Chương 152: Hirohito muốn Nhật Bản phát triển điệu thấp

Đế Quốc Nhật Bản

Chương 152: Hirohito muốn Nhật Bản phát triển điệu thấp

Chương 152: Hirohito muốn Nhật Bản phát triển điệu thấp


Quyết định của ông là muốn cho Nhật Bản đăng cai World Cup vào năm 1938 nhưng mà ông vẫn phải xem Machiko có thể làm được hay không cái đã. Những ý kiến trước đó của ông chỉ là mang ý nghĩa tượng trưng chứ không có tác dụng gì hết.

Bởi vì, theo ông biết thì Pháp cũng đang dự định đăng cai World Cup vào năm 1938. Nước Pháp cũng chỉ dự tính chứ chưa bắt đầu nên Nhật Bản có thể tận dụng trong khoảng thời gian này để tìm cách trở thành nước chủ nhà đăng cai World Cup vào năm 1938.

Hirohito sẽ tin tưởng Machiko sẽ không làm cho thất vọng. 5 phút nghỉ ngơi mà Hirohito cho lớp Aki cũng chỉ còn chưa tới 2 phút. Trong khoảng thời gian này, ông đã cho các bạn học sinh trong lớp đi mượn cây đàn ghita và mọi thứ có liên quan đến nó.

Các học sinh được Hirohito giao nhiệm vụ đều rất hăng hái nhận nhiệm vụ đi lấy cây đàn Ghita và những thứ có lien quan đến nó. Ông cũng cho Aki đi theo để ông xem Aki sẽ làm gì và có những phản ứng như thế nào.

Những hành động của Aki ở trên lớp đều được Hirohito thấy rất là rõ ràng. những hành động của Aki đã làm chô ông biết được phần nào tài năng của cậu bé. Ông muốn xem thêm những biểu hiện khác của Aki sẽ như thế nào.

Ông sẽ không tận mắt đi xem mà có người đã xem giúp ông phần này nên ông chỉ cần ở trong lớp đợi có kết quả là được không cần phải đi theo chi cho nó mất công.

Cũng không lâu lắm, các học sinh bao gồm cả Aki mà Hirohito sai đi lấy đàn ghita và những thứ có liên quan đến cây đàn ghita đều mang đến. Hirohito cầm lấy cây đàn rồi nói:

" Cảm ơn rất nhiều. "

" Vâng, được ngài sai đi lấy đồ là một vinh hạnh to lớn của thần nên bệ hạ không cần cảm ơn đâu ạ. "

Hirohito nghe thế cũng gật đầu rồi ông nói tiếp:

" Cậu đã lấy đồ mà ta cần nên ta cần cảm ơn như những gì mà cậu đã học trên lớp không phải sao. "

" À, vâng. Đúng rồi ạ. Trên lớp thầy cô có dạy cách chúng em cách cảm ơn khi người khác giúp đỡ mình. "

Hirohito nghe nói được cậu học sinh nói như thế nên ông cũng gật đầu. Giáo viên mà không dạy cho các em những thứ cơ bản như thế này thì mai mốt ra ngoài xã hội các em sẽ làm được những gì.

Đến lúc đó, các em sẽ không tìm được việc làm và trở thành phần tử xấu gây bất ổn cho nên xã hội Nhật Bản. Cho nên, bệ giáo dục Nhật Bản thường dạy em những thứ có thể để cho các em có thể ra ngoài xã hội mà không có vấn đề gì.

Hirohito nói đến đây nói tiếp:

" Cậu hãy kêu các bạn của cậu hãy về chỗ ngồi của mình đi ta sẽ biểu diễn âm nhạc cho các cậu nghe cho đến khi hết tiết này. Cậu xuống dưới lớp lấy một cái ghế lên đây để ở chỗ này. "

" Vâng ạ "

Cậu học sinh nam nói xong. Cậu chạy xuống lớp lấy một cái ghế rồi mang lên để ở chỗ mà Hirohito đã chỉ. Hirohito thấy vậy nên cậu lại cảm ơn cậu bé đó lần nữa. Cậu bé thấy vậy nên cậu cũng khiêm tốn coi đây là chuyện không có to tác gì.

