Chương 149: Giao bài tập ngữ văn

Đế Quốc Nhật Bản

Chương 149: Giao bài tập ngữ văn

Chương 149: Giao bài tập ngữ văn


Daiki là giáo viên dạy ngữ văn nên ông chỉ dạy các em học sinh một chút rồi cho các em làm tập làm văn ôn bài để chuẩn bị kiểm tra tháng sắp tới. Một lý do mà Daiki làm như vậy là do có Hirohito ở đây nên ong không dám làm gì nhiều nên chỉ cho học sinh giải đề văn thôi.

Cộc cộc cộc

" Cả lớp ngưng làm bài và nhìn lên bảng. Thiên Hoàng có bài tập giao cho chúng ta làm bài. "

Hirohito nhìn mà thấy ngắn nên ông đi lên bảng cầm cụt phấn rồi viết. Hirohito viết xong một câu lên bảng rồi ông quay đầu lại thấy cả lớp vẫn đang làm bài nên ông nhìn Daiki. Daiki lập tức hiểu ý ông rồi gõ bàn giáo viên 3 cái và nói.

Tất cả học sinh trong lớp nghe thầy Daiki nói Thiên Hoàng có bài tập giao cho mình nên cả lớp đều ngừng làm bài và nhìn lên bảng thấy Hirohito đang đứng ở trên bảng và phái sau có một đạo đề. Hirohito thấy cả lớp đều nhìn mình nên ông quét cả lớp một lượt rồi nói ôn hoà:

" Các bạn hãy làm câu này trong vòng 20 phút rồi ta sẽ lựa chọn một vài bạn lên đọc phần làm bài của mình. Ta sẽ cho các bạn 3 phút đọc đề, sau 3 phút các bạn sẽ làm bài. Các bạn cứ làm theo những gì mình nghĩ không cần phải nghiêm túc làm bài lắm đâu chỉ cần làm theo cảm nghĩ của mình là được rồi. "

Hirohito nói để cục phấn vào vị trí cũ của nó rồi ông về lại vị trí của mình rồi ông nhận lấy một số công vụ từ Kiyoshi đưa cho ông. Ông nhìn cả lớp một lượt rồi sau đó ông bắt đầu xử lý công vụ của mình.

Tất cả mọi người trong lớp bao gồm có giáo viên môn ngữ văn Daiki, Aki và những bạn học sinh khác trong lớp đều nhìn cái đề mà Hirohito đưa cho. Tất cả mọi người nhìn xong sau đó chỉ có thể ai oán lên.

Họ nhìn cái đề mà Hirohito đưa cho họ đều không biết làm sao. Tất cả mọi người đều đòng loạt nhìn về phía người ra đề là Hirohito thì thấy ông đang làm các loại giấy tờ mà ông đang cầm trên tay. Mọi người nhìn những giấy tờ đó là chính là giấy tờ nhà nước.

Bốp bốp bốp

Bốp bốp bốp

Họ nhìn thấy cũng không nhiều lắm sơ sơ chỉ có vài chụp tờ giấy mà thôi. Uchiha và Uzumaki thấy mọi người trong lớp nhìn Hirohito quá nhiều nên Uchiha và Uzumaki đã vỗ tay để cho tất cả mọi người quay lên.

Hành động này của Uchiha và Uzumaki không những thành công để mọi người trong lớp quay đầu lên mà còn đưa sự chú ý đến Hirohito. Hirohito đang xem xét giất tờ thì ông nghe tiếng vỗ tay ở 2 bên mình nên ông nhìn lại thì thấy người vỗ tay đó chính là Uchiha và Uzumaki.

" Có chuyện gì vậy? "

" Thưa. bệ hạ. Chuyện là như vầy...... "

Hirohito lấy làm lạ nên ông đã hỏi Kiyoshi. Kiyoshi đứng ở phía sau ông và Kiyoshi được ông giao nhiệm vụ xem lớp nên có thể thấy hết mọi thứ. Chính vì vậy mà, ông mới đi hỏi Kiyoshi để xem chuyện gì vừa xảy ra.

