiện thì không cần nói, tựa như cái thằng dám trêu ghẹo Thúy Liên mà Long đánh cho suýt chết ấy, chắc chắn lần sau gặp lại Long sẽ đánh tiếp, chưa hả giận a.

Năm nay Long nghe đồn có mấy vị công chúa Lạc gia và Lý gia đại tộc cũng xuất hành, cơ mà hắn chưa được gặp a. Vì sao hắn có thông tin a, ngươi có biết mẹ hắn họ gì không? Đồng thời chị dâu hắn cũng họ Lý a, việc hắn moi móc được thông tin là vô cùng đơn giản. Hắn có việc gì làm ngoài tìm gái đâu, hắc hắc.


Quay lại với lễ khai giảng a, mắt các nữ học viên sắp chuyển thành hình trái tim a, trách sao được, Long thật sự soái a. Các nam học viên thì tỏ ra e ngại xen lẫn đâu đó sự ghen tỵ, tại sao đó không phải là họ a. Trên bục dành cho lão sư, Long ngồi cạnh Gia Cát Bình a

- Long, cậu thấy cô cháu gái của ta thế nào?

- Ngực rất lớn..

- Gì?

Gia Cát Bình mặt mộng bức, thằng này làm gì cháu gái lão vậy.

- Không phải, ta nói là tiềm năng phát triển rất lớn a.


Long vô sỉ mà sửa lời mình vừa nói. Hai câu đó đâu có liên quan gì đến nhau chứ. Gia Cát Bình đã từng nghe nói vị Long Thần đại nhân này đã cướp nha hoàn của mẹ lúc mới 14 tuổi, cơ mà ông cũng không tin hắn có thể làm gì, bây giờ thì tin rồi, trẻ con bây giờ lớn thật nhanh a.

- Ta cũng nghe nói vụ công pháp a, cảm ơn ngươi, ta cũng mong sau này nàng có thể theo ngươi đi đến đỉnh cao của đại lục, một cậu bé 12 tuổi được ngũ đại tộc phong hào "Long Thần" như một chiến thánh, một cái tên từng lấy trí tuệ khuynh đảo đại lục này, có thể tầm thường sao?

- Có thể, nhà của ta rất rộng, ta nghĩ Thúy Liên cũng không ngần ngại có thêm một người bạn để chia sẻ "gánh nặng", hắc hắc.

- Hừ, ý của ta không phải như vậy, nhưng nếu nàng thích ngươi ta cũng không quản, còn nếu ngươi cường ép nàng, hừ, Cuồng Ưng phong hào của ta không phải để chơi.


"Ngươi uy hiếp gì ta chứ, không phải mới bước vào chiến thánh nữa năm trước sao, có gì mà kiêu căng". Long có chút hơi khó chịu, hắn chỉ đùa lão một chút thôi mà lão lại lấy "cái gì gà gà" phong hào ra để dọa hắn, hắn sợ cái lông a.


Sau một thời gian giới thiệu các thứ, tuyên truyền thành tích, kêu gọi cố gắng thì cuối cùng cũng đến bế mạc rồi. "Lễ khai giảng ở thế giới nào cũng nhàm chán như nhau a" Long thầm nghĩ.Gia Cát Bình đứng lên bục cao nhất, hắn đưa chiến lực vào giọng nói của mình, ông cao giọng:

- Hai ngày trước đã diễn ra lễ chọn sư của Thiên Nam học viện, tuy nhiên vẫn còn rất nhiều học viên mới vì nhiều lý do mà không tham gia. Trong buổi chiều nay tất cả các học viên còn lại phải tham gia, nếu không các ngươi sẽ được chuyển về học năm sau a, hắc hắc.

- Năm học này hiện tại đã có bốn lão sư có được học viên cho riêng mình. Đầu tiên là Vương lão sư, số học viên của Vương lão sư là 97, gần được 100 người rồi a. Tiếp đến là Khương lão sư, số học viên là 71. Chương lão sư với 42 học viên. Cuối cùng là Long lão sư với 3 học viên.

- Nếu mọi người chưa biết thì Long lão sư là lão sư mới của Thiên Nam học viện, hi vọng các học viên để tâm đến vị lão sư mới này a. Mời các vị lão sư vừa rồi đứng dậy cho mọi người cổ vũ nào. Các học viên khác cũng không nên bỏ qua các lão sư khác nha. Tốt rồi, mọi người giải tán, lễ khai giảng kết thúc.


Mọi người òa lên sung sướng, mấy cái lễ kiểu như này chỉ là thủ tục thôi a, đúng là cực khổ. Long mỉm cười đi về phía ba học sinh của mình, bỗng chợt một đoàn các học viên tràn đến mà cuốn lấy hắn:

- Long lão sư, ta là thiên tài a, thu ta đi. Một học viên nhanh mồm nói

- Ngươi cút ra xem nào, ta mới là thiên tài đây.

Long đang bối rối không biết xoay sở ra sao, hắn không biết rằng phía bên kia có một ánh mắt đang nhìn hắn vô cùng căm hận.