Hirohito thì cũng không làm gì khác hơn là cậu học sinh về chỗ ngồi của mình. Cậu học sinh này khiêm tốn đến nổi làm cho ông không biết phải ăn nói làm sao với cậu, nhưng mà điều làm ông ngạc nhiên chính cậ không có đi mà cậu vẫn còn đứng ởđấy như đang điều gì đó với ông nên ông hỏi:

" Sao cậu không trở lại chỗi ngồi của mình đi mà cậu vẫn còn đứng đó không biết cậu có chuyện gì để nói với ta hay sao? "

Cậu học sinh nghe được bệ hạ đang hỏi mình nên cậu cũng thành thật trả lời:

" Thưa, bệ hạ. Thần cũng không có cái gì để nói ạ. "

Hirohito nghe được cậu học nói như thế làm cho ông rất là bất ngờ. Câu nói của cậu học sinh nằm ngoài sự dự đoán của ông, ông chỉ nghĩ cậu học sinh đứng đây để nói cho ông một điều gì đó nhưng mà cậu lại không phải.

Cậu học sinh này lại không muốn gì hết. Vậy thì, cậu đứng đây làm gì? Chính câu nói này của cậu học sinh đã làm cho ông bắt đầu cảm thấy hứng thú với cậu học sinh này rồi đấy.

Hirohito thấy vậy nên ông bắt đầu hỏi cậu học sinh:

" Vậy cậu đứng ở đây làm gì? "

" Dạ, thưa bệ hạ. Thần đứng đây là để kiểm tra xem cây đàn Ghita có hoạt động tốt hay không? Nếu cây đàn ghita mà có gặp vấn đề thì thần có thể kịp thời đi lấy cái khác thay thế. "

Hirohito nghe được cậu học sinh nói như thế làm cho ông mới hiểu ra là cậu học sinh này đứng đây không phải là vì cầu ông điều gì, mà cậu muốn để cho ông kiểm tra xem cây đàn ghita có vấn đề gì không rồi cậu mới về chỗ ngồi của mình.

Hirohito cũng bắt đầu kiểm tra cây đàn ghita. Khi mà, ông lấy tay chạm nhẹ vào một chút dây dàn thì chúng phát ra âm thanh. Ông cũng lần lượt đàn cây đàn Ghita vài lần ở các cấp đọ khác nhau từ nhẹ nhành cho đến sôi động.

Hirohito đàn xong rồi thấy cây đàn vẫn không có vấn đề gì nên ông nói nhìn về cậu học sinh và nói:

" Cây đàn không có vấn đề gì hết. Cậu có thể về chỗ ngồi của mình. Ta rất thích tính cách của cậu. Cậu hãy cố gắng giữ được tính cách của cậu là sau này cậu ra ngoài xã hội là không có vấn đề gì. Ta cũng muốn toàn bộ người dân Nhật Bản có tính cách như cậu vậy đến lúc đó là khỏi phải có nhiều phiền phức sau này. "

Cậu học sinh nghe vậy làm cho cậu rất là vui mừng. Khi mà, bệ hạ đích thân khen mình nên cậu vui mừng và cảm ơn Hirohito:

" Cảm ơn, bệ hạ. Thần sẽ cố giữ gắng tính cách của mình để không phụ lòng bệ hạ. "

" Rất tốt. "

Vì sao, Hirohito lại thích tính cách của cậu học sinh ư? Rất đơn giản. Hirohito nhìn cậu học sinh thì ông thấy bên trong tính của cậu có vài thứ mà ông thích nhất đó chính là sự khiêm tốn và tinh thần có trách nhiệm.

Trong 2 thứ mà ông kể trên thì sự khiêm tốn là thứ mà ông thích nhất. Ông muốn cho đất nước Nhật Bản phát triển theo con đường như vậy. Hirohito chỉ muốn Nhật Bản âm thầm phát triển hoặc là phát triển mạnh mẽ, nhưng mà tuyên bố là phát triển bình thường để các nước khác không cảm thấy e ngại về sự phát triển mạnh mẽ của Nhật Bản.