Hirohito nghe vậy cũng cười lên. Cái đề ông mà ông cho làm ngữ văn cũng không phải là rất khó đối với những người học sinh giỏi của lớp. Còn, cá học sinh khác trong lớp lại là một chuyện khác.

Cái đề mà ông cho chính là: Các bạn nghĩ sao về câu ' Tuổi trẻ ta hết mình với thứ được gọi là đam mê. Vậy có bao giờ bạn trò chuyện với đam mê của mình chưa? ' Bạn nghĩ sau về câu nói đó, hãy viết một đoạn văn để nói lên ý nghĩa của bạn về câu nói đó.

Cái đề này của Hirohito đã gây oanh động cho tất cả học sinh trong lớp và ngay cả giáo viên ngữ văn đang dạy trong lớp là Daiki cũng vì đó mà oanh động. Nên Daiki cũng không chuần chờ nhanh chóng lấy ra một cuốn vở và một cây bút ghi lại câu hỏi này của Hirohito.

Daiki biết những nhà văn giỏi nhất Nhật Bản sẽ oanh động vì nó. Ông không quan tâm câu hỏi mà chỉ quan tâm phần ruột của nó đó chính là ' Tuổi trẻ ta hết mình với thứ được gọi là đam mê. Vậy có bao giờ bạn trò chuyện với đam mê của mình chưa? '

Nhật Bản sẽ có một đợt sóng to gió lớn vì nó. Không những bây giờ mà sau này câu này của Thiên Hoàng sẽ lưu danh sử sách những câu nói hay nhất trong nền văn học Nhật Bản.

Không không. Không phải là nền văn học Nhật Bản mà là nền văn học học trên thế giới. Đến lúc đó, nhiều người dân Nhật Bản sẽ cảm thấy tự hào khi mà câu ca dao tục ngữ của Thiên Hoàng lại được nhiều người trên thế giới biết đến.

Daiki biết như vậy nên ông nhanh chóng viết lại để sau này ông có cái mà khoe với những người khác và ông cũng để cho con cháu sau này mở mày mở mặt. Khi ông là người đầu tiên thấy được câu này.

Daiki viết thì vẫn viết nhưng mà những học sinh khác trong lớp đều khôg giống như ông có tâm tình và rãnh rỗi đi viết lại câu hỏi của Thiên Hoàng mà vui mừng.

Các học sinh trong lớp đang suy nghĩ làm sao để làm câu này nhưng mà họ thể suy nghĩ ra được ý tưởng và cách làm bài liên quan đến câu này. Các học sinh nghĩ mãi cũng nghĩ không ra nhưng mà họ nhìn câu ' Tuổi trẻ ta hết mình với thứ được gọi là đam mê. Vậy có bao giờ bạn trò chuyện với đam mê của mình chưa? '.

Là họ cảm thấy cái gì đó nhưng không thể nói ra. Có một học sinh thì cố gắng diễn giải chúng mặc dù không nhanh nhưng mà như vậy cũng đủ rồi cũng không cần nhiều. Họ chỉ cần làm theo như cầu của Thiên Hoàng là được rồi.

Hirohito xử lý xong chính vụ sau đó thì ông bắt đầu nhìn cả lớp. Ông muốn quan sát xem các học sinh sẽ làm bài này như thế nào và những hành động cử chỉ cảm xuscuar học sinh khi làm bài.

Thời gian cứ thế trôi qua. 20 phút mà Hirohito giao cho lớp của Aki bài làm đã hết thời gian. Hirohito quay đầu lại rồi nhìn lên đồng hồ treo tường thì ông thấy đã qua hơn 20 phút rồi.

Ông giao bài tập này là lúc 9 giờ 22 phút mà bây giờ là 9 giờ 45 phút. Nếu tính thêm 3 phút cho đọc đề là cũng đã tới giờ nên ông đứng lên đi lên chỗ giáo viên gặp Daiki rồi ông nói với giọng ôn hoà:

" Thầy Daiki, ta mượn lớp của thầy trong tiết này nha. Có vấn đề gì hay không thầy? "

" Thưa, bệ hạ. Không có vấn đề gì hết, ngài cứ thoải mái làm điều mình thích đi ạ. "

Hirohito nghe thế cũng gật đầu rồi ông tiếp:

" Vậy thì xin cảm ơn thầy "

" Dạ, vinh hạnh cho thần ạ "

Hirohito và Daiki nói qua nói lại được một lúc rồi ông nhìn xuống thấy đa số các em học sinh đang nhìn mình, còn một số em học sinh khác thì vẫn đang làm bài nên ông biết đa số các em học sinh đều không thể được câu này và một số em khác thì dang cố gắng làm bài tập.

Ông thấy vậy nên ông bắt đầu vỗ tay ba cái:

Bốp bốp bốp

Vỗ tay xong rồi Hirohito nói tiếp:

" Các bạn hãy dừng bút. Đã hết thời gian quy định làm bài tập mà ta đã đưa ra. Các bạn hãy nói thật cho ta biết. Các bạn làm bài này có thấy khó không? "

" Khó ạ "

Hirohito nghe thế cũng gật đầu rồi ông nói tiếp:

" Có bạn nào đã và đang làm được câu hỏi này chưa? Nếu có thì xin hãy giơ tay lên để cho ta biết nào. Người làm được sẽ đọc bài đó cho các bạn trong lớp, ta và thầy giáo Daiki cùng nghe. Các bạn nào làm được thì cứ mạnh dạn giơ tay không có cần phải lo lắng vấn đề gì hết. Có bạn nào không ạ? "

Hirohito nói xong thì ông cũng dừng lại xem có bạn nào trong lớp làm được và mạnh dạn giơ tay lên đọc bài của mình cho cá bạn khác nghe để các bạn khác đưa ra các ý kiến nhận xét bà làm cảu mình.

Ông quét một vòng rồi ông đợi được một lúc thì vẫn không thấy ai giơ tay lên, nên ông tìm và nhìn về phái vị trí của Aki rồi nói:

" Aki "

" Vâng "

Aki nghe thấy Hirohito kêu tên mình nên ông đứng dậy. Lúc nãy, cậu thấy Thiên Hoàng nhìn mình nên cậu biết Thiên Hoàng sẽ kêu cậu. Hirohito thấy vậy nên ông bắt đầu hỏi Aki:

" Cậu có làm được câu hỏi này không? "

" Dạ. Thưa, bệ hạ. Thần không làm được câu hỏi của người ạ. "

Hirohito nghe được câu nói của Aki trong đó có một loại thất vọng khi mà không làm được câu hỏi này của mình. Hirohito thấy vậy nên ông có thể nói lời an ủi với Aki:

" Không sao, cậu không làm được câu này cũng là truyện bình thường. Câu này là ta vừa mới suy nghĩ ra khi mà cậu gặp ta và cậu nói lên ước mơ của mình. "

" Oa "

Aki và các bạn học trong lớp không thể tin được những gì mà Hirohito vừa nói. Ngay cả thầy dạy bộ môn ngữ văn của lớp là thầy Aki rất là bất ngờ. Không nghĩ rằng Aki nói lên ước mơ của mình đã làm cho Thiên Hoàng có một câu hay như thế.

Tất cả mọi người trong lớp đều đồng loạt nhìn về phía Aki. Ngay cả, giáo viên bộ môn ngữ văn là Daiki cũng nhìn về phía Aki không khỏi hâm mộ và tự hào. Học sinh của mình có thể khiến cho Thiên Hoàng sáng tác ra câu này thì cũng gọi là quá giỏi.

" Khụ khụ. Ta cho đề này để xem cậu và bạn bè của cậu suy nghĩ về câu này như thế nào, ta thừa biết các cậu cũng sẽ không làm được câu này. Ngay cả ta và cả thầy giáo dạy môn ngữ văn là thầy Daiki đây cũng sẽ không làm được nên các cậu không cần phải cảm thấy áp lực cho bản thân mình. "