Nếu Nhật Bản phát triển qúa mạnh mẽ sẽ đê cho các cường quốc khác trên thế giới sẽ cảm thấy e ngại. Các cường quốc thậm chí sẽ cùng nhau cấm vận để làm suy thoại nền kinh tế của Nhật Bản.

Nếu nói về một ví dụ điển hình thì không nói đâu xa hơn đó chính là anh bạn Trung Quốc của chúng ta đây. Mỹ dùng Trung Quốc để đối phó Liên Xô nhưng mà họ lại không biết rằng dã tâm của người Trung Quốc, đặc biệt là dã tâm của Đặng Tiểu Bình lớn đến mức nào.

Nói cho đúng hơn là người Mỹ đã nuôi một con lang cẩu lấy oán trả ơn. Sau khi, Liên Xô sụp đổ thì Trung Quốc đã bắt đầu phát triển nền kinh tế một cách mạnh mẽ. Người Mỹ sau khi ăn mừng chiến thắng của mình trước Liên Xô thì họ đã nhận ra một mối hiểm hoạ khác lớn hơn cả Liên Xô đó chính là Trung Quốc.

Người Mỹ sau này mới nhận ra mối hoạ mang tên Trung Quốc nhưng mà đã không kịp vì trước đó lãnh đạo của nước này là Mao Trạch Đông đã tận dụng các khoảng thời gian trong chiến tranh lạnh đã bắt đầu các công cuộc cải cách để phát triển đất nước.

Sau này, người Mỹ bắt đầu công cuộc trừng phạt nên kinh tế của Trung Quốc và làm mọi thứ để cho nền kinh tế Trung Quốc sụp đổ. Ý tưởng của người Mỹ là rất hay nhưng mà trên thực tế lại không được bao nhiêu.

Thậm chí, người Trung Quốc còn sắp đuổi kịp Mỹ về nền kinh tế. Quan Trọng hơn nữa, đó chính là có một số công nghệ hiện đại được Trung Quốc phát triển thành công vượt mặt một số công nghệ của Mỹ.

Người Mỹ tất nhiên là phải biết đến việc này và người Mỹ đã bắt đầu các lệnh hạn chế công nghệ của nước này đưa vào Trung Quốc để hạn chế nước này phát triển các công nghệ cao vượt mặt Mỹ. Sau đó, là các lệnh trừng phạt kinh tế hàng trăm tỷ đô la để kiềm hãm sự phát triển của Trung Quốc.

Các lệnh trừng phạt của Mỹ áp đặt lên Trung Quốc không những không thành công mà còn để cho nước này phát triển mạnh mẽ một cách vượt bật nằm ngoài sự kiểm soát của Mỹ. Không những thế các lênh trừng phạt của Mỹ và các nước phương Tây cũng không ngăn lại sự phát triển kinh tế của Trung Quốc.

Đó là vì, Trung Quốc có nền lãnh thổ cực kỳ rộng lớn. Và, đi đôi với lãnh thổ rộng lớn của Trung Quốc là mâtj độ dân đông. Nếu không nói khôn ngoai thì Trung Quốc có mật độ dân số đông dân nhất thế giới hiện nay và sau này.

Các công ty Trung Quốc không cần ra nước ngoài phát triển hay là làm cách gì hết mà chi cần ở trong nước thôi là cũng đã bao no rồi, nói chi là ra nước ngoài phát triển. Các công ty tập đoàn của Trung Quốc chỉ cần ở trong nước phát triển là có thể kiếm được hàng trăm tỷ USD hằng năm mà không có vấn đề gì.

Nếu chúng ta dùng phép so sánh các tập đoàn của Trung Quốc và tập đàn của các nước khác trên thế giới thì chúng ta có thể thấy rõ sự chênh lệch của nhau về doanh thu.